Muối được cạo từ trong nồi ra, ước chừng hai ba cân, hiệu suất này cao hơn nấu muối biển nhiều, 16 cân muối mỏ lấy được 3 cân muối ăn là không tệ rồi. Trình Xử Mặc cầm lấy ước lượng:
– Ba cân, chỗ mỏ muối này chẳng phải lấy được mấy trăm vạn cân muối, ha ha ha, đại quân ta không còn cái khổ thiếu muối nữa, Vân huynh, xin nhận của Trình Xử Mặc một lạy.
– Đại quân vì nước chinh chiến, ngay cả sinh tử vứt ở sau đầu, chỉ có phương pháp chế muối nho nhỏ đâu đáng kể gì.
– Hảo hán.
Trình Xử Mặc vỗ mạnh vai Vân Diệp:
– Lão Trình ta nhận người huynh đệ ngươi, đợi về Trường An rồi sẽ đưa ngươi đi gặp những huynh đệ khác, đều là hảo nam nhi.
Bị ăn một chưởng của Trình Xử Mặc, Vân Diệp cảm thấy không khác gì trúng một búa, đau méo miệng mà vẫn phải tiếp nhận ý tốt của hắn, đúng là chơi khó nhau
Một cái bình nhét vào trong tay, thấy Trình Xử Mặc háy mắt, Vân Diệp rút nút ra ngửi, thì ra là rượu, không mạnh lắm, nhấp thử một ngụm nhỏ, chừng 30 độ, không qua pha chế hay thêm mùi, rượu mạnh nhất thời Đường nhiều lắm ba lần lên men thôi, độ rượu đạt tới ba mấy độ là không tệ rồi, rượu có hơi đục, nhưng mà kệ, hôm nay có rượu hôm nay say đã, cầm bình tu ừng ực. Với Vân Diệp quen uống rượu mạnh mà nói thế này chả là gì, nhưng mặt Trình Xử Mặc co giật.
– Tam Lặc Tương à?
– Vì sao?
– Cái gì vì sao?
– Vân huynh đệ chỉ mười bốn mười lăm thôi phải không?
– Mười lăm rồi.
– Vì sao uống rượu như uống nước lã, hơn nữa nói ngay ra được tên rượu, nhìn một cái biết ngay tri kỷ giới rượu, có thể thấy thường ngày hay uống rượu này, Tam Lặc Tương sản xuất ở Tây Vực, hay dùng ở Trường An, giá không phải ít, người thường muốn có một ngụm cũng chẳng được, huynh đệ đây phải lấy trộm của phụ thân, vốn định khoe khoang trước mặt Vân huynh đệ, không ngờ huynh đệ uống mà mặt không đổi sắc, thực làm ta kinh ngạc. Huynh đệ ắt xuất thân danh môn vọng tộc, vì sao lại lưu lạc chỗ hoang vu này.
– Trình huynh đề cao rồi, chuyện tiểu đệ một lời khó nói hết, từ nhỏ được ân sư nuôi dưỡng, nghe ân sư kể thì tiểu đệ hắn là người Trường An, khi nhặt được thì tiểu đệ ở trong nôi, nôi có viết chứ Vân, nên ân sư đặt tên Vân Diệp, lúc đó loạn lạc, không thể tìm được cha mẹ tiểu đệ, liền đem tiểu đệ đi khắp nam bắc, tới lúc tiểu đệ 10 tuổi, sức khỏe ân sư không tốt liền dựng lều bên sông, xa rời nhân thế. Đầu xuân năm nay ân sư qua đời, tiểu đệ theo di nguyện của ân sư, đem di thể hỏa táng rải vào trong sông, tiểu đệ thủ hiếu cho ân sư, không ngờ một trận lũ cuốn trôi lều cỏ, lều chết bò lên bờ, lang thang ở đồng hoang cả tháng mới gặp được đoàn người Trương thúc, rồi chuyện làm muối này.
Biết sao được, phải bịa ra một thân thế hoàn chỉnh, dù sao họ Vân nhà mình cũng làm quan từ triều Tùy, sau này nói không chừng phải đi bái phỏng tổ tông, nói thế cũng không phải là lừa hắn, lai lịch của mình quái đản, nói ra hắn lại tưởng là mình lừa hắn:
– Chuyện tiểu đệ không nói cũng được, chuyện qua rồi như mấy khói, có thể sống được trên thế gian này coi như ông trời có mắt, hôm nay gặp được Trình huynh là có duyên, vừa vặn uống cho thỏa.
Nói rồi Vân Diệp tu thêm một ngụm lớn nữa.
– Nói như thế Vân huynh đệ nay chỉ một thân một mình, không có gì vướng bận.
– Đúng thế, đại trường phu lòng không vướng bận nên ra đời xông pha.
