CHƯƠNG 29: CHÚNG TA ĐÃ NÓI RÕ RỒI
Giang Hiểu buổi tối sau khi ăn cơm xong với khách hàng thì trực tiếp lái xe về Thập Lý Xuân Phong.
Lúc anh về đến, Hoa Ngọc Nhi đã lên lầu nghỉ ngơi.
“Cậu đã ăn cơm chưa?”
Ngân Hạnh chủ động hỏi.
“Tôi ăn rồi, cô ấy đâu?”
“Cô chủ đang ở trên lầu cùng Tiểu Hắc.”
Giang Hiểu giật mình, vừa muốn hỏi ai là Tiểu Hắc, đột nhiên nhớ ra trước đây Ngân Hạnh và Xuân Đào nói thói quen của Hoa Ngọc Nhi cho anh.
Hình như đã nói, Hoa Ngọc Nhi có một con mèo, lông màu đen, cho nên gọi là Tiểu Hắc.
Anh mỉm cười, cởi áo vest ngoài rồi đi lên lầu.
Khi đi qua phòng Hoa Ngọc Nhi, cửa vừa hay khép hờ.
Bên trong có giọng nói dịu dàng của cô…
“Tiểu Hắc, con mấy ngày nay chạy đi đâu vậy? Mấy hôm nay thời tiết không tốt, mưa thường xuyên, con không được để bị ướt.”
“Meo meo meo.” Mèo Tiểu Hắc dường như nghe hiểu, đáp lại mấy câu.
Hoa Ngọc Nhi mỉm cười, tiếp tục nói: “Con có phải cũng nhớ những ngày sống ở núi Trung Thúy không? Nhưng chúng ta không thể ở đó nữa, mẹ bây giờ kết hôn rồi, phải sống trong thành phố, còn cả bà nội, sức khỏe bà không tốt, vẫn là ở nhà cũ tốt hơn một chút, đến bệnh viện cũng tiện, đợi có thời gian, thời tiết tốt, mẹ dẫn con về đó có được không?”
“Meo meo.”
Cứ như thế, Giang Hiểu đứng ở cửa nghe mất 3 phút.
Hoa Ngọc Nhi ở bên trong đã nói 5 phút.
Là Xuân Hoa lên đưa hoa quả, nhìn thấy Giang Hiểu, trực tiếp hỏi anh: “Cô gia, cậu ở cửa làm gì vậy, sao không vào trong?”
Giang Hiểu có hơi xấu hổ.
Đẩy cửa bước vào, Xuân Đào đi đằng sau.
Lời nói này Hoa Ngọc Nhi cũng nghe thấy, cô có hơi tức giận.
Lạnh lùng liếc nhìn anh: “Đường đường là thái tử gia của nhà họ Giang, vậy mà thích nghe lén, có bệnh gì à?”
Xuân Đào cười thấp giọng, cô ta cũng biết tính khí cô chủ của nhà mình, nhìn thì dịu dàng, thực chất rất khó nói chuyện, cũng không biết chung sống với một người.
Giang Hiểu ngược lại rất điềm tĩnh, trực tiếp ngồi trên ghế sô pha.
“Tôi nghe cũng không phải chuyện của người ngoài, bà xã của mình, tôi còn không thể nghe sao?”
“Ai là bà xã của anh?” Mặt của Hoa Ngọc Nhi có hơi đỏ.
“Giấy đăng kí kết hôn cũng có, em còn phủ nhận?”
“Tôi đó không phải…” Vừa muốn nói tôi không phải kết hôn theo hình thức thôi sao, chỉ là giả, là hợp đồng.
Nhưng thấy Xuân Đào còn ở trong phòng, cũng không tiện nói, cho nên chưa nói hết.
Xuân Đào đặt đĩa hoa quả lên bàn trà.
“Cô chủ, cô gia, hai người từ từ dùng.”
“Ừm.”
Hoa Ngọc Nhi khẽ gật đầu, Xuân Đào lui ra ngoài.
Hoa Ngọc Nhi cũng không có tâm trạng ăn hoa quả, liếc nhìn Giang Hiểu: “Tôi nghĩ, có vài lời tôi cần phải nói với anh.”
“Nói.” Vẻ mặt của anh vẫn lạnh nhạt.
Hoa Ngọc Nhi ngồi trên giường, cô xoay người, đặt Tiểu Hắc trong lòng xuống.
Tiếc Hắc kêu meo một tiếng, ngoan ngoan ngồi bên cạnh cô.
“Cậu Giang.”
“Quá khách khí rồi, em nên gọi ông xã.”