Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
Lương Dược được phân tới tầng sáu của ký túc xá, phòng 602. Cô cầm theo chìa khóa phòng từ chỗ quản lý ký túc xá xách theo vali lên lầu.

Cửa phòng ký túc xá mở ra.

Lương Dược đi vào, nhìn quanh một vòng, hiện tại không có ai ở trong này cả.

Ký túc xá vừa đủ bốn chiếc giường được đặt ngay ngắn, trên giường có ngăn tủ nhỏ, vách tường dường như đã được sơn lại, trắng bóc sạch sẽ. Hoàn cảnh thoạt nhìn không tệ lắm.

Nhưng tại sao trên giường cô lại chất một đống đồ đạc thế kia?

Lương Dược nhìn về phía chiếc giường duy nhất trong ký túc xá không trải đệm, trên tấm ván gỗ trụi lủi bày đủ thứ mỹ phẩm và đồ trang điểm.

Đúng lúc này, trong phòng vệ sinh bỗng truyền đến tiếng nước chảy.

“Giảo Lộ đấy à?” Một nữ sinh mặc chiếc đầm màu vàng thắt eo đang vẫy vẫy nước trên tay đi tới: “Không phải cậu vừa xuống dưới mua hoa quả à, sao về nhanh thế… Ơ?”

Nữ sinh mặc váy nhìn thấy Lương Dược đang đứng đó thì kinh ngạc mở to mắt: “Cậu là...”

Cô nàng quét mắt qua vali trong tay cô rồi chợt nhớ tới chuyện gì đó: “Cậu là sinh viên xin nghỉ phép kia à?”

“Đúng vậy, tôi là Lương Dược, chào cậu.” Lương Dược gật đầu với cô ấy, kéo vali đến bên giường mình: “Mấy thứ này của ai vậy?”

“Tôi là Vương Tố.” Vương Tố vô thức trả lời, nhìn nhìn mấy thứ đồ trang điểm trên giường thì có hơi xấu hổ: “Những thứ đó đều là của Giảo Lộ, chắc do thấy cậu chưa tới nên cậu ấy để tạm trên giường cậu, thật ngại quá...”

“Không có gì đâu, bàn của cậu ta đâu?” Lương Dược đặt vali xuống.

“Ngay trước mặt cậu đó.” Vương Tố nghĩ thầm cô đang muốn chuyển mấy thứ kia đi: “Này… Giảo Lộ không thích người khác đụng vào đồ đạc của cậu ấy đâu, đặc biệt là đồ trang điểm. Tốt hơn hết là cậu nên đợi cậu ấy về rồi dọn sau, lúc cậu ấy nóng tính lên rất đáng sợ đó.”

Lương Dược không quan tâm lắm, cô lấy từng thứ trên giường xuống, chỉ nói một câu: “Đây là giường của tôi.”

Ý là: tôi đã không để ý chuyện người ta đặt đồ bừa bãi lên giường tôi đã coi như là tốt tính lắm rồi, cô ta dựa vào cái gì mà nổi giận với tôi? Vương Tố không nói gì, cô ấy nhạy cảm phát hiện bạn cùng phòng mới không phải là một người dễ chọc.

Cô ấy không nhịn được nhìn trộm Lương Dược.

Ngoại hình cô thật sự rất xinh đẹp, vừa gầy vừa cao, khuôn mặt tinh xảo. Trời nắng nóng như thế mà da cô vẫn trắng như tuyết.

Hâm mộ thật đấy, đâu như các cô ấy, mới huấn luyện quân sự vài ngày đã đen đi rồi.

Vương Tố nhìn mặt Lương Dược, càng nhìn càng thấy quen quen, hình như cô ấy đã gặp qua ở đâu rồi. Đột nhiên, cô ấy giật mình hét lên “A...” một tiếng rồi vô cùng kích động chỉ vào Lương Dược: “Cậu là Dược Dược, là Dược Dược đúng không?”

Lương Dược nghe thấy đối phương gọi nhũ danh của mình thì hơi dừng động tác lại. Bị gọi như thế khiến cô cảm thấy hơi là lạ vì dù sao cũng không quen biết gì.

Vương Tố thấy cô hiểu lầm, mặt hồng hồng: “Cậu có phải streamer Dược Dược không? Tôi đã xem phát sóng trực tiếp của cậu, còn quyên tiền cho cậu nữa, cậu vẽ rất đẹp luôn đó!”

