Văn Khoát và con trai nhà chú Giang đếm sơ cũng đã quen nhau mười năm, nhưng thời gian chung sống hòa bình đếm trên đầu ngón tay cũng có thể đếm đủ.
Từ nhỏ học lớp một đến năm hai cao trung, câu nói Văn Khoát và Giang Bùi Tri nghe được nhiều nhất chính là: "Khoát Khoát, con xem anh Giang của con lại đạt hạng nhất, học tập cùng anh nhiều vào."
Bạn nhỏ Văn Khoát căm thù đến tận xương tuỷ, mấu chốt là thật sự không vượt qua được bằng bài kiểm tra, tiểu học sơ trung một trường học coi như bị so sánh, lên cao trung đường lớn cách mười vạn tám cây số cũng có thể vùng dậy battle, có một lần cậu hoài nghi rằng liệu có phải hai cái tên này có lực hấp dẫn gì đó không thể nói không, khiến người ta vừa nhìn thấy đã muốn so sánh, cậu không hiểu.
Mà càng làm cho Văn Khoát khó có thể hiểu là, Giang Bùi Tri rõ ràng thành tích tốt như vậy thì không cần phụ thuộc vào môi trường của cơ sở phụ, khiến cậu mỗi lần đều phải vội vã chịu đừng lời giễu cợt "Thành tích đâm lưng".
"Hạng nhất cơ sở chính kia lại để cho hạng nhất cơ sở phụ đâm."
"Lần này lại đâm mấy phần?"
"Oa, đây chẳng phải là rất mất mặt sao."
Cứ như vậy mãi, Văn tiểu thiếu gia thích sĩ diện lại không có mặt mũi, cũng căng thẳng —— thấy Giang Bùi Tri lại phản ứng chứng căng thẳng tổng hợp.
Quan trọng là con trai của chú Giang này là một bking không biết xấu hổ, trong lòng không có nửa điểm tội lỗi, thỉnh thoảng còn muốn kích động cậu vài câu, Văn Khoát không trực tiếp đánh nhau cũng xem như cậu được nhà họ Văn giáo dục tốt.
Đúng không.
Nhưng mà Văn tiểu thiếu gia luôn bị ép giữa hai ngọn núi lớn hiện thực và Giang Bùi Tri, chẳng hạn như khi còn bé muốn Giang Bùi Tri tạo cho cậu một mô hình máy bay và tàu thuyền thật đẹp thì phải nói lời hay trong nửa tháng, chẳng hạn như lần này vì để cho Giang Bùi Tri trả lại điện thoại cho cậu mà nợ câu anh, còn chẳng hạn như bây giờ.
Văn Khoát rất đau khổ, nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua, cậu nhịn không được hỏi: "Cậu biết dì nhỏ của tôi tên gì không?"
"Dì nhỏ của cậu sẽ hỏi cháu ruột mình tên gì à? Hay mẹ cậu sẽ hỏi con trai ruột của mình có biết dì nhỏ của nó tên gì không?"
Văn Khoát: "..."
Nhìn xem, loại người như thế nên được kéo đi hỏa táng.
"Có cần tôi học thuộc tên người nhà của cậu một lần không?"
Văn Khoát nổi giận: "Không cần!"
Có vẻ như cậu có thể nhỉ!
Cơ thể Giang Bùi Tri tựa vào tường lại ngồi thẳng, tầm mắt trở về bài thi trên bàn, sau khi lướt qua vài dòng, nhẹ nói một câu:
"Dù gì cũng đã từng ăn cơm ở nhà cậu, tình hình cơ bản vẫn kiểm soát được, cậu nên lo lắng bản thân cậu đối phó thế nào với mẹ cậu và dì nhỏ của cậu đi."
Văn Khoát không quá hiểu ý nghĩa của câu này, cạch cạch gõ bàn hai cái.
"Cảm ơn, không phiền cậu lo lắng."
Nói vô cùng kiêu ngạo.
Tự học buổi tối một lúc, Văn Khoát còn chưa phản ứng kịp, Giang Bùi Tri đã mang cặp sách đứng lên, từ phía sau nghiêng người đi ra ngoài, sau đó để lại cho cậu một câu: "Mang theo bài kiểm tra tiếng Anh."
Văn Khoát: "?"
Tôi thành người hầu của cậu đúng không?!
"Cậu chờ tôi một chút thì chết à?" Văn Khoát tức giận đá cái ghế, sau đó cũng cầm sách đuổi theo.
Chỉ để lại đầy người đang thu dọn đồ đạc trong lớp mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Có người đụng Chúc Học Kim: "Hai người bọn họ sẽ không lại hẹn đánh nhau chứ?"
