"Giang Bùi Tri."
Tác giả: Trượng Mã
Editor: Cherry109577599
Mùa hè ở thành phố Hoài nổi tiếng khó khăn, vừa ẩm vừa nóng, như cái lồng hấp kín không kẽ hở.
Đám học sinh tan học đi ăn cơm trưa bị phơi đến mồ hôi chảy đầm đìa, rất nhiều người trực tiếp cởi đồng phục xanh trắng đội lên đầu, thoạt nhìn như một đống nấm di động màu xanh.
Mọi người tới lui đều đang kêu rên, mồ hôi chảy đầy mặt, cho nên nam sinh da trắng lạnh lùng trong đám người kia có chút vô cùng dễ nhìn thấy.
Trời ba mươi mấy độ, cậu mặc một chiếc áo thun màu đen, da trắng dưới ánh mặt trời hình như hơi chói mắt, người cao chân dài, cậu đeo cặp sách cúi đầu lướt gì đó trên điện thoại.
Xung quanh có người không nhịn được thấp giọng thảo luận.
"Ôi cậu ta có phải là hạng nhất cơ sở chính không, tên gì, gọi là Văn Khoát đúng không."
"Là cậu ấy, tớ đã thấy hình ở diễn đàn, thật đẹp trai!"
"Thật đáng tiếc, mấy anh đẹp trai đều ở cơ sở chính, bây giờ chúng ta tách ra, Giang gia cũng phải đi rồi, không có soái Alpha thì nhân sinh còn có ý nghĩa gì!"
"Cuối kỳ năm nay tôi nhất định sẽ vào top 10, đến cơ sở chính tôi sẽ ngày đêm ngắm mười tám anh đẹp trai!"
Văn Khoát ra khỏi biển người chen chúc, rẽ trái rẽ phải mấy con phố rồi tiến vào một trạm dịch.
Ông chủ trên quầy mơ màng sắp ngủ, không chút ý muốn đứng lên, chỉ để chính cậu đến kệ hàng tìm xem.
Văn Khoát cũng không nói nhảm, nhanh chóng tìm đồ của mình, ở kệ hàng trên cùng, một tờ chuyển phát nhanh của bệnh viện khá mỏng, Văn Khoát duỗi tay lấy xuống.
Sau khi ký tên, vừa bước ra khỏi cửa liền mở ngay, cậu lấy tờ giấy bên trong kia ra ngoài.
Đây là bản báo cáo kiểm tra giới tính mà cậu đã làm tại Tam Cổ Lâu Viện ở khu Nam Thành một tuần trước, cột kết quả kiểm tra chói lọi một từ mà Văn Khoát không muốn nhìn thấy nhất: Omega.
Thật ra sáng hôm nay cậu đã biết, bác sĩ điều trị chính đã sớm gửi tin nhắn cho cậu, nói kết quả kiểm tra cho thấy hoóc-môn trong cơ thể cậu đã ổn định, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì trong một tháng sẽ phân hóa.
Tuy trong lòng đã có chuẩn bị nhưng Văn thiếu gia vẫn rất không thoải mái.
Làm "Alpha đỉnh cao" 17 năm, rốt cuộc đột nhiên có người nói cho cậu, cậu lập tức phải phân hóa thành Omega, ai có thể chấp nhận được?
Dù sao Văn đại thiếu gia không thể.
Không phải là cậu có ý kiến gì đối với Omega, mà là đột nhiên thay đổi cũng rất kỳ lạ, dù cho giới tính bị đảo ngược, giống như cậu mười bảy năm làm Omega, lập tức phải đổi thành Alpha vậy.
Đúng là không quen.
Khi mười sáu tuổi thật ra cậu đã từng đến kỳ phân hóa, nhưng lúc đó kết quả là không rõ. Hoóc-môn trong cơ thể cậu rất hỗn loạn, tuyến thể phát triển được một nửa, bác sĩ là cũng lần đầu gặp phải tình huống này, không dám tùy tiện cho ra kết luận, cuối cùng theo yêu cầu của Văn Khoát, cột giới tính tạm thời viết thành Alpha, nhưng phải đến bệnh viện kiểm tra định kỳ.
Mỗi tháng Văn Khoát đến một lần. Trước đây, cột kết quả kiểm tra xác suất giới tính phân hóa mỗi lần đều là Alpha chiếm bảy mươi phần trăm, chỉ có lần này.
