Editor: Tiannn
Ngày cuối của kỳ thi đại học, ánh nắng chói chang, tiếng ve kêu râm ran.
Phụ huynh đứng chật ních ngoài cổng Giang Thành Tứ Trung, kiên nhẫn chờ đợi con em mình.
"Sao vẫn chưa ra? Ôi, tôi lo quá mất."
"Còn mấy phút nữa thôi."
"Không biết môn cuối có khó lắm không?"
"Môn cuối là tiếng Anh, hẳn vẫn ổn thôi."
Khi các bậc phụ huynh vẫn đang bàn tán sôi nổi thì tiếng chuông "Keng keng keng..." vang lên, theo tiếng chuông các thí sinh ào ra như thủy triều dâng.
"Ai ai, ra rồi, ra rồi!"
"Tiểu Hạo, mẹ ở đây!"
"Minh Tử, bên này!"
Tống Nhiên bị phụ huynh đẩy ra rìa ngoài, không hề có sức chiến đấu, anh đành kiễng chân nhìn xung quanh.
Bỗng nhiên, nghe thấy một âm thanh truyền đến từ phía xa: "Anh, em ở đây!"
Theo tiếng nói, một thiếu niên tuấn mỹ vóc dáng thon gầy chen ra từ trong đám người, một bên vẫy tay, một bên nỗ lực "thoát thân" đi đến trước mặt Tống Nhiên.
"Cuối cùng cũng thi xong rồi, cảm giác thế nào?" Tống Nhiên cười hỏi.
Lâm Phi Vũ không trả lời, hắn tỉ mỉ nhìn anh, sau đó đưa tay lau mồ hồi trên trán anh: "Trời nắng như này sao anh không tìm chỗ mát mẻ mà đứng?"
Tống Nhiên tùy tiện lau mồ hôi, tỏ vẻ không có vấn đề gì: "Không sao."
Lúc này, một thiếu niên thanh tú bước đến, cậu ta có chút ngại ngùng nhìn Tống Nhiên cười một cái sau đó nhìn sang Lâm Phi Vũ, nhẹ giọng: "Phi Vũ, cậu thi tốt chứ?"
Lâm Phi Vũ cười cười: "Cũng được."
"Vậy...! Tạm biệt." Ánh mắt thiếu niên phức tạp mà nhìn Lâm Phi Vũ, thập phần không nỡ nhưng cũng không nói thêm gì, xoay người yên lặng rời đi.
Tống Nhiên chứng kiến tất cả, trong lòng bỗng thấy là lạ nhưng anh cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều vì Lâm Phi Vũ đã kéo anh đi về phía chỗ để xe.
Hai người ngồi trên xe, Tống Nhiên vừa khởi động vừa thuận miệng nói: "Nghe nói câu cuối đề toán năm nay siêu khó, phần nghe tiếng anh cũng vậy? Bất quá không sao cả, thi cũng thi xong rồi, làm hết sức mình là được rồi."
"Em thấy cũng không khó lắm." Lâm Phi Vũ hơi dừng, cười giảo hoạt, "Ca ca, nếu thi tốt thì sẽ có thưởng chứ ạ?"
"Em muốn thưởng gì?"
"Ừm, nửa tháng nữa là tới sinh nhật em rồi, nếu như em thi tốt, hôm đó anh phải tổ chức sinh nhật cho em, không được qua loa như trước cứ tùy tiện ăn một bữa nướng rồi đuổi em đi."
Tống Nhiên không nhịn được cười nói: "Được được được, tùy em."
Anh một bên chuyển động vô lăng, một bên yên lặng tính toán, thành tích của Lâm Phi Vũ vẫn luôn ổn định, khoa tài chính bên đại học P khẳng định không thành vấn đề.
Hai ngày trước anh nghe Trần mập nói giải "Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất" cũng đã nắm chắc, nếu như lấy được danh hiệu này Lâm Phi Vũ rất có thể giành được vai nam chính trong "Tuyết Trung Kiếm".
Nếu như thế, đúng là song hỷ lâm môn nhưng "Tuyết Trung Kiếm" 1 tháng nữa là khai máy, hè này của Lâm Phi Vũ chắc chắn sẽ bận vô cùng.