Vân Diệp vờ không nhìn thấy ánh mắt nhiệt tình của Trình Xử Mặc:
– Huynh đệ thấy mọi người trong doanh của ta ra sao?
– Đều là người anh dũng thiện chiến, lòng mang nhiệt huyết.
– Nhập bọn với chúng ta không làm nhục Vân huynh đệ chứ?
– Tiểu đệ mới tới nơi này, có thể kết bạn với mọi người còn cầu mà không được, chỉ lo tiểu đệ thân trắng, lại lai lịch không rõ đem tới phiền phức cho Trình huynh.
– Phiền phức, Vân huynh đệ không biết rồi, lão Trình ta chưa bao giờ sợ phiền phức.
Nghĩ cũng phải, một tên hỗn thế ma vương còn sợ phiền phức à?
………………….
Từ tối qua nhận lời theo Lão Trình, trong lòng Vân Diệp không lúc nào yên ổn, y lo nhân phẩm của Trình Xử Mặc, cảm giác như lên nhầm thuyển giặc. Lịch sử do con người viết ra, chẳng may cái tên viết sử nổi hứng thú, lấy bút pháp hoang đường thời Xuân Thu, Vân Diệp chẳng phải oan chết à? Người ta hay nói con giống cha, nếu Lão Trình cũng có tính như thế, mình đi đâu kêu oan đây?
Đây là hậu di chứng để lại sau khi Vân Diệp nhận làm thư ký hành quân của Trình Xử Mặc, bầu rượu bị hắn đoạt mất, Vân Diệp cảm giác mình sinh ra để làm người triều Đường, hòa nhập đám người này có một ngày mà đã có đại ca và đàn em, còn có đám người theo kiếm ăn, sống cũng nở mày nở mặt, chuyện xưa đúng là như mây khói rồi, chỉ có chút đau đớn xa xăm. Cuộc sống phải tiếp tục, mở đầu rồi phải có kết thúc, đây là lúc tồi tệ nhất, cũng là lúc tốt nhất.
Những năm đầu Trinh Quan, đế quốc Đại Đường non trẻ nghênh đón thời khắc nguy hiểm nhất, Đột Quyết xâm phạm Trung Nguyên, Kính Châu, Võ Công liên tiếp cấp báo, Cát Lợi tới thẳng bên bờ Vị Thủy. Bệ hạ Lý Nhị rời Trường An, hội diện Cát Lợi ở Vị Thủy. Ngày hôm đó cùng Đột Quyết kết đồng minh trên cầu, giết ngựa trắng thề, Đột Quyết rút quân.
Vân Diệp biết đó là kế hoãn binh của Lý Nhị bệ hạ, giờ Đại Đường trong có phiên vương chưa dẹp, dân gian khốn khó, lương thực triều Tùy để lại đã cạn. Mười tám lộ phản vương, 22 nhóm phiến loạn chém giết lẫn nhau, nam đinh còn lại chưa nổi một phần mười, nhân khẩu từ hơn một nghìn vạn hộ giảm mạt còn tới sáu trăm bốn mươi vạn hộ.
Dân tộc Hán vẫn còn song không còn uy ngày nào, dị tộc xung quanh nhòm ngó, Đột Quyết cướp bóc biên ải không ngừng, Thổ Cốc Hồn cũng muốn thừa nước đục thả câu, Tôn Tán Can Bố của Thổ Phồn cũng đã trưởng thành, bắt đầu con đường chinh phạt. Tân La, Cao Ly càng thèm khát bình nguyên đông bắc.
Nhìn khắp dòng sông dài lịch sử, có vị quân vương vĩ đại nào mà không từ chém giết mà lên, hiện giờ Lý Nhị bệ hạ thu lại móng vuốt, liếm vết thương, chờ đợi thời khắc bình phục. Vân Diệp biết hào quang thời Đường có ngày chiếu rọi thiên cổ, nghĩ tới đó y kích động tới run rẩy, cứ tạm thời bàng quan xem đám hề biểu diễn cái đã.
Trong mắt Trình Xử Mặc, bệ hạ là người vũ dũng, trí tuệ, khoáng đạt, là vị lão đại tốt nhất. Trong mắt Vân Diệp, Lý Nhị là kẻ đen tối được bao phủ bởi vô số hào quang. Trình Xử Mặc hạnh phúc, Vân Diệp đau khổ, lãnh đạo càng thông minh, càng khó lừa, nghĩ tới mình phải sống với bao nhiều nhân vật trâu bò như thế, tiền đồ tối đen như mực.
Hiện toàn bộ doanh trại đều nắm trong tay Vân Diệp, y là thư ký hành quân, ở doanh hậu cận thì y là to nhất. Vân Diệp nổ lực đẩy cái chân to è đè lên cổ mình ra, chẳng trách đêm qua gặp ác mộng, Trình Xử Mặc vẫn gáy như sấm.
