Sáng ra Hạ Lâm Tự bị nắng chói mà dậy.
Cậu mở mắt, nhìn bày trí trong phòng, nhận ra đây là phòng Tân Y Dật, thộn cả mặt: Tại sao cậu lại ngủ ở đây?
Cậu định ngồi dậy, bấy mới thấy đầu căng nhức, râm ran, hộp sọ tựa bị ai lấy dây thừng siết căng cứng, cử động tí thôi là lại nhức nhối, chỗ nào chỗ nấy kéo nhau ê ẩm ỉ ôi, cảm giác đúng là ngây ngất. Cậu vội đỡ lấy đầu, một lát sau mới thấy dịu bớt.
Sự thật chứng minh, Hạ Lâm Tự chẳng những không phải thánh uống mà tửu lượng còn cực kỳ tệ. Năm chai bia đã đủ khiến cậu say quắc cần câu, trình độ chẳng đâu vào đâu cả.
Gắng vắt óc nhớ lại, vô vàn chuyện đêm qua ồ ạt kéo về. Nhớ tới tối qua mình đã “thi chạy” với Tân Y Dật suốt đường về thế nào, lại chường mặt tới căn phòng này ra sao, sắc mặt cậu chợt tái ngắt.
“Đàn chị?” Cậu thử gọi một tiếng vào trong phòng, không ai đáp lại.
Tân Y Dật đã đi rồi.
Cậu đỡ trán xoay người xuống giường, cầm cái điện thoại đặt trên bàn của mình lên coi thử, thấy hiện giờ đã là 9 rưỡi sáng. Cậu co nắm đấm gõ gõ lên cái đầu như sánh bùn của mình, quay lưng vào phòng tắm.
Cậu vốc nước rửa mặt, được sự kích thích từ nước lạnh, cuối cùng đã cảm thấy bớt nặng đầu hơn ban nãy. Cậu ngửa lên đờ đẫn soi vào bản mặt ướt sũng của mình trong gương, bỗng nhớ tới điều gì, đồng tử mắt vụt co lại.
“Cái đờ mờ!”
Cậu nhớ tối hôm qua mình đã nói muốn chuyển đoàn phim, tức thì cảm thấy tim như ngừng đập – đó đích thị là lời say! Chắc chắn chính là lời say! Còn lâu cậu mới nghĩ như thế!
Cậu sợ Tân Y Dật tưởng thật, thậm chí lo Tân Y Dật giận lên đã bắt đầu bắt tay vào việc đẩy cậu đi đoàn phim khác, hoảng tới nỗi chưa lau khô mặt đã phi ngay về phòng vớ cái điện thoại lao đi!
Mới chạy tới dưới tầng, cậu va ngay vào giám sát trường quay tại đại sảnh.
Giám sát trường quay níu lấy cậu chàng hấp ta hấp tấp trước mặt, nhìn kĩ, ngạc nhiên: “Tiểu Hạ? Cậu mải mải mốt mốt đi đâu vậy?”
“Anh Lý,” Hạ Lâm Tự chào với vẻ sốt ruột, “Anh thấy đàn chị em đâu không?”
“Đàn chị của cậu? Phim trường chứ đâu. Anh mới từ phim trường về đây.”
Hạ Lâm Tự co cẳng định phi ngay tới phim trường, chợt nhớ ra lần trước giám sát đã đòi lại công bằng giúp mình, cậu vẫn chưa có cơ hội cảm ơn, bèn dừng chân lại.
“Anh Lý, chuyện đạo cụ bị hỏng lần trước, cảm ơn anh đã nói giúp em.”
“Đạo cụ? À à, cậu nói chuyện đấy ấy hả?” Giám sát trường quay thở hầy, thản nhiên xua tay, “Cảm ơn anh chuyện gì? Cô Tân nhờ tôi giúp tôi có thể không giúp được chắc?”
Hạ Lâm Tự đứng trân, lập tức hỏi: “Hôm đó đàn chị nhờ anh giúp em ạ?”
“Chứ sao.” Giám sát nhìn cậu lạ lùng, “Cô Tân chưa nói với cậu à?”
Hạ Lâm Tự không biết đáp lại thế nào. Cậu nhớ rất rõ là thái độ của Tân Y Dật hôm ấy rất lạnh nhạt, khiến cậu cứ mãi lo cô đang giận dữ.