“... Cảm ơn.” Lương Dược không ngờ rằng mình có thể đụng phải fan ở chỗ này, thế giới thật là nhỏ.

Vương Tố vẫn kích động như cũ: “Không nghĩ tới ngoại trừ Giảo Lộ, tôi còn gặp được một streamer khác đấy!”

Lương Dược nhướng mày: “Cậu ta cũng vậy à?”

Vương Tố: “Đúng vậy, độ hot của cậu và cậu ấy tương tự đó, nhưng cậu ta hơn cậu mấy vạn fans lận, tên là [Yên Mộ Vũ], cậu từng nghe qua chưa?”

Lương Dược nhanh gọn lẹ đáp: “Chưa từng.”

“Tố Tố, tôi về rồi đây.”

Vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo tới liền. Triệu Giảo Lộ xách theo một túi hoa quả bước vào: “Tôi mua mấy trái kiwi, đợi lát nữa chúng mình cùng nhau ăn... A...! Sao đồ trang điểm của tôi lại lung tung bừa bộn trên bàn thế này?”

Sắc mặt của Triệu Giảo Lộ bỗng chốc thay đổi, lúc này cô ta mới phát hiện ra sự tồn tại của Lương Dược, lạnh lùng nói: “Cậu là ai?”

“Cậu ấy là bạn cùng phòng cuối cùng của bọn mình đó.” Vương Tố vội vàng xoa dịu cô ta: “Đừng nóng mà, tôi giúp cậu sắp xếp lại nhé.”

Triệu Giảo Lộ không nói gì, ánh mắt không tốt của cô ta nhìn chằm chằm Lương Dược. Cô ta nhìn thấy cô xinh đẹp nên có hơi ghen ghét theo bản năng. Nhưng có điều cô ta cũng không tiếp tục truy cứu nữa, lạnh lùng vứt túi hoa quả lộn xộn lên bàn giống như đang thị uy. 

Lương Dược thấy cô ta không làm ầm lên nữa thì thở phào mừng rỡ. Cô làm như không liên quan đến mình rồi đi qua mở vali để sắp xếp lại quần áo, cũng bỏ chăn mền ga gối ra, vịn thang trèo lên giường trải chiếu. Làm xong hết mọi việc cũng khiến cô mệt bở hơi tai, nằm trên giường lim dim một lúc lại nghe được cuộc nói chuyện của hai người phía dưới.

Vương Tố: “Giảo Lộ, cậu thực sự muốn tỏ tình với Sở Trú hả?”

Lương Dược mở bừng hai mắt giống như sắp chết trong mộng ngồi bật dậy.

“Đúng vậy.” Triệu Giảo Lộ kiên quyết nói: “Tôi không tin là mình không bắt được cậu ấy!”

“Nhưng tôi cảm thấy sẽ hơi khó khăn đấy, chưa nói đến việc có bao nhiêu nữ sinh thích cậu ấy nữa, mà tính cách cậu ấy cũng quá cao ngạo lạnh lùng.” Vương Tố nói: “Hơn nữa cũng chưa thấy cậu ấy nói chuyện với nữ sinh bao giờ, lỡ như cậu ấy có bạn gái rồi thì sao?”

“Không thể nào.” Triệu Giảo Lộ lập tức phủ nhận: “Nhìn một cái là biết cậu ấy chỉ là một con mọt sách, là loại người mà suốt mấy năm cấp ba chỉ ngâm mình trong đống kiến thức, cậu ấy như vậy thì lấy đâu ra thời gian mà yêu với chả đương?”

“Xin lỗi nhé, anh ấy đúng là như vậy đấy.”

Một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ phía trên.

Hai người bên dưới đều sững sờ, ngẩng đầu nhìn lên. Lương Dược ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Triệu Giảo Lộ: “Cậu tốt nhất đừng có đánh chủ ý lên anh ấy.”

“Làm sao cậu biết được?” Từ tận đáy lòng Triệu Giảo Lộ đã không thích Lương Dược, cô ta cười lạnh, “Cậu sẽ không nói rằng cậu chính là bạn gái anh ấy chứ?”

Chuẩn rồi đấy. Lương Dược muốn công khai luôn nhưng vừa nghĩ đến Sở Trú vẫn đang giận dỗi cô, lỡ đâu Triệu Giảo Lộ muốn cô chứng minh mà Sở Trú lại không để ý tới cô thì chẳng phải rất xấu hổ sao?

Vậy nên cô đành đổi một lý do thoái thác: “Trước kia tôi học cùng trường với anh ấy, đã nghe qua.”