Xác suất giới tính phân hóa: Omega (100%)/Alpha (0).
Không thể thay đổi được nữa.
Khóe miệng Văn Khoát áp thật thấp, mặt mày đều viết rõ phiền muộn, cậu nhét bản báo cáo vào cặp sách, nhìn đồng hồ, hiện tại đã là một giờ năm phút.
Trở về vừa vặn còn kịp tiết một buổi chiều, thật ra ở cổng Nhất Trung cũng có trạm dịch, an ninh chỗ đó cũng có thể chấp nhận nhưng Văn Khoát vẫn như kẻ trộm điền địa chỉ bên này, sợ bị bạn học biết. Dù sao gánh nặng thần tượng của Văn thiếu gia nặng mười tấn, tự xưng là Đệ Nhất A của Nhất Trung tròn hai năm, cũng không muốn quay lại là một đống cô em mỗi ngày ở diễn đàn thảo luận Alpha nào vóc dáng đẹp.
Cậu mệt mỏi túm cặp sách, đến cửa hàng gần đó mua vào gói kẹo Q.Q rồi mới quay về trường học.
Gần đến giờ lên lớp, trong sân trường Nhất Trung một bóng ma cũng không tìm được. Không phải do học sinh tự giác mà là chủ nhiệm Lưu Đại Nhãn vừa đến giờ này đã bắt đầu bắt người khắp trường, trước khi vào học mười phút còn không ngồi vào chỗ thì xử lý như đến muộn.
Trừ tác phong là chuyện nhỏ, quan trọng là không ai nguyện ý giữa trưa đứng trong hành lang ngửi một miệng mùi rau hẹ của ông, học sinh từng trải đều biết.
Văn đại thiếu gia mắc bệnh sạch sẽ, cố ý quan sát một vài nơi rồi mới lên lầu.
Kết quả vừa đi một bước liền đụng phải một người đàn ông trung niên đầu hói.
Văn Khoát: "..."
Trong lòng cậu suy nghĩ một trăm tám mươi lý do giải thích cho Lưu Đại Nhãn, cuối cùng đối phương chỉ cười ha hả nhìn cậu một cái.
"Sao giờ này còn chưa về phòng học, lần sau không được như vậy nữa nha." Cười đến mức khuôn mặt cũng nhanh chóng bị vặn thành bánh quai chèo, Văn Khoát vẫn còn sững sờ, người kia liền nhận điện thoại vội vã đi xuống lầu.
"Đã tới rồi đúng không, tôi đến đón tôi đến đón, sẽ ra ngoài ngay lập tức."
Không biết còn cho rằng cha ruột Lưu Đại Nhãn tới.
Trong lòng Văn Khoát cà khịa một câu, bước vào lớp học.
Trong lớp mở điều hòa nhưng bọn học sinh vẫn bị chết nóng, bài thi trong tay cũng mau chóng bị quạt tả tơi, Văn Khoát đi tới hàng cuối cùng mới ngồi xuống, nam sinh bàn trước liền quay đầu lại.
"Anh Văn, kiếp trước chắc chắn cậu đã cứu vớt dải ngân hà." Nói xong có hơi oán giận.
Văn Khoát nhìn lên: "?"
Triệu Gia Hứa: "Không thì tại sao ánh nắng chiếu chúng tôi mà không chiếu lên cậu!! Từ khi khai giảng đến nay tôi chưa từng thấy mặt cậu đỏ, trường học cũng thật là, thế nào cũng phải hành xử khác biệt như vậy. Thời gian này người khác đều ở nhà nghỉ hè gặm dưa hấu còn chúng ta thì bị tra tấn bởi giáo viên các môn."
Văn Khoát đưa tay đẩy đầu hắn trở lại, nhân tiện trả lời vấn đề thứ nhất: "Cảm ơn, không có mùa xuân, không đỏ mặt."
Hai tiết đầu tiên là tiếng Anh, giáo viên của bọn họ nổi danh toàn khối là lớn giọng, ghê gớm đến mức tất cả mọi người đều tỉnh táo tinh thần, cứ thế không một ai ngủ, lúc giảng bài xong âm thanh vẫn còn chưa tan.
Trái lại Văn Khoát có chút hiếm thấy mệt mỏi, gục xuống bàn không bao lâu liền thiếp đi.
