Văn Khoát: “……”
“Cho nên, tích cóp.”
Nhẹ nhàng để lại một câu, anh lại tiếp tục đi về phía trước, Văn Khoát chịu phục, trong lòng nói đừng đi, đang muốn tiến lên kéo người, phía sau lại nghe được giọng nói trong trẻo của một cô gái.
“Giang Bùi Tri, Văn Khoát, hai cậu chờ đã.”
Bọn họ đồng thời quay đầu lại.
Lâm Đa mang cặp sách, cái đầu nấm vẫn không nhúc nhích trong gió nhẹ: “Đêm nay ban chúng ta muốn tụ họp, cùng đến đi, Triệu Gia Hứa lo hết, nếu không tới cậu ta sẽ tự kỷ mất.”
Nghĩ đến hôm nay đồ ngốc Triệu Gia Hứa kia bị mình làm dữ đến hèn nhát, lương tâm Văn Khoát cuối cùng cũng phát hiện, đồng ý trước, sau đó đến sát bên tai Giang Bùi Tri, nói vài câu chỉ có hai người nghe được:
“Thành viên cũ của ban một giải thích xíu cho cậu, lão Triệu lo hết cho cậu, hoan nghênh bạn học mới, để cậu mau chóng hòa nhập vào đại gia đình chúng tôi, thế nào? Cảm động không?”
Giang Bùi Tri: “Ừ, cảm động.”
Rất cảm động, hôm nay bị hung một trận còn không quên lo cho toàn cục.
Thật ra cậu cũng hiểu, loại người có thể được hoan nghênh trong một lớp đơn giản là nhân phẩm tốt, mọi thứ khác đều là điều kiện thêm.
Triệu Gia Hứa có thể được nhiều người ủng hộ trong lớp không phải không nguyên nhân, tuy rằng phần lớn gọi hắn là con trai, thỉnh thoảng còn muốn mắng cậu ta là đồ ngốc, nhưng nhân duyên tốt cũng là thật.
Huống hồ nguồn gốc hắn lo hết cho buổi tụ họp này cũng đã có từ lâu, ban đầu là do chủ nhiệm lớp lão Kiều mang tới.
Lão Kiều mang theo học sinh ban một bảy tám lần, mỗi lần có người mới thì tụ họp, thanh niên cũng hòa thuận ở điểm này, chơi ba tuần đều có thể ôm chó xưng anh gọi em, cho nên năng lực gắn kết của ban một vẫn luôn rất mạnh, bất kể lần nào nói đến ban một cũng rất vang dội.
Sau này lão Kiều lớn tuổi, không chơi được nữa, truyền thống này liền giao cho học sinh.
May mà học sinh ban một cũng không phải đồ ngốc, mặc dù học tập tốt nhưng chơi cũng hết mình, về cơ bản, loại chuyện toàn cục này giao cho bọn khỉ hăng là không thành vấn đề.
Lúc bọn họ thu dọn xong trùng trùng điệp điệp ra khỏi cổng trường cũng đã gần 9 giờ rưỡi, bởi vì ngày mai là kỳ nghỉ hàng tuần, bọn học sinh đều như thoát khỏi dây cương ngựa hoang, kêu khóc om sòm trên đường lớn, cũng may mà bên ngoài còn náo nhiệt, nếu không thì ai cũng để ý đến mấy cái đế giày kề bên nhau.
Triệu Gia Hứa đi trong đám người: “Để tôi nói cho các cậu nghe hôm nay mấy đoản văn kia có bao nhiêu biến thái! Dài thì không nói, các cậu biết bên trong nó có bao nhiêu từ mới không?! Khi tôi xem như xem anh Văn làm bài tập, thấy nhưng không hiểu.”
“Biết biết, tờ bài thi biến thái hồi kiểm tra cuối kì đến giờ tôi vẫn còn nhớ rõ mồn một.
“Cậu vừa so sánh như vậy tôi đã hiểu, làm khó lão Triệu của cậu rồi.”
Văn Khoát đang đi cuối đoàn, nồi từ trên trời rơi xuống, quan trọng là Giang Bùi Tri còn đặc biệt đồng ý gật đầu.
“Tôi nghe cậu nói, mắt tôi cũng sắp vỡ ra rồi.”
Văn Khoát cắn răng: “Kiến thức hot, không biết nói chuyện có thể không nói.”
“Kiến thức hot, quyền biểu đạt là quyền lợi thiêng liêng không thể xâm phạm của mỗi người.”
“Thả rắm.”
Lý Kỳ phía trước cởi đồng phục chạy, gió cuốn áo như một cái lều vải, hắn hi hi ha ha ngâm nga mấy câu ca.
