CHƯƠNG 57: KHÔNG TIN THÌ THÔI
Sau khi Mục Như công công đi vào, Nguyên Chiêu Lâm cũng đi theo vào.
Vũ Văn Dụ thoáng chống thân thể lên, hỏi: “Công công, vì sao phụ hoàng lại muốn thu hồi nam châu?”
Mục Như công công thấy hắn ngay thẳng không chút nào quanh co lòng vòng như thế, nên cũng nói thật với hắn: “Nếu Vương gia đã hỏi vậy thì ta cũng nói vài câu, xin Vương gia đừng trách ta quá vô lễ, nếu Vương gia muốn hiếu kính Hoàng hậu nương nương thì còn rất nhiều cơ hội, cần gì Vương phi vừa được nam châu đã gấp gáp đưa qua chứ?”
Ánh mắt Vũ Văn Dụ như dao róc thịt trên mặt Nguyên Chiêu Lâm.
Nguyên Chiêu Lâm rũ mắt xuống, không nói một lời, trên mặt cũng không có biểu lộ gì.
Vũ Văn Dụ đem ánh mắt chậm rãi dời về trên mặt Mục Như công công, nói: “Thỉnh công công về trước đi, bản vương muốn nói riêng với Vương phi mấy câu.”
“Vương phi, một chuỗi nam châu còn lại và phiếu nợ vẫn phải trả lại trước đã, bây giờ Hoàng thượng đang nổi nóng.” Mục Như công công nói.
Nguyên Chiêu Lâm nói: “Công công, chuyện ta làm mất một chuỗi nam châu, ta sẽ tới thỉnh tội với phụ hoàng, ngài cứ về trước đi.”
Mục Như công công không khỏi có chút bực bội: “Chuyện đã tới nước này, Vương phi thực sự không cần thiết phải nói như vậy, như vậy sẽ càng khiến Hoàng thượng thêm tức giận thôi.”
Vũ Văn Dụ nhìn chằm chằm vào Nguyên Chiêu Lâm: “Giao cho công công.”
Nguyên Chiêu Lâm nghênh tiếp ánh mắt âm trầm chấn nộ của hắn, chậm rãi lắc đầu: “Không, là ta làm mất, ta sẽ tự mình đi thỉnh tội.”
Mục Như công công lạnh lùng nói: “Vương phi, nếu ngài cứ nhất định nói là mình đánh mất vậy ta cũng không có cách giúp ngài, nhưng chuỗi nam châu ngài nói bị mất kia vừa được Bảo cô cô ở Trung Thân cung của Hoàng hậu đưa đến trước mặt Hoàng thượng, nếu ngài thật sự bị mất vậy ngài đang ám chỉ người trong Trung Thân cung kia đấy, lợi hại trong đó thế nào vẫn xin Vương phi nghĩ lại!”
Ông ta nói xong lại nhìn Vũ Văn Dụ: “Vương gia, ta về trước, nếu Vương phi đã kiên trì muốn tới trước mặt Hoàng thượng thỉnh tội thì tốt nhất đừng nên nói đã đánh mất, an tâm nhận sai cũng không sao.”
“Đa tạ công công đề điểm.” Vũ Văn Dụ trầm giọng nói.
Mục Như công công nhìn Nguyên Chiêu Lâm một chút, trong lòng lặng lẽ thở dài, nữ nhi của Tĩnh Hậu đến cùng vẫn là không ra gì.
Sau khi công công đi, Vũ Văn Dụ cầm cái kéo ở đầu giường lên ném về phía Nguyên Chiêu Lâm, cái kéo kia là Nguyên Chiêu Lâm dùng để cắt băng gạc lúc xử lý vết thương cho hắn, bởi vì thường xuyên phải dùng cho nên đặt luôn ở đầu giường.
Vốn trên cánh tay Vũ Văn Dụ có vết thương, nhưng trong lúc phẫn nộ cũng không quan tâm đến vết thương đau đớn mà dùng lực, Nguyên Chiêu Lâm cũng không tránh, cái kéo sát qua bên tai cô, một vết máu bay ra theo cái kéo rơi xuống đất.
“Xin Vương gia chớ tức giận, cẩn thận vết thương!” Hoằng Kỳ vội vàng nói.
Từ Quá cũng bị dọa sợ, nếu như nhắm chuẩn một chút thì chỉ sợ mắt của Vương phi đã bị đâm mù.
Nhưng cũng không thể giúp Vương phi, thoáng cảm thấy nàng ta đã hơi thay đổi lại lập tức khôi phục diện mạo như trước, nàng ta vẫn muốn nịnh bợ Hoàng hậu như trước kia.
Nguyên Chiêu Lâm chậm rãi ngồi xổm xuống nhặt cái kéo lên, lúc đầu cô cho là mình sẽ rất tức giận nhưng lại không có, cô rất bình tĩnh.
Giống như đây là kết quả mà cô đã đoán được từ trước, kết quả này mới là kết quả bình thường.
Không nghe cô giải thích nửa câu, bởi vì hắn chưa từng nghĩ tới sẽ tin tưởng cô.
“Nếu Bản vương không bỏ ngươi, thề không làm người!” Vũ Văn Dụ cực hận, cắn răng nghiến lợi nói, đáy mắt tràn đầy căm hận, dáng vẻ giống y như lúc Nguyên Chiêu Lâm vừa mới xuyên qua tới đây.
Nguyên Chiêu Lâm đặt cái kéo lên bàn, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Dụ, khẽ nói: “Được!”