—
Thời gian nghỉ hè của Nhất Trung từ trước đến nay rất ngắn, chẳng mảy may cho bọn họ cơ hội giương oai cất cánh. Về cơ bản thì khi có thành tích cuối kỳ trước sau cũng phải thu dọn đồ đạc chạy về trường học, học sinh Nhất Trung sớm đã thành thói quen nhưng chẳng qua bởi vì không tính là khai giảng chính thức, mặc kệ chủ nhiệm hết lần này đến lần khác xốc lại tinh thần thế nào, học sinh đều là một bộ dạng lười nhác, vừa tan học liền chạy ra ngoài, không phải là căng tin trong sân trường mà là hỏi chuyện phiếm khắp nơi.
Tầng hai lầu Minh Đức, lớp mười hai.
Trong giờ học, Triệu Gia Hứa đi đến văn phòng, không biết nghe đến chuyện phiếm gì, cách hơn mười thước đã bắt đầu gào to:
"Tin tức lớn tin tức lớn! Các anh em, trường chúng ta muốn trở trời!"
Hắn dừng chân trước ban một lớp mười hai khoa học tự nhiên, mở cửa đùng một tiếng: "Trường học đưa lên mười một cá nhân từ cơ sở phụ!"
Học sinh trong lớp nhìn dáng vẻ kích động của Triệu Gia Hứa, có hơi không hiểu ra sao.
"Hả... Mười người, nhiều hơn lần trước một người, làm sao vậy?"
"Cậu bớt ầm ĩ la hét đi, anh Văn đang ngủ bù phía sau kìa."
"Cho nên có soái Alpha?"
Triệu Gia Hứa thở hổn hển, vỗ vỗ bàn: "Không phải, đây không phải là trọng điểm, các cậu đoán xem, cá nhân được đưa lên thứ mười một là ai?"
Bạn học xung quanh nhìn cậu ta còn đang cố làm ra vẻ huyền bí, trong lòng nhịn không được đã có chút hiếu kỳ: "Rốt cuộc là ai hả?"
Triệu Gia Hứa phun ra ba chữ: "Giang Bùi Tri."
Lớp học yên lặng một giây, sau đó khắp các góc truyền đến âm thanh "Vãi" liên tiếp.
"Sao cậu ấy lại đến? Cậu ấy không phải có chết cũng không đến cơ sở chính sao?"
"Lưu Đại Nhãn thấy thành tích tốt liền mật thám, nghỉ hè lần này xin miễn học phí cho đại lão, chính là ở thời khắc mấu chốt này đào người sang đây!"
"Vậy cậu ấy đến ban nào? Sẽ không tới ban một chứ?"
Triệu Gia Hứa chép miệng: "Không đến ban một thì ở ban nào? Thành tích kia của đại lão xếp ở ban hai không phải thiệt cho toàn bộ ban một chúng ta sao? Hơn nữa hiện tại vị Giang gia này muốn tới đến chỗ này của chúng ta, Lưu Đại Nhãn có phải sẽ đốt hai dây pháo ăn mừng, nóng lòng muốn mở một lớp tăng cường cho một mình cậu ấy không?"
"Cuối cùng tôi cũng biết cậu nói muốn trở trời là có ý gì," bạn học bên cạnh lắc đầu, ngón tay cái chỉ về hướng nam sinh phía sau đang ngủ trong lớp, thấp giọng nói: "Hai người bọn họ, hai trăm phần trăm, ầm!" So sánh như một động tác nổ tung.
Học sinh ban một thầm chấp nhận.
Văn Khoát và Giang Bùi Tri, một người là thần thoại vĩnh viễn trên top 1 bảng vinh dự ở cơ sở chính, một người bỏ hạng hai một trăm năm mươi điểm hết sức biến thái ở cơ sở phụ, hai người này ở đường ngăn cách giữa cơ sở chính và cơ sở phụ cũng có thể đấm nhau một trận.
Có người nói hai vị Alpha học thần đỉnh cao này dường như mẫn cảm với pheromone của người kia, cho nên trời sinh đã thù địch. Cũng có người nói Văn Khoát làm Đệ Nhất ở cơ sở chính thường bị thành tích của Giang Bùi Tri ở cơ sở phụ đâm sau lưng, mất mặt. Còn có người đồn rằng Giang Bùi Tri cướp lấy Omega Văn Khoát thích. Thấy hai người còn hẹn riêng rất nhiều lần, lời đồn vô số kể, nói chung tóm tắt trong một câu là, hai vị đại gia này nhìn đối phương không vừa mắt từ rất lâu rồi.