Có người cười mắng: “Lý Kỳ cậu hát cái quỷ gì đấy?! Cuống họng bị cắt rồi!”
“Ôi ha ha ha ha ha ha xem ra các cậu không biết anh Kỳ của tôi có ước mơ làm ca sĩ nha, mỗi buổi tối cậu ấy đều ôm chổi hát trong ký túc xá nhá!”
“Bà mẹ nó hóa ra người biểu diễn tiếng sói tru mỗi tối là đồ khùng này hả!”
Mấy người chịu tiếng ca tàn phá của Lý Kỳ xông lên đuổi theo hắn, Lý Kỳ chạy trốn càng nhanh hơn:
“Đang nở rộ ở hành lang Thất Lý Hương ——”
“Kể về tình yêu mùa hè ——”
m thanh thiếu niên tinh thần phấn chấn bồng bột hát “Mùa hè” rất trầm, hắn cười nói: “Thưởng thức trăm vạn câu từ của ông nội cậu đi!”
“Cút!”
“Lão Triệu đánh cậu ấy!”
Mọi người om sòm một mạch, sau khi đến KTV thuê phòng, có người đã gấp không chờ nổi xông lên hát, còn một số người gom lại một nhóm chơi trò chơi.
Lý Kỳ vừa nãy ca hát bị đánh một trận, bị tàn nhẫn cấm lên bục hát, chỉ có thể ngồi ở phía dưới chủ trì trò chơi:
“Không phải muốn đồ vật gì cũng có đâu, trên bàn đã có một bộ bài lời thật lòng hay đại mạo hiểm, trước hết chúng ta chơi cái trò nhỏ không cần đạo cụ đi! Ai cũng từng nghe qua Gặp qua 7 nhỉ.”
Có người hoả tốc kháng nghị tại chỗ:
“Anh này, cậu cùng một đám học bá toán học 145+ chơi Gặp qua 7, cậu sợ nơi này không thể nóng lên hả?!”
Lý Kỳ cười hắc hắc: “Cậu nghĩ tôi có thể không nghĩ tới? Đương nhiên phải thêm điều kiện, lần này chúng ra chơi bản thăng cấp, tên là Gặp qua 7 quải 5. Quy tắc trò Gặp qua 7 đều nghe qua rồi nhỉ, khi đến số 7 hoặc bội số của 7 thì gõ bàn một cái, một khi nói ra sẽ phải nhận hình phạt, bản thăng cấp nhiều lựa chọn hơn, khi cậu đến phiên boom số, cậu có thể chọn gõ bàn, cũng có thể nói ‘quải’, khi có bạn học nói quải thì trình tự trò chơi sẽ quay trở về, do một bạn học trước nói con số trước đó, lúc này quy tắc sẽ biến thành gặp qua 5, còn dư lại dùng cái này suy ra, người thua phải chọn lời thật lòng hay đại mạo hiểm, thế nào?”
“Tuyệt tuyệt tuyệt! Tôi thấy được đấy!”
“Tất nhiên được, anh Kỳ xuất mã, ai dám tranh phong!”
Lý Kỳ mở đầu chuyện này, xung quanh vây quanh mười mấy người, đến phiên Văn Khoát đây là chín, Giang Bùi Tri là mười. Con số nhỏ trước đó một đám học bá chơi đắc ý mất hết hứng thú, nhưng con số càng về sau càng lớn, một đống người tính toán như ong mật, không khí dần dần nguy hiểm kích thích, đột nhiên trong đám người toát ra một tiếng “Quải”.
Phía trước một người thuận lợi thông qua, nghịch kim đồng hồ xoay đến phiên Chúc Học Kim, cậu ta thất thần không phản ứng lại, vẻ mặt mơ hồ nhìn một đám người đối diện bản thân, sau đó hô: “156.”
Mọi người ở đây đều cười phun: “Tiểu Chúc à, sau khi quải là Gặp qua 5 a ha ha ha ha ha ha.”
“Mau mau mau, bộ bài lời thật lòng hay đại mạo hiểm sắp xếp phía trên, cuối cùng cũng có thể để tôi tóm được một người, gia súc bọn cậu quá khó bắt.”
Có người cầm bài thần thần bí bí hỏi: “Tiểu Chúc, lời thật lòng hay đại mạo hiểm?”
Chúc Học Kim: “Lời thật lòng.”
Bên kia một đống người ghé lại cùng nhau xem bài, xem xong một tờ lại kêu tiếng quỷ, nơi này không hỗ là nơi dành cho người trưởng thành, bộ bài lời thật lòng đại mạo hiểm cái này còn đen hơn cái kia.