Giám sát trường quay quan sát phản ứng của cậu một hồi, thấy hình như cậu không hay gì chuyện lần ấy thật, không khỏi bật cười: “Cậu mà lại không biết? Cô Tân đúng là che chở cậu quá. Hôm đó người bên tổ hậu cần nói là cậu làm hỏng đạo cụ, cậu lại không nhận điện thoại, lúc đấy bọn anh chỉ nghe được mỗi lời một bên của tổ hậu cần thôi, nhưng cô Tân thì cứ kiên quyết nói là không thể có chuyện cậu làm hỏng đạo cụ, còn nhờ tôi phải đòi lại công bằng cho cậu.”
“Cô ấy nói nếu do cậu làm hỏng đạo cụ, không thể có chuyện cậu rời khỏi phim trường, càng không thể có chuyện không nhận điện thoại, cho rằng cậu là người rất có trách nhiệm. Lúc ấy nghe cô ấy tin tưởng cậu như vậy, tôi còn ngạc nhiên nữa là.”
Hạ Lâm Tự cứ nhìn anh ta trân trân. Vào lúc cậu không biết, Tân Y Dật lại đã nói những lời ấy?
Giám sát vỗ vai cậu: “Thằng nhóc này, gặp được tiền bối như thế là may phước cho cậu, ráng mà quý trọng vào. Cảm ơn anh thì khỏi, cảm ơn cô Tân là được rồi. Cố làm việc đi nhé.”
Anh ta về nhà nghỉ để lấy đồ, nói mấy câu đấy xong bèn quay gót trở lên.
Hạ Lâm Tự nhìn theo bóng lưng anh ta, đầu như mớ bòng bong.
Cậu phát hiện dường như mình đã sai điều gì rồi. Nhưng tại sao những lời đó Tân Y Dật chưa từng nói với cậu?
Hiện giờ tìm Tân Y Dật hóa giải hiểu lầm mới là quan trọng nhất. Cậu quẫy đầu, quyết đoán không nghĩ nữa, co giò chạy tới phim trường, thoáng cái đã lao vút về xa như cơn gió.
Không lâu sau, Hạ Lâm Tự chạy tới phim trường, tìm kiếm bóng dáng Tân Y Dật khắp nơi không thấy, đành tới cạnh Tây Nhiễm.
“Đạo diễn Tây,” cậu hỏi, “Chị thấy đàn chị của em đâu không?”
“Đàn chị của cậu?” Tây Nhiễm dòm bộ dạng chạy mướt mồ hôi của cậu, tưởng cậu có việc gấp gì, ngó dáo dác xung quanh một lượt, chẳng thấy bóng Tân Y Dật đâu, “Không biết nữa. Mới nãy cô ấy còn ở đây, dặn ít việc xong đi luôn rồi, còn bảo hôm nay có việc nên sẽ không tới phim trường nữa.”
Quả tim Hạ Lâm Tự suýt thì rơi vỡ. Không phải Tân Y Dật đi liên hệ để đẩy cậu sang đoàn phim khác thật đấy chứ?
Tây Nhiễm nom mặt cậu thất thần tuyệt vọng, lấy làm lạ kỳ: “Cậu có việc gấp tìm cô ấy hả? Thế gọi điện thử xem, cô ấy không nhận máy hả?”
Hạ Lâm Tự: “………”
Đờ mờ, sau này có cho vàng cậu cũng không bao giờ uống rượu nữa! Cái thứ bia rượu này đúng là làm giảm IQ!
Cậu cảm ơn Tây Nhiễm, tránh sang một bên, đang định gọi điện cho Tân Y Dật, chưa kịp quay số màn hình đã nhảy ra thông báo cuộc gọi từ cô trước.
Hạ Lâm Tự nhìn màn hình đơ mất 0.01 giây, lập tức nhận máy với tốc độ ánh sáng.
“Đàn chị?!”
Đầu kia giật mình trước tiếng gọi ẩn chứa bao tình cảm mãnh liệt của cậu, im lặng hai giây mới lên tiếng: “Cậu đang ở đâu vậy?”
“Em ở phim trường. Chị đang ở đâu?”
“Tôi vừa về nhà nghỉ, mua cho cậu ít đồ ăn, cứ tưởng cậu chưa dậy chứ…”
“Chị đợi em mười phút giờ em về ngay!”
“Hả? Cậu…” Tân Y Dật chưa kịp nói, cuộc gọi đã bị cúp phựt. Cô trợn tròn mắt dòm điện thoại, bật cười lắc đầu, cất điện thoại đi.
Chưa tới mười phút, ngoài cửa đã vang tiếng gõ. Tân Y Dật đi ra mở cửa, phía ngoài chính là Hạ Lâm Tự chạy thở không ra hơi.
Cậu chống tay lên cửa hồng hộc một lát mới thở đều lại được: “Đàn, đàn chị.”
