CHƯƠNG 17: DANH GIA VỌNG TỘC
“Dù sao thì tôi cũng không quan tâm, bọn tôi đã đặt một phòng riêng ở Quốc Sắc Thiên Hương, cũng gọi rượu ngon rồi, chỉ chờ cậu đến thanh toán nữa thôi”
Đầu dây bên kia nói xong liền cúp điện thoại, không cho Giang Hiểu cơ hội từ chối.
Giang Hiểu nhìn Hoa Ngọc Nhi một cái, gương mặt cô vẫn không có chút cảm xúc gì.
Một chút áy náy cũng không có.
Giang Hiểu suy nghĩ một hài, nghĩ là vẫn nên giải thích một phen: “Quốc Sắc Thiên Hương là chỗ để cho doanh nhân tiếp khách, cũng là chỗ vui chơi của anh em chúng tôi, tôi đến đó một lát, nếu như cô không muốn đi cùng thì tôi sẽ cho tài xế đưa cô về”
“Được” Câu trả lời vô cùng ngắn gọn dứt khoát.
Thấy Hoa Ngọc Nhi nhanh chóng đồng ý như vậy, Giang Hiểu cảm thấy bắt buộc phải giải thích thêm.
“Đấy không phải là chỗ trai gái sa đọa gì đâu, cô đừng nghĩ linh tinh”
“Anh nghĩ nhiều quá rồi, thực ra, tôi sẽ không kiểm soát anh đâu, anh như thế nào cũng không liên quan đến tôi”
Hoa Ngọc Nhi nói rất rõ ràng, giữa hai người họ chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch, cô sẽ không ngu ngốc đến mức nhập vai quá sâu mà đi kiểm soát chuyện của người ta như thế.
Có lòng giải thích nhưng lại bị gạt đi, Giang thiếu gia không vui một chút nào.
Nhưng rốt cuộc cũng không lên tiếng gì nữa, xe cũng nhanh chóng dừng lại trước cửa Thập Lí Xuân Phong.
Mọi thứ ở đây đều được bố trí theo sở thích của Hoa Ngọc Nhi, thực ra thì hồi trước khi còn ở trên núi, mỗi lần thấy buồn chán cô thường đến đây.
Vậy nên cô cũng quen với việc sống ở đây rồi, chỗ này rất yên tĩnh, không khác gì so với khu biệt viện ở núi Trung Thúy.
Hoa Ngọc Nhi cùng với hai cô gái là Xuân Đào và Ngân Hạnh xuống xe.
Tài xế lại tiếp tục lái xe đưa Giang Hiểu đến Quốc Sắc Thiên Hương.
Đi được nửa đường, tài xế không nén nổi tò mò, buột miệng nói: “Cậu chủ, tôi có điều này muốn nói, nhưng cậu đừng nghĩ ngợi gì nhé, tôi không muốn mợ chủ phải xấu hổ”
“Nói đi”
Giang Hiểu ngồi ở ghế sau, nhếch mép nhìn tài xế.
“Tôi cảm giác mợ chủ như thể không sống cùng thời đại với chúng ta, cảm giác như thời Dân Quốc, cậu xem qua bộ phim Bến Thượng Hải chưa? Tôi có cảm giác mợ chủ giống hệt như Phùng Trình Trình, thích mặc xườn xám, nói chuyện cũng rất nhã nhặn, buồn cười nhất là đi đến đâu cũng dắt theo hai người giúp việc”
Tài xế vừa dứt lời, Giang Hiểu không khỏi bật cười.
Tài xế nói không sai, người vợ mới cưới này của anh, quả thật rất cổ điển.
Vì vậy, anh ta cũng hùa vào trêu chọc: “Đúng vậy, vợ tôi quả thật từ thời Dân quốc xuyên không đến đây đấy”
Ba phút sau, xe dừng trước cửa Quốc Sắc Thiên Hương.
Quốc Sắc Thiên Hương là nơi sang trọng bậc nhất trong trung tâm thành phố, có tất cả 9 tầng, ngụ ý là thập toàn thập mỹ.
Từ trong ra ngoài đều được trang trí theo phong cách Châu Âu xa hoa, nguy nga tráng lệ, chỗ nào có ánh vàng thì chỗ đấy đều đã được mạ vàng.
Xe đỗ ngoài cửa không chiếc nào có giá dưới 17 tỉ.
Ngay cả chiếc Porsche giá gần 4 tỉ cũng không có tư cách đỗ ở đây.
Chúng ta không thể nào tưởng tượng ra được sự xa hoa khủng khiếp về thế giới của những người giàu có là như thế nào đâu.
Sau khi đỗ xe xong, tài xế cẩn thận hỏi Giang Hiểu: “Cậu Giang, tôi ở trong xe đợi cậu, khi nào cậu xong việc thì gọi cho tôi nhé”
“Không cần, cũng đã muộn rồi, cứ về trước đi, lát nữa tôi bảo bọn họ đưa về là được”
Giang Hiểu không muốn làm phiền đến người khác, mà tài xế này cũng làm việc cho anh được mấy năm rồi.
Sau khi sắp xếp mọi chuyện xong, Giang Hiểu bước vào trong.
“Cậu Giang”
“Chúc cậu Giang buổi tối vui vẻ”
“Chào cậu Giang”
Dọc đường không có ai là không nhận ra Giang Hiểu.