Thằng nhóc này rất có tiềm năng, khả năng chịu khổ cũng cao, vừa thi xong đã phải tiến tổ sau đó lại nhập học đại học, bắt đầu ra ở riêng, quả thực anh cũng nên chuẩn bị kỹ lưỡng một chút.
Nghĩ tới đây, Tống Nhiên nhìn Lâm Phi Vũ một cái, vừa vặn nhìn thấy chiếc đồng hồ trên tay đối phương.
Đó là chiếc đồng hồ đeo tay giảm giá còn hơn 200 tệ anh tiện tay mua, Lâm Phi Vũ đeo nó suốt mấy năm liền đến nỗi lớp sơn ngoài vài chỗ đã tróc ra.
Đúng rồi, sinh nhật 18 tuổi, cũng coi như là người lớn rồi, cũng nên có một chiếc đồng hồ tốt.
Cứ tặng cho nhóc con này một chiếc đồng hồ đen cao cấp đi, xem như là quà tặng nhân lễ trưởng thành, tuy rằng hơi đắt nhưng cũng rất đáng.
Ngày trước anh có nhiều đồng hồ như vậy những vẫn thích đeo loại đồng hồ kia nhất.
"Ca ca, nghĩ gì thế?" Lâm Phi Vũ tò mò.
Chuyện quà tặng đương nhiên phải giữ bí mật nếu không sẽ không còn bất ngờ nữa, Tống Nhiên cười nói: "Không có gì, về nhà thay quần áo tối nay anh đưa em đi ăn ngon, gần đây anh phát hiện có một nhà hàng lẩu Trùng Khánh, hương vị chính thống..."
Khi hai người nói chuyện, xe cũng đã về đến dưới kí túc xá nhân viên.
Tống Nhiên đang muốn dừng xe, khóe mắt lại chợt nhìn thấy một chiếc xe hơi, là xe Lincoln màu đen
Tống Nhiên hơi sững sờ, sắc mặt nhất thời trầm xuống.
Mẹ nó, sao lại đụng phải, thật sự là âm hồn bất tán.
Tống Thanh Sương đang dựa vào xe, cúi đầu im lặng suy nghĩ, hắn mặt một chiếc áo sơ mi vải lanh trắng, lông mày đen nổi bật trên làn da trắng.
Trời nóng như vậy nhưng trên gương mặt ấy vẫn cư nhiên một chút mồ hôi cũng không có, ánh chiều tà ôn nhu vuốt ve, thoạt nhìn quạnh quẽ mà cô đơn.
Tống Nhiên nhíu mày, tiểu tử này tới làm gì?
Lâm Phi Vũ cũng nhìn thấy Tống Thanh Sương, nhẹ giọng nói: "Ca ca, đó là Tiểu Tống tổng sao?"
"Ừ, là cậu ta." Tống Nhiên vỗ vỗ Lâm Phi Vũ vai, "Không có chuyện gì, anh xuống nói với cậu ta hai câu, em đừng xuống xe."
"Dạ." Lâm Phi Vũ ngoan ngoãn nói.
Tống Nhiên dừng xe, hít một hơi thật sâu, bước xuống đi tới trước mặt Tống Thanh Sương, nói thẳng nói: "Tiểu Tống tổng, tìm tôi có chuyện gì không?"
"...!Không phải tìm mày." Tống Thanh Sương nâng mắt, cực kỳ chán ghét nhìn Tống Nhiên một cái, phảng phất đối phương là một con cóc ghẻ xấu xí, sau đó dời mắt nhìn về phía Lâm Phi Vũ, thần sắc phức tạp.
Oát con muốn chơi trò gì đây? Tống Nhiên bất động thanh sắc nghiêng người, che khuất tầm mắt của Tống Thanh Sương: "Tiểu Tống tổng, nó vẫn là một đứa nhóc, đừng để chuyện người lớn ảnh hưởng tới nó."
"Mười tám tuổi, cũng không nhỏ." Tống Thanh Sương thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói, "Tao đã điều tra, bọn mày ở cùng nhau?"
"Có vấn đề gì không?"
"Tống Tiểu Nhiên, mày cũng thật là bụng đói ăn quàng." Tống Thanh Sương dừng một chút, biểu cảm chán ghét khó che dấu.