“Cậu làm gì chạy dữ vậy…” Tân Y Dật nghiêng sang chừa lại lối đi, định bảo cậu vào phòng rồi nói tiếp. Song Hạ Lâm Tự bỗng sải bước xông tới, ghì siết lấy cô chặt căng.
Tân Y Dật giật mình, cửa phòng hãy đương rộng mở, cô sợ có người đi qua, định đẩy Hạ Lâm Tự ra. Hiềm nỗi cậu chàng này thề chết không lỏng tay, cứ như con gấu koala vắt vẻo trên thân cây là cô vậy. Cô chỉ đành gian nan vươn dài tay, đẩy cửa vào trước, bấy giờ mới vòng tay ôm lưng cậu.
“Đàn chị,” Hạ Lâm Tự vùi mặt vào cổ cô, giọng rầu rầu nghe mới thật tội nghiệp, “Chị đừng đuổi em đi!”
“Tôi đuổi cậu đi hồi nào?” Tân Y Dật vừa tức vừa muốn cười, “Tối hôm qua rành rành là tự cậu nói muốn đi đoàn phim khác! Lông cánh đủ rồi đấy hả?”
“Em không đi!” Hạ Lâm Tự sốt ruột, “Đó là lời vớ vẩn lúc uống say thôi!”
Tân Y Dật bị cậu hét nhói cả tai, nắm thốc cổ áo sau của cậu xách lên, tay chân đồng thời đẩy phắt cậu ra.
Hạ Lâm Tự còn muốn sáp tới, Tân Y Dật đanh mặt chỉ vào tường: “Đứng nghiêm chỉnh cho tôi!”
Hạ Lâm Tự nghe giọng điệu cô mà hoảng hồn, ngoan ngoãn dựa tường đứng thẳng.
“Nói đi.” Tân Y Dật khoanh tay, “Mấy nay cậu đang giở trò hờn dỗi gì? Tối qua lý do gì mà uống nhiều như vậy?”
Hạ Lâm Tự nín thít.
Tân Y Dật biết cậu cần thời gian để nghĩ, không thúc giục, chỉ kiên nhẫn chờ.
Hạ Lâm Tự định nói gì, lại không biết bắt đầu từ đâu, ngửa nhìn trời thở thượt. Một lát sau, cuối cùng cậu nói: “Vừa rồi em tình cờ gặp anh Lý dưới tầng.”
“Anh Lý? Ý cậu nói giám sát trường quay?” Tân Y Dật ngạc nhiên, “Anh ta thì làm sao?”
“Ảnh bảo em, hôm đạo cụ bị hỏng, là chị nhờ anh ấy giúp em.” Hạ Lâm Tự cúi đầu, cặp mắt trong veo nhìn cô chăm chú, “Chị chưa nói với em, nên em không biết.”
Tân Y Dật ngớ người. Thế tức là, mấy nay Hạ Lâm Tự suy sụp chỉ do chuyện bị người ta đổ oan?
“Cậu để ý chuyện bị người ta đổ oan lắm à?” Cô ngờ ngợ hỏi lại.
Tự dưng Hạ Lâm Tự không biết trả lời thế nào. Nếu nói là hoàn toàn không để ý, thực tế cậu không rộng lượng tới vậy, nhưng thực lòng điều cậu để tâm hơn cả chẳng gì ngoài thái độ của Tân Y Dật.
“Không hoàn toàn là vì người khác.” Cậu mím môi, lí nhí nói, “Lúc trước, em vẫn cho rằng, vì em làm nhiều chuyện bao đồng nên chị giận.”
Tân Y Dật ngạc nhiên: “Tôi giận cậu? Làm gì có chuyện đó!”
Cô nghiêm túc lược lại toàn bộ quá trình sau khi xảy ra chuyện hôm đó. Vì Hạ Lâm Tự là trợ lý của cô, cô không tiện thể hiện thái độ gì trước bao người, sau khi nhờ giám sát trường quay đòi lại công bằng giúp Hạ Lâm Tự thì phải vội lo sửa kịch bản vì vấn đề đạo cụ. Sau đó lại không ngừng có những việc khác xảy ra, họ vẫn chưa tìm được cơ hội để thảo luận kĩ càng chuyện này.
Hèn gì Hạ Lâm Tự đâm hiểu lầm…
Tân Y Dật lắc đầu, kéo cánh tay cậu lôi vào phòng, cả hai ngồi xuống bên bàn.
Cô nghiêm giọng nói: “Tôi chưa từng giận cậu, cũng không thể giận cậu. Việc hôm ấy trừ không kịp thời nhận điện thoại ra, cậu không làm gì sai cả.”