Chúc Học Kim: "???"
Cậu ta nào biết?
—
Trước kia Văn Khoát không thừa nhận bản thân thấp hơn Giang Bùi Tri, không phải chỉ 5cm sao, lót hai miếng độn giày là xong chuyện.
Nhưng lúc này, cậu phát hiện chênh lệch 5cm này... Còn không giống như chênh lệch nữa.
Sau khi cậu đi xuống lầu, nhìn thoáng qua tòa nhà thí nghiệm đối diện, có một cây cổ thụ cong queo phía sau căn gác nhỏ nhô ra từ phía bên phải của tòa nhà này, cong thật là cong, giống như khi phân nhánh bị người đi ngang đạp một cước. Trong mấy năm dài như vậy chỉ có thể đi ngang, không thể đi thẳng người, với chiều cao 183 của Văn Khoát trước đây không thể nhìn thấy cảnh đẹp.
Nhưng hôm nay Văn Khoát không chỉ thấy được mà còn biết trên cây cổ thụ có một tổ chim.
Lại chính là, hiện tại chỉ cần cậu muốn, cậu vài bước liền có thể đuổi kịp "bản thân" trước mặt.
Văn Khoát: "..."
Ha ha.
5cm, chân dài lên đúng không.
Cậu sải bước dài đi theo Giang Bùi Tri, nhưng tâm tình cũng không có sảng khoái hơn, mà loại tâm tình không quá thoải mái này, khi gặp được dì nhỏ Lâm Tố Tố thân mến của cậu đứng trước chiếc Porsche kia, đạt tới cực đỉnh.
Lâm Tố Tố năm nay 28 xuân xanh, một Omega xinh đẹp thời thượng, như cơn sóng nhiệt lớn vừa ngầu vừa tài giỏi, dẫn tới không ít ánh mắt, đứng bên cạnh cô nghe đồn là dượng nhỏ, thân cao, chân dài, rất đẹp trai.
Dì nhỏ của cậu vừa thấy hai người họ, trực tiếp bay tới ngay, nhiệt tình cho "Văn Khoát" trước mặt một cái ôm ấm áp.
"Ôi trời bé ngoan của dì để dì nhỏ nhìn xem, lâu như vậy không gặp lại cao lên rồi, nhớ dì nhỏ không?"
Giang Bùi Tri: "Nhớ."
Văn Khoát: "..."
Lâm Tố Tố nhận được một câu trả lời "Hài lòng" vô cảm, nghiêng đầu, tầm mắt chuyển đến cậu.
"Ấy, bé cưng."
Văn Khoát: "???"
Dì gọi cậu là cái gì?!
Tuy cậu biết nữ sĩ Lâm Tố Tố nhìn thấy soái ca liền đi không nổi, nhưng cũng không thể có giới hạn thấp hơn chứ, cô gọi Giang Bùi Tri là bé cưng?!!
Lâm tố tố bỏ lại "Văn Khoát" trước mặt, lại bay đến trước mặt "Giang Bùi Tri", duỗi cánh tay lôi cậu qua hướng bên cạnh.
Âm thanh lén lút: "Dì nói này bé cưng, hôm nay con làm sao xuất hiện cùng với cháu ngoại trai của dì, hai con rốt cục có phải gương vỡ lại lành hay không? Con nghĩ cháu ngoại trai của dì vô cùng dễ thương phải không, thích nó đúng không?"
Văn Khoát: "?"
Hiện tại đầu cậu đầy dấu chấm hỏi và khó có thể tin, cậu đã hiểu vì sao trước đó Giang Bùi Tri nói cậu nên lo lắng bản thân cậu làm thế nào để đối phó dì nhỏ và mẹ cậu.
Thì ra Lâm Tố Tố bí mật nói với Giang Bùi Tri những lời như thế này phải không!
"Dì nhỏ, dì hiểu lầm..."
"Dì hiểu lầm cái gì?" Trong mắt Lâm Tố Tố đã rớm lệ.
Văn Khoát nghẹn ngào, người trước mặt này không phải là dì nhỏ của cậu...
"Không có, bây giờ mối quan hệ giữa hai con không tệ, Văn Khoát thiện giải nhân ý* tâm địa thiện lương, hiện tại tụi con còn ngồi cùng bàn."
(*Thiện giải nhân ý: giỏi đoán ý người)
Lâm Tố Tố: "Thế con còn gọi nó là Văn Khoát."
"?"
"Gọi nó là Khoát Khoát nha."