“Thôi đi, dù có như vậy thì đã sao?” Triệu Giảo Lộ không quan tâm: “Dù sao cái loại yêu xa này chẳng mấy chốc cũng sẽ chia tay thôi. Cô bạn gái kia ngay cả đại học C cũng không thi đậu thì chắc chắn không xứng với cậu ấy.”

Câu nói này của cô ta khiến Lương Dược bật cười. Lúc cô vừa định quay ra cãi nhau thì nghĩ lại tức giận với loại người này đúng là không đáng, còn không bằng để Sở Trú tự mình giải quyết, hẳn có lực sát thương hơn cô nhiều.

Nghĩ vậy, Lương Dược bèn mặc kệ cô ta, yên tâm nằm xuống ngủ tiếp.

Vương Tố do dự nhìn Lương Dược rồi nói với Triệu Giảo Lộ: “Chúng ta có nên gọi cậu ấy đi học quân sự cùng không?”

“Kệ cậu ta, chẳng liên quan gì đến tôi cả.” Triệu Giảo Lộ lắc đầu, sau khi bôi kem chống nắng xong thì kéo tay Vương Tố rời đi.

Cuối cùng thì thế giới cũng yên tĩnh, Lương Dược đang buồn ngủ muốn chết, nhắm mắt lại là ngủ luôn. 

Một giấc ngủ này kéo dài hết luôn buổi chiều. Lúc tỉnh lại cô ngửi thấy mùi thơm cay nồng, mơ màng cúi đầu nhìn xuống giường thì trông thấy mấy nữ sinh xa lạ trong ký túc đang gục xuống bàn, vừa ăn cơm vừa xem phim trên điện thoại bên cạnh.

Lương Dược đoán cô ấy hẳn là người bạn cùng phòng còn lại nên lấy lại tỉnh táo chào hỏi: “Chào cậu, tôi là Lương Dược.”

“Ừm… Chào cậu nha.” Nữ sinh ngẩng đầu nhìn lên rồi thân thiện vung vẩy chiếc đũa với cô: “Tôi là Nghê Thanh Song.”

Lương Dược ngửi được mùi rất thơm, bụng liền kêu lên một tiếng.

“Đói bụng à?” Nghê Thanh Song nghe được liền nói: “Có muốn tôi chia cho cậu một nửa không?”

“Cảm ơn, không cần đâu.” Lương Dược không thể mặt dày vậy được: “Đợi lát nữa tôi sẽ ra ngoài ăn cơm.”

Nghê Thanh Song gật đầu, cũng không cưỡng ép cô.

Đã có mấy câu dạo đầu, Lương Dược lại nói vài câu chuyện phiếm với cô ấy rồi hai người chậm rãi mở máy nghe nhạc. Nghê Thanh Song nói, phòng ký túc này chia làm hai phe, Vương Tố và Triệu Giảo Lộ như hình với bóng, mà cô ấy với bạn phòng bên cạnh chơi thân hơn.

Phân chia giới hạn rõ ràng.

Lương Dược nghĩ đến tính cách của Triệu Giảo Lộ thì cũng thấy không cảm thấy bất ngờ, còn Vương Tố thì vẫn luôn chiều theo ý cô ta.

Nghê Thanh Song nhắc nhở: “Ngày mai phải đi học quân sự đấy, cậu nhớ tới phòng dụng cụ nhận quân phục nhé.”

“Không phải hôm nay là kết thúc rồi sao?” Lương Dược choáng váng: “Tôi thấy các khoa khác bảo hôm nay đã là ngày cuối cùng rồi mà.”

Nghê Thanh Song thở dài: “Mỗi khoa mỗi khác, học viện Mỹ Thuật chúng ta phải huấn luyện trong vòng mười lăm ngày.”

“...”

Vẻ mặt Lương Dược ngập tràn hối hận, biết vậy cô đã xin nghỉ thêm một tuần nữa.

Nghê Thanh Song cảm thấy nói chuyện với cô cũng hợp nên dần dần mở lòng hơn: “Nói nhỏ cho cậu biết nhé, gần đây tôi đang thích một nam sinh.”

Lương Dược bị một màn lúc chiều lưu lại hậu chấn tâm lý, cô cảnh giác cao độ: “Ai thế?”

Nghê Thanh Song thần thần bí bí: “Không nói cho cậu biết.”

Lương Dược cảnh giác hỏi: “Họ Sở sao?”

