Editor: Candy
************
Đặt ly sữa bò xuống, Sở Mông ăn xong một ít thức ăn Tưởng Lập Hàn đem đến, lại khôi phục thành bộ dạng thiếu nữ đầy sức sống.
Sở Mông vuốt phẳng làn váy, quần lót nhỏ ướt đẫm sớm đã không thấy bóng dáng, cô đang muốn đứng lên trở về phòng của mình ngủ, lại bị Tưởng Lập Hàn một phen ôm đến trên giường.
Cô lên tiếng, "Ai...Tôi phải về phòng."
"Ngủ." Tưởng Lập Hàn lời ít ý nhiều nói một câu, ôm lấy cô, không biết có phải hay không nguyên nhân là từ nhà ăn ở trường học, cô gầy đi một ít.
Sở Mông mệt mỏi một ngày, không nghĩ giãy giụa, nặng nề ngủ.
Sáng sớm hôm sau, yên lặng một đêm, người hầu trong nhà đã bắt đầu bận rộn một cách có trật tự.
Sở Mông thức dậy sớm, mơ mơ màng màng, sợ bị người phát hiện cô qua đêm ở trong phòng thiếu gia, tóc dài lộn xộn đến eo, muốn mang dép lê trên đất, trở về phòng ngủ tiếp.
Không nghĩ Tưởng Lập Hàn đã tỉnh, hắn bước ra khỏi phòng tắm, thấy cô rời giường, "Không ngủ một lúc nữa?"
"Tôi phải về phòng ngủ." Sở Mông ngáp một cái, thấy hắn mặc áo ngắn tay quần đùi, bộ dáng nhàn hạ, "Thiếu gia, cậu muốn đi đâu a?"
Nghe vậy, đôi mắt Tưởng Lập Hàn tinh quang chợt lóe, bên mép treo một nụ cười nghiền ngẫm, hắn đi đến đứng trước tủ rót nước, "Đi bơi lội."
Sở Mông vừa nghe, hoàn toàn không còn buồn ngủ, trong đầu bóng đèn nhỏ sáng ngời, cuống quít xuống giường kéo hắn tay, "Cậu mang theo tôi có được hay không?"
Trường Đại học Nam Đại giáo dục cực nghiêm, kiểm tra bơi lội phải đạt tiêu chuẩn mới có thể tốt nghiệp.
Sở Mông chính là vịt trên cạn điển hình, mỗi lần Dương Đào đến bể bơi để luyện tập, đều gọi cô đi cùng.
Sở Mông không những không bơi được, còn luôn lôi kéo Dương Đào ở bên cạnh bị sặc nước.
Thời gian dài, Dương Đào đều trộm đi một mình, không gọi cô đi cùng nữa.
************
"Cậu muốn cảm ơn tôi như thế nào?"
Mới vừa thay đồ xong xuôi, Sở Mông lên xe liền nghe thấy Tưởng Lập Hàn hỏi cô như vậy, ngón tay dài nhẹ gõ lên tay lái, bên môi nhàn nhạt ngậm ý cười.
"Ách..." Sở Mông thực sự suy nghĩ kĩ một hồi lâu, muốn lấy thịt để đền bù, toàn thân cô đã sớm để cho hắn ăn hết sạch, cái khác quả thực không cho được.
Tưởng Lập Hàn khởi động ô tô, ném xuống một câu nhẹ bẫng, "Chính cậu suy nghĩ thật tốt."
Xe đến bể bơi ở hội sở, là sản nghiệp của Tưởng phu nhân, ngày thường thu phí đắt đỏ, khách khứa lui tới nhưng là nối liền không dứt.
Đầu năm nay, xem ra kẻ có tiền thật nhiều.
Hôm nay là khó có ngày được treo bảng, tạm dừng kinh doanh.
Sở Mông ở phòng thay đồ thay áo tắm, phát hiện chính mình đã mắc hai lỗi, lần trước giặt xong áo tắm quên đem đệm ngực nhét vào, cách áo tắm, không chịu kích thích còn tạm được, nếu chịu kích thích gồ lên có thể xấu hổ cực kỳ.