Bọn họ nhìn một vòng, cuối cùng cũng không nhẫn tâm khi dễ nhóc đáng thương, rút ra một lá miễn cưỡng nghe được.
“Tiểu Chúc à, chị Khúc hỏi cậu, trước kia đã từng nói chuyện với đối tượng chưa?”
Chúc Học Kim đỏ mặt lên: “Trong mộng có tính không?”
Mọi người: “……”
Chúc Học Kim đương nhiên chưa từng nói, vì anh Văn Khoát của cậu ta thủ thân như ngọc, không nghĩ tới anh ta đã biến thành chị em.
Qua một vòng này, lúc tiếp tục tỉ lệ nói sai rõ ràng cao lên không ít, một hồi sau cả đống người trúng chiêu, chỉ có hai người Văn Khoát và Giang Bùi Tri vững như Thái Sơn, giống như hai cái máy hình người.
Triệu Gia Hứa đứng ngồi không yên, theo lệ thường là bọn họ cho ai lo toàn cục ai cần thiết trúng chiêu, bằng không thì làm sao vùng lên, nhưng Giang gia này hình như hơi khó.
Vì thế hắn trộm tìm người muốn chút rượu, để trong đồ uống, hắn cũng không biết tửu lượng Giang Bùi Tri thế nào, nhưng mù mờ đoán ít nhiều cũng có thể dùng, hắn kết hợp với Lý Kỳ suy nghĩ biện pháp để đưa ly đồ uống kia đến trong tay “Giang Bùi Tri”, nhìn anh uống vào.
Ván tiếp theo lại bắt đầu.
Loại trò chơi nhỏ này thật ra không làm khó được Văn Khoát, cậu hầu như không cần phản ứng làm gì, ngồi ở đó qua vài lần, Giang Bùi Tri bên cạnh dường như cũng không quá hứng thú, bất kể anh có phải con số boom không, cũng chưa nghe người ta nói “quải”.
Văn Khoát đã dưỡng thành thói quen tư duy, người phía trước người kêu lên 250, Văn Khoát không hề áp lực: “251.”
Sau khi cậu kêu xong thì trực tiếp thả lỏng, không nghĩ tới đồ chó Giang Bùi Tri kia đến phiên 252 thì đột nhiên hô “Quải”.
Văn Khoát tạm thời ngây ngốc: “253.”
Trong đầu cậu còn đang suy nghĩ 253 trừ 7 trừ không ra, chợt nghe một đống người bắt đầu cười ha hả.
“Cuối cùng cũng chờ được đến lúc Giang gia trúng chiêu ha ha ha ha ha ha ha, thần tiên hạ phàm rồi!!”
“Giang gia đã quên sau khi quải xong là Gặp qua 5 cười chết tôi, anh em lên bài lên bài.”
“Anh Văn sống quá thiếu đạo đức!! Tôi thích!”
Văn Khoát: “……”
Cậu nhìn về phía vị thiếu đạo đức bên cạnh: “Cậu não tàn à?”
Giang Bùi Tri: “Tôi cho rằng bằng trí thông minh của cậu sẽ nhận ra 253 không chia hết cho 5.”
Nói quang minh chính đại lại còn âm dương cậu.
Nếu Giang Cẩu không phải cố ý cậu sẽ đứng chổng ngược gội đầu!!!
“Đại mạo hiểm cũng là cậu đại mạo hiểm, để tôi xem ai mất mặt, dù sao không phải tôi.” Văn Khoát cắn răng nói một câu.
Học sinh ban một đều ước được nhìn hai vị này thần tiên này rơi xuống thế gian, lời thật lòng phải là riêng tư, đại mạo hiểm phải tiếp xúc thân mật, bọn họ một đống người tranh tới tranh lui, cuối cùng lựa chọn một lá, phía sau in cái hôn nồng nhiệt của đôi nam nữ, vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt.
Lý Kỳ lấy bài, cười vừa âm hiểm vừa đáng khinh: “Giang gia, đã đánh cược thì phải chịu thua, xin lỗi nha.”
“Đại mạo hiểm: Trán kề trán chóp mũi kề chóp mũi với người ngồi bên phải mình, đồng thời tay trong tay, mười giây.”
Ánh mắt mọi người đồng nhất, người phía bên phải, không nghe thấy à, lấy đá đập chân mình, mọi người càng hưng phấn.
Văn Khoát: “……” Còn dám nhằm vào mục tiêu hơn không.
Văn Khoát khẳng định sẽ không chơi xấu dù có làm nhục anh danh đại thiếu gia của cậu, cậu bình tĩnh một lúc, xoay người, giọng điệu lãnh đạm: “Lại đây.”