Tống Nhiên tức giận: "Cậu nói cái gì đó?!"
"Tao nói cái gì, bản thân mày còn không rõ à? Giống đến như thế, chắc hẳn mày phải tìm kiếm khổ sở lắm nhỉ?" Tống Thanh Sương cắn răng nghiến lợi nói.
"Cút." Tống Nhiên trực tiếp đuổi người.
"Mỗi ngày mày nhìn khuôn mặt kia nhưng trong lòng lại hướng ai mà dâm ý?" Tống Thanh Sương càng nói càng giận, hắn luôn lãnh đạm cao ngạo nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến Tống Nhiên, giáo dưỡng này kia của hắn nháy mắt liền ném cho chó ăn, cái gì cũng có thể nói, "Là Lâm Phi Vũ làm mày hay là mày ch!ch nó? Dựa vào cái dáng vẻ đói khát đi trộm đồ ngủ của mày trước kia, hơn nửa là chủ động chổng mông cầu nó ch!ch mày đúng chứ, thật buồn nôn!"
Fuck your mother.
Tống Nhiên hít một hơi thật sâu, liều mạng đè nén xúc động muốn trực tiếp cho bạch nhãn lang một quyền, miễn cưỡng nhẫn nại nói: "Tống Thanh Sương, mẹ nó, cậu nói bậy cái gì vậy? Lần trước tôi đã nói rồi, mặc kệ trước kia tôi có ý gì với Đại Tống tổng, hiện tại đều đã qua, Tiểu Vũ cũng chỉ là em trai tôi, cậu đừng quấy rầy chúng tôi nữa!"
"Em trai?" Tống Thanh Sương cười nhạo một tiếng, "Là em trai mà mày lại mua cho cậu ấy quần áo MH? Đừng nói là mày thích hiệu này, dựa vào chút tiền của mày, mày nên tự hiểu đi!"
"..." Mẹ nó, anh quả thực rất thích hiệu này đấy, làm sao, nghèo thì không có quyền mua hàng hiệu à? Tiểu Vũ nhà anh chính là mặc MH rất soái, anh nguyện ý mua cho nó, sao không?
"Quần áo hôm nay mà cậu ấy mặc cũng là MH." Tống Thanh Sương nhìn Lâm Phi Vũ ngồi trong xe ở phía xa, hơi nheo mắt, nhẹ giọng nói, "Bất quá, vẫn thiếu."
Tống Nhiên trừng mắt nhìn hắn: "Rốt cuộc cậu muốn gì?"
"Nếu như lớn hơn hai tuổi, lại đi chiếc SUV Hummer đen, đổi kiểu tóc, ánh mắt...!ánh mắt kiêu ngạo bất tuân hơn một chút, thì càng giống hơn." Tống Thanh Sương lẩm bẩm nói.
Càng giống hơn, để cho thằng nhóc nhà mày dễ ra tay hơn chứ gì, ông đây bị mày hại chết một lần, đời này có thể tha cho tôi được không?
Tống Nhiên mặt không thay đổi giật giật khóe miệng, lười cùng hắn nói linh tinh: "Tiểu Tống tổng nói đùa, Tiểu Vũ nhà tôi như này cũng rất tốt rồi."
Trong lòng anh rất buồn bực chỉ muốn nhanh chóng đuổi bạch nhãn lang này đi cho khuất mắt, vì thế liền lấy một điếu thuốc ra, "tách" một tiếng châm lửa, sau đó hút một hơi, cà lơ phất phơ nói: "Tiểu Tống tổng, nhìn bộ dáng của cậu là muốn cùng tôi nói chuyện lâu hơn hả, làm một điếu không?"
Khi Tống Nhiên còn làm tổng tài, vì áp lực lớn nên thỉnh thoảng sẽ hút thuốc giải khuây.
Tống Thanh Sương mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, vô cùng ghét mùi thuốc lám, mỗi lần nhìn thấy Tống Nhiên hút thuốc vẻ mặt như ăn phải c** rồi xoay người bỏ đi, bách thí bách linh*.
*Bách thí bách linh: thử trăm lần, trăm lần đều đạt hiệu quả.