“Không phải đâu, làm sao vậy?”

Lương Dược lập tức thả lỏng: “Không có gì, tôi hết sức ủng hộ cậu.”

Nghê Thanh Song lại nghĩ đến chuyện gì đó: “Ý cậu là Sở Trú sao? Cậu hỏi như thế không phải cậu cũng có ý với cậu ấy giống Triệu Giảo Lộ chứ?”

“Ừ.” Lương Dược sảng khoái thừa nhận: “Anh ấy là bạn trai tôi.”

Nghê Thanh Song kinh ngạc “Oa” một tiếng, cũng không nghi ngờ gì: “Vậy cậu phải cẩn thận đấy, có rất là nhiều nữ sinh thích cậu ấy, ngay cả phó hội trưởng Giang San Y mấy ngày gần đây đều đi theo cậu ấy mỗi ngày luôn, tôi nghi là bọn họ đang có gì với nhau đấy.”

Lương Dược cực kỳ yên tâm với Sở Trú: “Tôi tin anh ấy không phải loại người như vậy.”

Cô nhìn đồng hồ đoán chắc là đã huấn luyện quân sự xong rồi nên cô thay quần áo rồi xuống giường, cô vẫy vẫy tay với Nghê Thanh Song: “Tôi rủ anh ấy đi ăn cơm đây, bye bye.”

“OK.” Nghê Thanh Song cũng vẫy tay lại.

Lương Dược đến sân huấn luyện tìm Sở Trú, cô đang đứng lại hỏi đường thì nghe được một đàn anh nói: “Cậu đến tìm Sở Trú hả, tôi thấy hình như cậu ấy đang thảo luận với Giang San Y cạnh cột bóng rổ đấy.”

“Cảm ơn.”

Lương Dược đầy bụng nghi ngờ, Giang San Y? Không phải là phó hội trưởng mà Nghê Thanh Song mới nhắc đến sao?

Cô cất bước đi tìm, quả thật bắt gặp Sở Trú đang đứng đối mặt với một nữ sinh dưới sân bóng rổ.

Sinh viên nữ kia tóc đen váy trắng, vừa xinh đẹp nho nhã lại dịu dàng.

Thiếu niên tuấn tú cao gầy, mặt mũi lạnh lùng.

Cmn nhìn trông rất xứng đôi.

Lương Dược nheo mắt nhìn, trong lòng bỗng có dự cảm không tốt.

Cũng không biết trước đó bọn họ nói gì, mà lúc tới gần hai người cô nghe thấy giọng nói dịu dàng của Giang San Y: “Xin cậu đó, lần này nhất định phải nhận lời mời của tôi nhé.”

Sở Trú im lặng hồi lâu rồi đáp một tiếng: “Được.”

Lương Dược: “?”

Có giỏi thì anh lặp lại lần nữa?

Con mẹ nó anh được cái gì cơ??

Mặt cô không biểu tình nhìn hai người họ, lùi về sau một bước, sau đó xoay người rời đi.

Mặc kệ có hiểu lầm hay không, nhưng cô đang bực rồi đấy.

Cô liên tục thức mấy ngày đêm khiến cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt. Nhưng vì sợ anh sốt ruột chờ đợi nên cô không ngừng không nghỉ chạy tới tìm anh. Kết quả sau khi gặp nhau, nửa nụ cười anh cũng không cho cô, trái lại còn giận dỗi với cô, còn cắm cho cô một cái sừng!

Tốt lắm! Hừ! A...!

*

Sau khi nói chuyện xong, Sở Trú gọi điện thoại cho Lương Dược, chuông reo lên một tiếng rồi cúp ngay lập tức.

Làm sao vậy?

Anh khẽ nhíu mày, gọi lại lần nữa, kết quả vẫn giống trước.

Sở Trú có ngốc cũng nhận ra có gì đó không đúng, anh nhắn tin Wechat hỏi cô: “Em sao thế?”

Năm phút sau.

Lương Dược mới trả lời anh.

Sở Trú bán tín bán nghi ấn mở.

Một tiêu đề báo viết bằng chữ in đậm vừa to vừa rõ bất ngờ đập vào mắt.

[Hãi hùng! Một nữ sinh trường đại học tận mắt chứng kiến bạn trai cùng tiểu tam vượt quá giới hạn… tinh thần khủng hoảng, đánh thuốc mê bạn trai rồi cắt phăng tiểu đinh đinh của anh ta!!!]

Sở Trú: “...”
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!