Trong lúc còn đang do dự, cửa phòng thay đồ nữ bị đẩy ra, Tưởng Lập Hàn đã thay đổi quần bơi, "Còn chưa xong sao?"
Sở Mông cắn môi, "Thiếu gia, cậu đi bơi một mình đi."
Ô ô ô.
Thật vất vả có 'huấn luyện viên cá nhân' cơ hội cứ như vậy đã không còn.
"Cậu làm sao vậy?"
Sở Mông phủ thêm khăn tắm, rầu rĩ, "Không muốn bơi."
"Cậu đến tháng?"
"Không phải." Sở Mông lắc đầu, muốn đẩy hắn đi, "Chính là không muốn bơi."
Nào ngờ cô bị Tưởng Lập Hàn nắm cổ tay, Tưởng Lập Hàn thấy áo tắm của Sở Mông, càng là giận sôi máu.
Tuy nói là kiểu dáng liền thân bảo thủ, nhưng là trước ngực cùng xương quai xanh giữa da thịt trắng như tuyết đều lộ không bỏ sót, còn có thiết kế ở phần eo, vòng eo một tay cũng có thể ôm hết nhu nhược động lòng người, chân dài thẳng tắp ở phía dưới càng không cần phải nói, làn da ở bắp đùi trắng nõn nà.
"Cậu bình thường sẽ mặc cái này đến hồ bơi ở trường học?"
Sở Mông không cảm giác được giọng nói u ám của hắn, trong đầu còn hối hận chính mình đã quên nhét miếng đệm ngực vào.
Ánh mắt Tưởng Lập Hàn hướng xuống phía dưới, đảo qua trước ngực cô, nhàn nhạt nói một câu, "Cậu bị lộ ngực."
A a a!
Sở Mông luống cuống tay chân che lại ngực, cô thực sự mẫn cảm a, không bị hắn chạm vào, đã bị gồ lên.
Cô thật hận lập tức không thể đào một cái động, đem chính mình nhét vào.
Tưởng Lập Hàn đã sớm biết Sở Mông cái đồ ngốc này vẫn luôn không qua được kiểm tra bơi lội.
Hắn thật vất vả chọn một ngày rảnh rỗi cuối tuần, tính toán giúp cô học bổ túc một chút, không nghĩ tới cô lại không bơi.
Vẫn là bởi vì loại lí do này.
Chậc chậc chậc.
Kẻ ngốc này.
"Đừng che." Tưởng Lập Hàn đứng dậy, "Trước quầy lễ tân có miếng dán ngực sử dụng một lần, tôi đi lấy."
Sở Mông nhìn miếng dán ngực trên tay Tưởng Lập Hàn , "Ách... Thiếu gia... Tôi tự mình dán được."
"Đem đai an toàn kéo xuống." Tưởng Lập Hàn tháo bao bì bên ngoài, nhìn Sở Mông do dự một phen, rốt cuộc tự mình kéo xuống đai an toàn của áo tắm.
Hai bầu vú căng tròn bị cởi bỏ trói buộc, nhẹ nhàng run rẩy, cô thẹn thùng mở một bên mắt, núm vú đỏ thẫm đầu vú cứng rắn, như là hai viên tiểu bồ đào.
Cô nhớ rõ màu sắc quầng vú của mình trước kia không đậm như vậy.
Đều là bị Tưởng Lập Hàn chơi đùa đến đậm như vậy.
Tưởng Lập Hàn xé mở giấy dán, thần sắc như thường, lòng bàn tay giống như vô tình phất qua đầu vú cô, đem miếng dán ngực dán ở mặt trên thật tốt, không quên bình luận một câu, "Đầu vú thực cứng."
Tay hắn ước lượng, hình dạng núm vú hoàn mỹ của cô, giống như hình giọt nước, "Ngực của cậu gần đây lớn hơn một chút."
Sở Mông kéo tốt đai an toàn, mặt đã hồng thành bộ dáng của quả cà chua, "Chúng ta xuống nước đi."