Hiện giờ Tống Nhiên sống thoải mái hơn đời trước rất nhiều, bình thường cũng rất ít hút thuốc, nhưng theo thói quen vẫn cầm hai điếu theo,giờ khắc này vừa vặn phát huy tác dụng —— khiến cho Tống Thanh Sương chán ghét.
"Hử?" Anh ngậm thuốc lá, nở nụ cười khiêu khích với Tống Thanh Sương.
Quả nhiên, Tống Thanh Sương hơi nhíu mày, không vui lui về phía sau nửa bước.
Tống Nhiên thầm buồn cười, cố ý bày ra vẻ dương dương đắc ý, được voi đòi tiên mà nhả ra một vòng khói, không kiêng nể mà phun lên mặtTống Thanh Sương: "Thật sự không làm một điếu?"
Ha ha, bạch nhãn lang chắc chắn sắp "nổ".
Kỳ quái là, Tống Thanh Sương không có nổi trận lôi đình, thậm chí không lộ ra thần sắc tức giận, ngược lại, hắn mông lung nhìn Tống Nhiên, đôi mắt đen tự như xuyên qua Tống Nhiên mà nhìn một người khác, phảng phất nhớ tới chuyện cũ.
Qua một lúc lâu, hắn mới phục hồi tinh thần, lạnh lùng nói: "Tống Tiểu Nhiên, loại người không biết xấu hổ như mày, đừng có học theo anh tao nữa."
Tống Nhiên mặc kệ hắn, lại phun ra một vòng khói.
Hai người trầm mặc trong chốc lát, Tống Thanh Sương chậm rãi lấy một tờ giấy từ trong túi ra: "Tao đã cho người điều tra, mày và Lâm Phi Vũ sống cùng nhau ba năm, cậu ấy vô cùng ỷ lại cũng rất tin tưởng mày.
Ngày trước mày cũng đã đi xem vài căn hộ nhưng không đủ tiền chi trả, chỉ cần mày thuyết phục cậu ấy đến làm trợ lý riêng cho tao, tấm chi phiếu này sẽ là của mày."
("Tao- mày" có thô quá không các bạn:< nhiều kh để xưng hô như vậy thấy nó không hợp...)
Tống Nhiên nhìn tấm chi phiếu, 1000 vạn.
Được lắm cái thằng này phá gia chi tử này, lúc tập đoàn Tống thị sắp phải đóng cửa, vì 300 vạn mà lão tử thiếu chút nữa uống rượu đến xuất huyết dạ dày vậy mà giờ bạch nhãn lang này, mỗi lần vung tay là 1000 vạn?!
Tình huống này vừa giống phim truyền hình cẩu huyết vừa giống một bộ phim đen hài hước.
Tống Nhiên quả thực sắp tức cười, lại cảm thấy khó hiểu.
1000 vạn, Tống Thanh Sương muốn làm gì đây? Muốn "mua" Lâm Phi Vũ? Để người ở bên cạnh, muốn mắng liền mắng, muốn đánh liền đánh?
Mẹ kiếp.
Anh gạt tàn thuốc, lười biếng nói: "Tiểu Tống tổng, mua bán người là phạm pháp, cậu không biết sao?"
"Đừng có nói những thứ này với tao." Con ngươi đen nhanh của Tống Thanh Sương nhìn anh chăm chú, "1000 vạn này là phí cá nhân cho mày, còn Lâm Phi Vũ bên kia tao cũng bồi thường cho cậy ấy, tỷ như...!nam chính "Tuyết Trung Kiếm".
Tống Nhiên trầm giọng nói: "Nhân vật kia vốn là của nó."
"Tôi nói là của cậu ấy, mới là của cậu ấy." Tống Thanh Sương lạnh lùng nói, "Tống Tiểu Nhiên, không phải mày nói mày không có loại quan hệ kia với cậu ấy sao? Không bỏ được?"
Tống Nhiên thiếu chút nữa chửi bậy, đúng lúc này, Lâm Phi Vũ đi tới, tò mò nói: "Ca ca, Tiểu Tống tổng, hai người đang nói gì đó?"