“Sở dĩ tôi không đả động gì chuyện đó, là vì hi vọng đó chỉ là một việc nhỏ nhặt, qua rồi là thôi, cậu không cần phải để nó trong lòng.” Nghĩ một chốc, cô hỏi, “Có phải có ai nói linh tinh gì rồi không?”
Hạ Lâm Tự gật đầu. Từ sau việc lần ấy Trương Hồng đã trực tiếp “giáo dục” cậu không ít.
Tân Y Dật lại hỏi: “Là bạn cùng phòng nói à?”
Hạ Lâm Tự tiếp tục gật đầu.
Tân Y Dật từng nghe Hạ Lâm Tự kể về bạn cùng phòng của cậu, cũng có tiếp xúc sơ với Trương Hồng tại phim trường, có thể đoán được đại khái những điều Trương Hồng đã nói.
“Cậu không cần để ý mấy lời của cậu ta. Tôi nói lời này không dễ nghe, có lẽ đứng ở lập trường của cậu ta, tư duy ấy là thích hợp cho cậu ta tồn tại. Nhưng cậu thì khác. Cậu có tài năng hơn, có tương lai rộng mở hơn. Không phải tôi bảo cậu coi mình hơn người, tôi chỉ muốn nói, cậu không cần phải chịu ảnh hưởng từ người khác.”
“Thử nghĩ theo cách khác, nếu hôm đó người chuyển đồ giúp là tôi hoặc Lục Dung Tuyết, cậu cảm thấy họ có dám đổ tội làm hỏng đạo cụ sang cho bọn tôi không? Cho dù thật sự là bọn tôi làm hỏng, có khi những người đó còn chủ động gánh tội thay ấy chứ. Bởi vậy việc cậu giúp người ta vốn dĩ nó không có vấn đề gì khác, cậu chỉ đang làm việc tốt.”
“Có một câu một tiền bối tôi rất thích đã nói, anh ấy nói trước kia khi nghèo khó, bên cạnh anh ấy người tốt, người xấu gì đều có đủ. Nhưng kể từ khi anh ấy thành danh, bên cạnh chỉ còn người tốt. Mọi người đều quan tâm tới anh ấy, đều cố gắng đối tốt với anh ấy. Nếu bảo xã hội này có quy tắc gì, tôi cảm thấy nó không chỉ đơn giản là mọi người thích nịnh kẻ trên cao, giẫm kẻ dưới thấp. Một số người không thể đánh giá bằng tốt hay xấu, mà nếu họ có xung đột lợi ích với cậu, họ sẽ hà hiếp cậu, chèn ép cậu, giẫm đạp cậu.”
“Nhưng khi năng lực cậu có ngày càng lớn, người có xung đột lợi ích với cậu sẽ ngày càng ít đi, lợi ích khi hợp tác với cậu ngày càng nhiều lên. Bởi vậy, chỉ cần đứng ở nơi cao hơn, cậu sẽ nhận ra bên cạnh mình, người xấu ít đi, người tốt nhiều lên.”
“Tôi nói những lời này chỉ để cho cậu biết, cậu có thể tìm hiểu xem người khác nghĩ thế nào, điều này có lợi ích cho cậu khi đắp nặn những nhân vật khác nhau. Nhưng cậu không cần để quan điểm của người khác ảnh hưởng tới mình. Kể cả những lời tôi mới nói đây cũng chỉ là quan điểm và kinh nghiệm của cá nhân tôi, tương tự cậu không nên coi tất là thật. Cứ làm chính cậu là được.”
“Tôi thích sự lương thiện của cậu, mong rằng cậu có thể giữa mãi lòng dạ thuở ban đầu, vì sau này chắc chắn cậu sẽ đứng ở nơi cao hơn, nhìn tới chốn xa hơn. Cứ cho trong quá trình này phải chịu nhiều thiệt thòi, cậu cũng vượt qua được. Tôi tin là cậu làm được.”
Hạ Lâm Tự ngơ ngẩn nhìn cô.
Suốt mấy hôm nay, thực lòng cậu rất ghét cái quan điểm Trương Hồng cố sức áp vào mình. Tuy vậy cậu không biết nên phản bác nó ra sao.
Phải đến giờ này khắc này, cậu mới thật tỉnh ngộ.
(1) Câu nói “Khi nghèo khó bên cạnh có đủ mọi loại người, sau khi thành danh bên cạnh chỉ toàn người tốt” là của Hoàng Bột, một diễn viên, nghệ sĩ người Trung Quốc.