Hiện giờ Văn Khoát đã muốn chạy.
"Tố Tố, không còn sớm, chúng ta đừng đứng ở nơi này, tranh thủ đưa hai đứa nhỏ tới đi, chị và anh rể bọn họ vẫn còn chờ đấy."
Lâm Tố Tố gật đầu, kéo cậu đi về trước vài bước, lại vỗ vai Giang Bùi Tri phía trước: "Bé ngoan, dì nhỏ nghe nói lần thi này con đứng hạng hai toàn thành phố..."
Dượng nhỏ cười lắc đầu, kéo Lâm Tố Tố lại, cưng chiều gõ vào đầu cô một cái:
"Mau lên xe, xem hai đứa nhỏ bị dọa sợ kìa, nào có vừa đến đã nói thành tích."
Lâm Tố Tố hu hu hu làm nũng, dượng nhỏ kéo cô, ngoảnh đầu lại nhìn hai người bọn họ cười nói:
"Tiểu Khoát, Bùi Tri, lên xe đi, đừng để ý lời dì nhỏ của các con nói, cô ấy lại có tật xấu này."
Văn Khoát gật đầu, vô cùng tán thành.
Cùng lúc đó, hình tượng của vị dượng nhỏ trong lời đồn này nháy mắt đã tăng lên.
Văn Khoát và Giang Bùi Tri ngồi phía sau, một trái một phải, khoảng trống ở giữa có thể nhét vào hai Lâm Tố Tố.
Dì nhỏ hết sức bất mãn, quay đầu: "Hai đứa ngồi đó sợ lật xe hay sao?"
Văn Khoát: "..."
Giang Bùi Tri: "..."
Cuối cùng dưới sự đe dọa bỏ mạng của Lâm Tố Tố, Văn Khoát bất đắc dĩ xê dịch qua một chút, Giang Bùi Tri liếc nhìn cái mông vừa trầm trọng lại miễn cưỡng của cậu, thu tầm mắt.
Còn rất thích so đo vớ vẩn.
Văn thiếu gia coi thường nhích đến gần 3cm, hiện tại cả người khó chịu, vậy nên lấy điện thoại di động ra định thay đổi lực chú ý.
Cậu vừa lướt ba giây, chợt nghe người bên cạnh nói:
"Cậu không cần nói với người nhà một tiếng sao?"
Văn Khoát: "?"
Cậu bỗng chốc không phản ứng kịp, trong lòng nói cậu lại thả rắm gì đây, liền nghe dì nhỏ của cậu quay đầu lại hùa theo:
"Đúng rồi bé cưng, hôm nay con đi ăn cơm cùng Văn Khoát không nói với gia đình sao? Bây giờ cũng hơn chín giờ, ăn xong sẽ khoảng mười giờ rưỡi mười một giờ, muộn quá thì con cũng đừng trở về, đến cùng Khoát Khoát chen một chút, a, nói với người nhà con một tiếng đi."
Văn Khoát: "... À."
Lâm Tố Tố lại vui vẻ nói thầm đôi câu cùng bạn trai, Giang Bùi Tri bên cạnh chìa tay qua phía cậu, đầu ngón tay cong lại hai cái.
Ý tứ rất rõ ràng: Đưa điện thoại di động cho tôi.
Văn Khoát lề mà lề mề móc từ trong túi ra, ném cho anh.
Khóe mắt thấy đối phương xe nhẹ chạy đường quen mở WeChat, tuy nhiên khi giao diện hiện ra thì cậu không nhìn nữa. Tuy cậu vẫn rất tò mò nhưng cậu không thích nhìn trộm chuyện riêng tư của người khác.
Văn Khoát cúi đầu mở diễn đàn Nhất Trung ra, định tùy tiện lướt lướt cho hao thời gian.
Mới vừa tiến vào đã bị các loại tiêu đề cay mắt [Song A tranh bá] dán vào mặt.
Văn Khoát hết chỗ nói, ai đã nghĩ ra được cái này vậy, low không low tục không tầm thường? Hơn nữa cậu và Giang Bùi Tri tranh bá cái quỷ gì? Ngoại trừ thành tích kém hơn Giang Bùi Tri một chút, những cái khác cái nào kém hơn anh?
Vì vậy cậu đã báo cáo từng lầu chủ đề của Giang Bùi Tri, lý do là tin tức giả.
Văn thiếu gia nâng ngón tay đắc ý một hồi, điện thoại di động đột nhiên bật ra thông báo WeChat, có người thêm bạn tốt với cậu.