Hoằng Kỳ nhìn thấy dáng vẻ này của cô, cũng cảm thấy tức giận: “Vương phi, người có biết người làm như vậy Hoàng thượng sẽ nghĩ Vương gia thế nào không? Người đã hại Vương gia một lần, xin người yên tĩnh chút đi, được không?”
Ánh mắt Nguyên Chiêu Lâm vượt qua Hoằng Kỳ, rơi vào trên mặt Vũ Văn Dụ, bộ dạng dữ tợn của hắn trông thật đáng sợ.
Cô gật đầu, ánh mắt bình tĩnh nói: “Yên tâm, ta sẽ tới giải thích rõ ràng với Hoàng thượng, việc này không liên quan đến ngươi, Hoàng thượng muốn chém giết muốn róc thịt thì một mình ta sẽ chịu.”
“Cút!” Vũ Văn Dụ tràn đầy chán ghét quát lên.
Nguyên Chiêu Lâm nắm chặt chuỗi nam châu còn lại quay người đi, mới đi được hai bước, cô lại quay đầu lại nhìn Vũ Văn Dụ, lẳng lặng nói: “Vương gia vừa mới nói là nếu không bỏ ta thề không làm người, có thật không?”
“Bản vương hận không thể giết ngươi.” Vũ Văn Dụ lạnh nhạt nói.
“Giết ta, ô uế tay của ngài, còn xin Vương gia tuân thủ lời hứa, chuyện này qua rồi sẽ bỏ ta!” Cô nói xong, quay người liền đi.
“Vương gia!” Hoằng Kỳ hơi nóng nảy nhìn Vũ Văn Dụ: “Lần này Vương phi đi, chỉ sợ sẽ càng thêm chọc giận Hoàng thượng.”
Vũ Văn Dụ chậm rãi cúi đầu xuống, mấy lời Nguyên Chiêu Lâm nói lúc gần đi vẫn quanh quẩn trong lỗ tai hắn khiến các loại lo lắng quấn quanh mà lên, làm cho đầu của hắn đau nhức không nói ra được.
“Để nàng ta đi đi, phụ hoàng đã thất vọng cực độ với bản vương rồi, không quan tâm lại thất vọng thêm một lần nữa đâu.” Vũ Văn Dụ lẳng lặng nói.
“Tại sao Vương phi phải đưa nam châu cho Hoàng hậu chứ?” Từ Quá tính tình cẩu thả, vắt hết óc cũng không nghĩ ra dụng ý của lần hành động này của Nguyên Chiêu Lâm.
“Vì sao à? Đương nhiên là muốn nịnh bợ Hoàng hậu rồi.” Vũ Văn Dụ lạnh nhạt nói.
“Nịnh bợ Hoàng hậu để làm gì?”
Hoằng Kỳ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Từ Quá: “Ngươi hồ đồ rồi à? Tĩnh Hậu vẫn luôn muốn dựa vào Chử gia, cũng không phải ngươi không biết.”
Từ Quá hừ một tiếng: “Lão thất phu Tĩnh Hậu kia đúng là mặt dày vô sỉ tới cực điểm, lúc Vương gia chúng ta được Hoàng thượng coi trọng thì trăm phương ngàn kế thiết kế gả nữ nhi mình vào Sở vương phủ, bây giờ Vương gia chúng ta thất thế, ông ta lập tức nịnh bợ Chử gia ngay được, có biết xấu hổ hay không đây?”
Hoằng Kỳ thấy sắc mặt Vũ Văn Dụ càng trở nên lạnh lẽo, liền quát lớn Từ Quá: “Nói nhăng nói cuội cái gì đấy? Ngậm miệng lại.”
Từ Quá tự biết mình lỡ lời, nhìn Vũ Văn Dụ một chút, vội vàng im lặng.
Vũ Văn Dụ nhắm mắt lại, đáy lòng lạnh lẽo không nói ra được, không ai biết trong lòng của hắn có bao nhiêu hi vọng Nguyên Chiêu Lâm sẽ thay đổi, nhưng hiển nhiên nàng ta không có.
Đáy lòng của hắn phẫn nộ không nói ra được.
Nguyên Chiêu Lâm đi ra ngoài, gió hiu hiu thổi ở bên tai, cô đưa tay sờ lên, toàn là máu.
Cô cong môi cười, vẫn cứ đi lên phía trước mặc cho máu đang nhỏ xuống, chút vết thương này không mất mạng, máu cũng sẽ ngừng lại.
Phối Điện và Ngự thư phòng cách nhau không xa, nhưng cô lại đi rất lâu.
Đến Ngự thư phòng, Mục Như công công đi vào thông báo, Minh Nguyên Đế thản nhiên nói: “Để nàng ta chờ ở bên ngoài đi.”
Nguyên Chiêu Lâm đứng bên ngoài chờ, không nhúc nhích.
Trong lòng cô bình tĩnh đến mức không hề có một gợn sóng.
Đây là thời khắc bình tĩnh nhất kể từ khi cô xuyên không tới đây.
Dường như những vướng mắc còn sót lại trong tâm trí nguyên chủ đã hoàn toàn tan thành mây khói.
Cô đứng trọn vẹn nửa canh giờ, Minh Nguyên Đế vẫn không gặp cô, trong tay cô chuyển động nam châu giống như đang chuyển động tràng hạt.
“Sao ngươi lại ở chỗ này?” Có giọng nói truyền đến từ bên cạnh, lộ ra mấy phần kinh ngạc.
Nguyên Chiêu Lâm ngẩng đầu nhìn lên, là Tôn vương điện hạ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!