CHƯƠNG 39: CHÊ CÔ BẨN
Thoạt nhìn thì Giang Hiểu cũng không phải là một anh chàng đẹp trai mà anh cũng không phải là chàng trai có mày rậm mắt to.
Anh có một đôi mắt phượng bên trong có mí lót nhỏ, điểm này rất giống với Hoa Ngọc Nhi.
Tóc rất ngắn, kiểu tóc thông thường nhìn có vẻ gọn gàng.
Mũi rất thẳng, bờ môi cũng không dày không mỏng rất vừa vặn.
Đường nét trên mặt tuy không mấy tinh tế nhưng lại khiến cho người nhìn vào cảm thấy dễ chịu.
Nhất là khi nhìn mặt anh theo góc nghiêng, đường cong phác hoạ ra hoàn mỹ đến mức không có kẽ hở.
Không khí dừng lại hơn mười giây, chỉ có tiếng thở hổn hển của hai người.
Rất lâu sau Hoa Ngọc Nhi mới nói: “Anh vốn là người lỗ mãng như vậy à.”
Giang Hiểu cười, chỉ chỉ vào bức tranh: “Cô không cảm thấy cảnh sắc ban đầu quá tịch liêu sao, bây giờ vẽ thêm ngỗng trời vào mới có hương vị khói lửa nhân gian đấy.”
“Nói bừa, quan điểm nghệ thuật cũng bị thay đổi rồi.”
Hoa Ngọc Nhi lườm anh một cái, đoạt lại bút vẽ từ trong tay anh.
Nhưng lại không xóa đi ngỗng trời anh mới vẽ lên kia.
“Cô thích vẽ tranh à?” Anh hỏi cô.
“Cũng tạm.”
“Cô nói như vậy thật sự là khiêm tốn rồi, kỹ thuật vẽ tranh này của cô không luyện mười năm thì không được như vậy đâu.”
“Anh biết vẽ tranh à?” Hoa Ngọc Nhi cảm thấy Giang Hiểu không phải đang nói bừa.
Có thể từ mấy nét vẽ đơn giản này mà nhìn ra được cô có mười lăm năm học vẽ tranh thì cũng không phải là một người đơn giản đâu.
“Biết qua một chút thôi.”
Giang Hiểu liền mượn chuyện kỹ thuật vẽ tranh của Hoa Ngọc Nhi mặt dạn mày dày ngồi xuống bên cạnh cô.
Còn làm như rất như quen thuộc thuận tay cầm tách cà phê của cô lên uống một ngụm.
“Hở? Đó là của tôi mà.” Hoa Ngọc Nhi nhíu mày.
“Không sao, tôi không chê cô bẩn.”
“Tôi xin. . . Là tôi chê anh bẩn. . . Có được hay không?” Hoa Ngọc Nhi thật sự là tức điên lên.
Người đàn ông này cũng quá. . . Không có quy tắc rồi.
Không phải nói nhà họ Giang là nhà giàu số một sao?
Sao lại nuôi dạy được cậu chủ không câu nệ tiểu tiết như thế?
Chẳng lẽ anh không phải là một người nho nhã khiêm tốn sao?
Sao Hoa Ngọc Nhi lại có cảm giác có đôi khi hành động của Giang Hiểu lại giống như một tên vô lại vậy.
“Đừng ngại, tôi không có bệnh đâu.” Giang Hiểu đùa cô.
Hoa Ngọc Nhi tức giận phồng má lên thật sự giống như con cá nóc.
Cái chăn này là bản giới hạn của nhãn hiệu nào đó vừa mới ra mắt cô đặt ở nước ngoài hôm nay vừa chuyển về.
Bên ngoài màu hồng nhạt sáng lấp lánh như pha lê.
Bên trong là hình móng vuốt của mèo nhìn vô cùng dễ thương.
Có lẽ là bởi vì Tiểu Hắc nên Hoa Ngọc Nhi rất thích mèo.
Nào biết được vừa mới dùng được một ngày đã bị người đàn ông này chiếm mất, thật đúng là. . . Không may.
Thấy Hoa Ngọc Nhi tức giận, Giang Hiểu cố ý nói sang chủ đề khác: “Hôm nay tôi đã gặp chị cả.”
“Không phải anh là con một à?” Hoa Ngọc Nhi tưởng là anh đang nói đến chị gái của anh.
“Là chị cả của cô.”
“À. . . .” Hoa Ngọc Nhi phản ứng rất lạnh nhạt.
“Chị ấy ký hợp đồng chuyển nhượng đất cho tôi còn tôi cho chị ấy một nghìn năm trăm tỉ tặng cùng hợp đồng.”
“Đây không phải là rất tốt sao, có qua có lại, không ai bị lỗ.”
“Đúng rồi, chị cả nói cuối tuần này là tiệc mừng thọ của mẹ nên bảo chúng ta trở về.”
Hoa Ngọc Nhi trầm mặc không nói.
Giang Hiểu quan sát nét mặt của cô, cô đối với bữa tiệc mừng thọ của mẹ mình này biểu hiện cũng vô cùng lãnh đạm.
“Cô sẽ về cùng tôi một chuyến chứ?” Giang Hiểu hỏi lại một lần.
“Vậy thì về đi.” Cô có chút miễn cưỡng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!