Cậu ấn vào vừa nhìn, biệt danh là A ONE, hình đại diện là một khối pixel có độ mờ cao, không nhìn ra là cái gì, nhưng lại thiếu đánh kỳ lạ, có thể là bởi vì cái biệt danh kia gia tăng hiệu quả.
Văn Khoát trong lòng cười nhạt, còn A ONE, vừa A vừa 1? Một biệt danh như thế gan chó ở đâu ra thêm bạn tốt với cậu?
Tuy rằng trong lòng biết đây có khả năng là một A đơn giản chỉ vì để cho mình có thể đứng đầu hàng trong danh sách WeChat của người kia, nhưng Văn thiếu gia khó chịu, vậy nên không đồng ý, đi đổi lại biệt danh của mình.
A FIRST.
Thuận mắt hơn nhiều.
Giang Bùi Tri cứ như vậy trơ mắt nhìn biệt danh người của người bạn tốt mình thêm này thay đổi tại chỗ, qua hai giây, đồng ý thêm bạn tốt.
A ONE:
?
A FIRST:
???
A ONE:
Cậu có thể bớt làm chút chuyện thiểu năng hay không?
A FIRST:
Cậu mới thiểu năng, cậu có bệnh à? Cách 2cm gửi WeChat cho tôi, số WeChat cậu có từ đâu ra?
A ONE:
Tìm người khác hỏi.
Bên kia không lên tiếng một hồi lâu, dòng chữ [đối phương đang nhập tin nhắn] một lúc biến mất một lúc lại xuất hiện, đủ để thấy cách chọn từ của những lời này có bao nhiêu bối rối. Giang Bùi Tri đợi một hồi, cuối cũng không đợi được những câu tin nhắn đang nhập.
A ONE:
Đừng bối rối, xuống xe nói chuyện với cậu.
Văn Khoát: "..."
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi này không phải không có lời.
—
Vườn hoa Kim Hải mở ở khu mới của thành phố Hoài, đây là đoạn đường lân cận phồn thịnh nhất và mới nhất. Đến gần vùng biển, đèn đuốc sáng trưng ngày đêm không ngừng, có người nói dượng nhỏ ưu tú của cậu làm việc ở đây.
Văn Khoát xuống xe, cùng Giang Bùi Tri ở cửa tiệm rượu chờ dì nhỏ và dượng nhỏ của cậu đi đỗ xe, lúc này điện thoại di động buzz buzz rung hai cái, sau đó một tiếng chuông điện thoại quen thuộc reo lên, là mẹ cậu gọi tới.
Chắc là sốt ruột chờ nên gọi điện thoại đến thôi, Văn Khoát không muốn nhận, kết quả bị người bên cạnh bắt cổ tay lại.
"Mộng du à?"
Văn Khoát trong nháy mắt sửng sốt, điện thoại di động đã bị cầm đi, bên tai truyền đến một tiếng nói:
"Tạm thời thu lại, để phòng có vài người không nhớ được thân phận hiện tại của mình."
"?"
Giang Bùi Tri nhướng mày: "Có ý kiến?"
Văn Khoát cảm thấy kỳ quái, không phải để cậu ta ăn cơm cùng người nhà mình sao, làm thế nào khiến cho bản thân giống như một người hầu nhẫn nhục chịu đựng vậy?
"Cậu thái độ cái gì? Đừng tưởng rằng cậu nhiều lời hai câu là cậu có lý. Tôi đã nói với cậu, hai ta hiện tại là châu chấu trên một sợi dây, hôm nay tôi cầu xin cậu, không chừng ngày mai sẽ đến lượt cậu cầu xin tôi, cậu tỉnh ngộ một chút được không?"
Giang Bùi Tri nhìn cậu như nhìn kẻ đần độn.
"Thứ nhất, lấy điện thoại di động của cậu là bởi vì hôm nay ăn cơm dượng nhỏ của cậu nhất định sẽ đến thêm WeChat. Thứ hai, ngày mai tôi có thể cầu xin cậu hay không thì không biết, nhưng tôi biết hôm nay là cậu cầu xin tôi, cậu cũng tỉnh ngộ một chút có được không?"
Vậy không được, Văn tiểu thiếu gia từ trước đến nay luôn không tỉnh ngộ.
Cậu cười nhạt: "Ha ha."
Bên kia Lâm Tố Tố đã kéo bạn trai tới, Giang Bùi Tri hạ giọng ghé vào lỗ tai của cậu thản nhiên nói:
"Đừng quên, còn nợ tôi hai câu anh."
Hiện tại ở khoảng cách này Văn Khoát vừa khéo có thể tát anh.