Giang Bùi Tri nhướng mày, không biết có phải kỹ thuật diễn của đồ chó này quá tốt, Văn Khoát vậy mà nhìn không ra một chút không tình nguyện.
Hai người bọn họ chậm rãi tới gần, người xung quanh càng ngày càng nhiều, tiếng quỷ kêu cũng càng lúc càng lớn, đều là ban một xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn.
Ngũ quan của Văn Khoát và Giang Bùi Tri đều rất lập thể, mũi cao thẳng, như vậy khi đến gần trước hết là mũi tiếp xúc, như thế đỉnh trán rất khó đụng tới, cần một người hơi di chuyển một chút, chừa kẽ hở mới có thể kề trán, tính nóng trong lòng Văn Khoát từ từ phát triển, một phen kéo tay đối phương lại.
Bọn họ ở kia dong dong dài dài nói qua nói lại một hồi lâu.
Xung quanh có người kêu: “Động tác không chuẩn không tính nha!”
“Đúng! Đừng chơi xấu! Mắt nhân dân quần chúng sáng như tuyết nhìn các cậu đây!”
Văn Khoát híp mắt, đang muốn chuyển phương hướng một chút, đột nhiên trước mắt tối sầm, tầm nhìn liền thay đổi.
Cậu chớp mắt vài cái mới phản ứng lại.
Hiện tại đối diện cậu là mặt của Giang Bùi Tri! Chính là mặt của Giang Bùi Tri, không phải mặt cậu.
Văn Khoát ngốc.
Nhưng bạn học xung quanh không biết hai người bọn họ đã xảy ra cái gì, chỉ thúc giục bọn họ nhanh chóng làm chuẩn tư thế, Văn Khoát còn chưa kịp mở miệng đã nghe Giang Bùi Tri thấp giọng nói:
“Đừng nhúc nhích.”
Giọng điệu bỗng chốc có hơi ái muội không nói nên lời, anh gần như trong nháy mắt đã nắm quyền chủ động, giữ chặt tay Văn Khoát, sau đó chuyển xuống phía dưới, chóp mũi thân mật cọ hai cái, cái trán của bọn họ kề lại.
Tư thế này tựa như có chút cảm giác hôn nồng nhiệt, mọi người ở đây cũng bắt đầu thét chói tai.
“Mẹ nó vẫn là Giang gia lợi hại!”
“Chế trụ anh Văn của chúng ta, hôm nay tôi sẽ tôn xưng ngài một tiếng ba!”
Không biết ai còn lấy điện thoại ra bắt đầu ghi hình chụp ảnh.
Đầu óc Văn Khoát nhanh chóng nổ tung, mặt nóng đến mức có thể bốc hơi thành khí, cậu thấp giọng nói: “Có đếm không? Mấy giây?!”
“Không đếm, có lẽ năm giây?”
“Cậu đánh rắm!”
Văn Khoát thoáng đẩy anh ra, thiếu chút nữa bốc hơi tại chỗ.
Học sinh ban một còn điên cuồng đắm chìm trong “Nụ hôn nồng nhiệt” của hai vị thần tiên, mấy loại núi hô biển gầm phát video và ảnh chụp, không ngoài ý muốn, từng bầy đều nổ, biết hay không biết đều gân cổ lên gào “Tôi dập đầu đây!!!”
Văn Khoát và Giang Bùi Tri người nào bên ngoài cũng là làm mưa làm gió, người ưu tú như vậy đứng một chỗ cũng có thể làm máu người ta sôi trào, đừng nói đến loại ái muội không rõ tiếp xúc này, mọi người chỉ biết càng điên hơn.
Mà Văn Khoát chỉ “bốc hơi” một lúc đã chậm rãi bình tĩnh lại, bởi vì cậu và Giang Bùi Tri rõ ràng còn có chuyện quan trọng hơn phải quan tâm, bọn họ đổi trở lại.
Không hề có dấu hiệu.
Chính xác mà nói, về cơ bản, bọn họ không hề nghĩ tới có thể đổi trở lại.
Cậu nhớ lại những sự việc trước đó, kinh hãi phát hiện, lúc cậu và Giang Bùi Tri đổi về, rõ ràng chỉ có tiếp xúc thân mật làm tim đập mạnh muốn nổ tung.
Văn Khoát cử động, chóp mũi đột nhiên ngửi được mùi rượu, nhưng lại không quá nồng.
Cậu sắc mặt không đổi nhìn một vòng.
Lý Kỳ bọn họ trộm thêm rượu vào đồ uống, dù không biết mùi vị của nó nhưng cậu cũng không đánh mất khứu giác, trước khi uống đã ngửi thấy rồi, là một loại rượu có số độ rất thấp, hoàn toàn không giống mùi loại cậu ngửi được lúc này.