Dân tộc Trung Hoa cần cù, điểm này Vân Diệp chưa bao giờ nghi ngờ, cứ nhìn những người kia là biết, làm việc từ lúc trời sáng tinh mơ, hai cánh tay bị mặt trời biến thành màu đỏ au, giống như tượng đồng, trông đẹp hơn đám đi phơi nắng làm đẹp ở hậu thế cả trăm lần. Vân Diệp không dám cởi quần áo so với họ, y chỉ có chân tay là rám nắng, chỗ khác vẫn trắng trẻo, chả khác gì gấu mèo. Lần trước đi giúp họ làm việc, bị cả đám người khuyên về, luôn miệng nói:
– Thư ký đại nhân cứ an tọa, chuyện nặng nhọc này cần gì đại nhân ra tay, chúng tôi an bài thỏa đáng hết.
Được khuyên về thì đành vậy, thư ký mà, có làm gì đâu, dù sao đời sau thư ký cũng chẳng có mấy kẻ làm việc. Huống hồ hôm qua dạy cách làm việc dây chuyền rất thuận lợi, không có gì để bới móc cả.
Trình Xử Mặc thức dậy vặn hông đi khỏi lều, hỏi Vân Diệp vì sao uống rượu lại đau lưng? Vân Diệp đương nhiên không nói hắn bị mình đá, nói thừa, ai bị người ta nhét chân vào miệng đều nổi khùng.
Vân Diệp gọi Trương Thành lấy cho mình một bộ cung tên, định đi săn, từ tối hôm qua được thấy cung tiễn, y liền cực thích thứ quân giới chủ lực của thời đại binh khí lạnh này, ngươi không thấy thuyết thư tiên sinh đều nói à? Tay phải giương cung, tay trái bế con, hai ngón tay buông ra, chỉ nghe tiếng địch kêu thảm …
Vân Diệp thích mê cái cung báu của Trình Xử Mặc, tiếc là mím môi mím lợi không kéo nổi, nghe đâu đó là cung ba thạch, thợ giỏi nhất tốn ba năm mới làm thành, giá trị 300 quan, đổi ra nhân dân tệ là 60 vạn đồng, ôi mẹ ơi, mua được cả BMW ấy chứ, vậy mà thời này chỉ bằng cái cung nát.
Thuận tiện nói luôn, Vân Diệp thích là giá trị của cây cung kia, chứ y còn mơ mộng tay cầm AK 47 tung hoành thiên hạ, nghĩ tới đó Vân Diệp bất giác ngoạc miệng cười. Trình Xử Mặc, Trương Thành ở bên cạnh bất giác bước sang bên một bước, tránh Vân Diệp xa xa, hai phụ nhân thì mặt đầy hiền từ tưởng y lên cơn.
Không thèm để ý tới mấy kẻ tố chất thấp kém nữa, Vân Diệp đuổi Trương Thành đi, dẫn Vượng Tài và hai phụ nhân vào rừng. Còn Trình Xử Mặc? Ngay cả cây cung yếu nhất mà Vân Diệp còn chẳng kéo căng nổi, hắn khinh bỉ đem mấy tên thân vệ vào rừng đi săn, nói đem theo phụ nhân với trẻ em xui xẻo.
Mảnh đất còn chưa khai hóa này là kho báu cực lớn, hành hoang cũng mươn mướt, quơ tay là có một nắm, đây là món ngon, cho ít dầu lên trên, hành tươi thơm phức khiến người ta nghĩ đã chảy nước miếng. Thật là may mắn, gặp được cả cây hoa tiêu nữa, cho dù vẫn còn xanh nhưng làm nguyên liệu không thành vấn đề. Hai phụ nhân hái nửa ngày mới được một bó, Vương Tài ăn một miếng liền chảy nước dãi, chắc là tê lưỡi. Phiền phức quá đi, Vân Diệp khùng lên chặt luôn cả cây kéo về, hái thêm một sọt rau dại rồi mới quay về doanh trại.
Đang dạy hai phụ nhân làm bánh nướng thì Trình Mặc quay về, ba con dê bị hắn sát hại, nhìn một con trong đó một con gạc to đùng, song chẳng thoát nổi số phận. Trương Thành chỉ dùng một con dao dài nửa xích, chớp mắt đã biến ba con dê thành những miếng thịt để cho vào nồi, làm Vân Diệp nhìn tới trố mắt.
Dê chẳng đem rửa, còn nguyên cả máu ném luôn vào nồi, nước vừa mới sôi liền cho thêm vào một nắm hành dại, một năm hoa tiêu, lấy khỏi nồi mới thêm vào nắm muối, đây là món ngon nhất trần đời.