Tống Thanh Sương nhìn Lâm Phi Vũ, nhìn đôi mắt hạnh màu hổ phách quen thuộc kia, biểu tình lạnh băng nhu hòa lại không ít: "Tôi đang cùng anh cậu bàn bạc để cậu đến làm trợ lý riêng cho tôi, tôi có thể cho cậu rất nhiều tài nguyê, phim truyền hình hay điện ảnh lớn...!nhiều hơn so với cậu nghĩ."
Lâm Phi Vũ khẽ híp mắt, sau đó quay ra nhìn Tống Nhiên, lại quay đầu nhìn Tống Thanh Sương, vẻ mặt mờ mịt: "Tiểu Tống tổng, ý của ngài...!tôi không hiểu."
"Ý của vẫn chưa rõ sao?" Tống Thanh Sương nhàn nhạt.
Lâm Phi Vũ bối rối lắc lắc đầu.
Tống Nhiên đứng ở bên cạnh, chỉ cảm thấy huyệt thái dương giật giật, bạch nhãn lang Tống Thanh Sương này, khốn khiếp, vậy mà dùng mấy thứ này để dụ trẻ nhỏ, rõ ràng hận anh như thế, đáng lẽ phải tìm một thế thân để giày vò nhưng bây giờ sao lại giống như rất coi trọng Lâm Phi Vũ?
Chờ đã, tuy rằng Tống Thanh Sương là hỗn đản nhưng dù sao cũng là tổng tài của Tống thị, dáng dấp rất được lại có khí chất lạnh lùng, thường xuyên ôm ấp tiểu minh tinh mà mấy đứa nhóc như Lâm Phi Vũ, ở độ tuổi này đang ôm mộng hư vinh...!Mẹ nó!
Nghĩ tới đây, chuông cảnh báo trong lòng Tống Nhiên rung lên mạnh mẽ, anh lập tức kéo Lâm Phi Vũ đi lên tầng, "Tiểu Vũ, chúng ta đi, đừng để ý đến cậu ta."
"Khoan đã." Tống Thanh Sương kéo tay Lâm Phi Vũ.
Tống Nhiên hung tợn trừng mắt nhìn Tống Thanh Sương: "Mẹ nó cậu buông tay cho tôi!
Tống Thanh Sương lấy ra một tấm danh thiếp, nhẹ nhàng nhét vào trong tay Lâm Phi Vũ, nhìn chăm chú đôi mắt hạnh hổ phách của Lâm Phi Vũ, thản nhiên nói: "Nếu cậu suy nghĩ kỹ rồi thì hãy liên lạc với tôi."
Lâm Phi Vũ rũ mắt, nhìn tấm danh thiếp mạ vàng trong tay, dáng vẻ khó xử.
Tống Nhiên không nhịn được nữa, mạnh mẽ đẩy Tống Thanh Sương một cái: "Lăn con bê đi!"
Anh kéo tay Lâm Phi Vũ, một đường không quay đầu, đi thẳng lên tầng.
Sau khi vào cửa, Tống Nhiên quay đầu lại, phát hiện Lâm Phi Vũ vẫn đang nhìn tấm danh thiếp kia, anh lập tức đoạt lấy rồi ném thẳng vào thùng rác: "Cái thứ bẩn thỉu này còn không mau vứt đi!"
Lâm Phi Vũ cũng không phản kháng, tùy ý anh ném danh thiếp vào thùng rác, sau đó hơi chớp mắt, do do dự dự nói: "Ca ca, rốt cuộc Tiểu Tống tổng có ý gì? Không phải anh nói với em, ngài ấy rất ghét đại Tống tổng nên cũng không ưa em sao? Tại sao ngài ấy lại nói cho em tài nguyên? Giới giải trí loạn quá, em không hiểu được."
Tống Nhiên thở dài nói: "Em đọc "The Necklace" của Maupassant* chưa? Tóm lại, mặc kệ mục đích của đối phương là gì, chỉ cần em không ham danh lợi, không ái mộ hư vinh thì sẽ không dễ dàng bị thương tổn...!Không nên đi đường tắt, hiểu chưa?"
*Muốn biết rõ hơn về tác phẩm xem tại ĐÂY.
- --
Càng edit càng thấy mình edit ngu:< đọc mà chán luôn á mấy bạn.