Hai phụ nhân ân cần hầu hạ mấy ngày, không thể bạc đãi, gọi bọn họ tới hỏi han kỹ mới biết một người là Trương Vương Thị, một là Lưu Hà Thị, bản thân không có tên, thời đại chiến loạn, lưu lạc quê hương, do quan phủ phân phối cho hai quân sĩ họ Trương, Lưu làm vợ, do quan phân phối nên không có lựa chọn nào khác, lần này tới Hắc Phong Khẩu là để hội họp với trượng phu.
Trong quân coi tình cảm huynh đệ cao nhất, chỉ cần quan gia phân phối rồi thì đó là vợ huynh đệ, không có ai dòm ngó nữa, đây là đại kỵ trong quân, từ trên xuống dưới sẽ không ai tha cho kẻ có ý đồ xấu.
Xem ra Lý Nhị bệ hạ vì tăng thêm nhân khẩu đã không từ thủ đoạn rồi. Để hại phụ nhân có nghề trong người, Vân Diệp quyết định dậy họ cách làm bách hành thịt dê:
– Hai vị đại tỷ, mấy ngày qua vất vả quá, Vân Diệp được hai tỷ chiếu cố, cảm kích không thôi, nay có ngón nghề nhỏ, tay không thể đại phú đại quý, nhưng không phải lo cơm ăn áo mặc, sau này mở hiệu nhỏ cũng có đường sống, không biết hai đại tỷ có muốn học không?
Vân Diệp không quen nhìn người ta dập đầu, đầu gối cong lại được là để tiện đi đường, chứ không để quỳ lạy. Hai nàng Trương, Hà không dùng lễ bình thường mà quỳ xuống đất khấu đầu, miệng nghẹn ngào không ra tiếng. Trương Thành hâm mộ vội trả lời thay:
– Đại nhân tâm địa từ bi, không nỡ thấy người dưới chịu khổ, dạy cho bản lĩnh ắt phải là hàng đầu, Trương Thành thay hai vị huynh đệ tạ ơn truyền nghề của đại nhân.
Khó khăn lắm mới đỡ được hai phụ nhân lên, thấy Trương Thanh lại định khấu đầu, Vân Diệp nhức đầu lắm, cho vài đấm đuổi Trương Thành đi, nói với hai phụ nhân:
– Chỉ là món ăn nhỏ, vừa rồi nấu dê hai tỷ cũng thấy rồi, không khác bình thường là bao, nhưng trong đó có chút mánh nhỏ, nhìn cho kỹ nhé.
Nói xong lấy gậy gỗ tùng vừa rửa sạch, lột vỏ ngoài đi ném vào nồi thịt, đậy vung tiếp tục nấu, nháy mắt với hai phụ nhân:
– Đừng nói cho người khác, đây là bí mật của hai tỷ, cũng là bí mật nấu một nồi thịt dê ngon, nguyên nhân không nói nữa, nói hai tỷ cũng không hiểu, giờ dạy hai tỷ làm bánh.
Lấy từ trong thùng gỗ ra bột đã nhào xong, rải hành lên đó, rồi nắn thành bánh ngắn, cho mỡ dê lên tảng đá lớn nướng, nhìn khói xanh bốc lên, mới rải bánh lên đó, phiến đá xếp đầy bằng 20 cái bánh, tức thì hương thơm ngào ngạt bốn phía, xung quanh im phăng phắc.
Quay đầu lại nhìn, hai con mắt to như trâu của Trình Xử Mặc ngay sau đầu Vân Diệp, mũi hít hít, miệng nuốt nuốt, hận không thể lấy một cái mà ngoạm. Không chỉ hắn, đám kia chẳng có tên nào làm việc nữa, quay cả tới. Trình Xử Mặc nhìn Vân Diệp mặt tình bơ, nuốt nước bọt đuổi người khác đi:
– Làm việc, làm việc đi, Vân đại nhân làm thức ăn ngon khao mọi người, chúng ta phải làm việc cho chăm chỉ, kiếm lấy ba trăm cân muối.
Quân sĩ cười khì khì quay đi làm việc.
Mặt trời ngả bóng, quân sĩ vất vả cả ngày hối hả chạy về chỗ ăn cơm, thấy sáu cái thùng gỗ lớn xếp thành hàng ngang, Vân Diệp đang đứng ở bên thùng gỗ dùng gậy nguấy thứ dung dịch màu nâu. Trình Xử Mặc mồm ngậm một cái bánh hành, nghiên cứu một cái thùng khác:
– Làm gì thế, chẳng lẽ huynh đệ cũng đang làm muối.
– Muối cái rắm, cái này dùng để tắm rửa, ai cũng bẩn như lợn vậy, toàn thân toàn chấy với rận, không bị bệnh là may lắm rồi. Nghe kỹ đây, từng người từng người một ngâm trong thùng, rồi ra sông tắm rửa mới được ăn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!