Ngôi miếu nhỏ ban một này không chứa nổi hai vị Phật lớn, đánh nhau là chuyện nhỏ, tai nạn chết người mới là chuyện lớn.
Bạn học đứng ở cửa không hẹn mà cùng nhìn về phía một vị Phật lớn đang gục xuống bàn ở phía sau, mặt cậu chôn giữa chiếc gối cổ hình con báo hồng để trên bàn, đầu tóc rối bù sau ót bị tay phải trắng nõn thon dài giữ lại.
Cậu mặc một chiếc áo thun đen trơn làm nổi bật làn da trắng ngần, giữa một mảnh đồng phục xanh trắng thì màu đen hơi đột ngột, trắng cũng có chút đột ngột.
Áo thun rất có chất lượng, tay áo tròn bị mắc kẹt bên trong, bởi vì nằm trên bàn trong thời gian dài nên gần khuỷu tay có phần phiếm hồng.
Có người quay đầu trở lại, cảm thán nói: "Nhưng mà xem Alpha đẹp trai đánh nhau thật sự rất thơm là được..."
—
Không biết qua bao lâu, điện thoại để trong hộc bàn buzz buzz buzz rung vài cái, Văn Khoát chật vật di chuyển, một tay lấy điện thoại từ bên trong ra, mắt kẽ mở một chút, Wechat hiển thị là mẹ.
Cậu thức dậy với vẻ mặt chán ngắt, rút tai nghe, bật voice chat.
[Khoát Khoát, đêm nay dì nhỏ của con đưa dượng nhỏ đến, chín giờ ở vườn hoa Kim Hải bên kia, con học xong thì chạy tới, ài, nghe được không, nghe được thì trả lời mẹ một câu.]
[Dượng nhỏ lần đầu tiên đến...]
Văn Khoát không kiên nhẫn ngắt voice chat, trong lòng nói, dượng nhỏ cái gì, không phải là bạn trai nói chuyện được ba tháng sao?
Cậu nói thầm, ngón tay ấn ở voice chat, đè thấp giọng: "Biết rồi."
Sau khi trả lời xong, đang định tắt điện thoại tiếp tục ngủ bù thì thấy một người có biệt danh là "Có Tiền" gửi mấy tin nhắn:
Có Tiền:
Anh Văn, hôm nay trong khu có thành tích kiểm tra chất lượng cuối kỳ, có thể tra trên hệ thống, em mới vừa tra của em rồi, ha ha, anh biết toàn khu lấy bao nhiêu người không? Cùng số điểm với anh, 698, nhất định em sẽ không sống qua ngày mai, mẹ em không thể không giết em.
Có Tiền:
Em không giống như học bá các anh, động tí là hạng nhất hạng hai toàn thành phố. Nếu em có thể thi như thế một lần, mẹ em nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.
Có Tiền:
Em rốt cuộc phát hiện ra, mẹ em nói tôi là một đứa con bất tài là có nguyên nhân, thật xấu hổ với lão Cao nhà chúng ta.
Văn Khoát cau mày, tinh tế nhận ra ý tứ trong lời nói của hắn, ngón tay nâng trên màn hình một hồi lâu mới đánh mấy chữ.
FIRST:
Nói rõ ràng, ai hạng nhất, ai hạng hai?
Bên kia cách ngàn dặm không biết đã bị người nào lấy mạng, Văn Khoát hỏi câu này đến nửa giờ sau cũng không trả lời.
Cậu ngồi dậy tựa vào miếng áp-phích dán trên tường phía sau, đôi chân dài duỗi ra, viền môi sắc bén ở khóe miệng có phần mệt mỏi áp lại.
"Bụp!"
Cửa trước đột nhiên bị dùng sức đẩy ra, Triệu Gia Hứa ra ngoài không biết từ lúc nào vừa trở về, biểu cảm như phát hiện một quả mìn ở cửa lớp một:
"Đến! Đến! Đại Nhãn dẫn người đến!"
Văn Khoát không rõ chuyện gì nhướng mày.
"Đm! Tôi chỉ mới gặp nhân vật như thế này ở diễn đàn Nhất Trung, mau để cho tôi chiếm một vị trí thật tốt nào!"
Đang lúc tranh cãi ầm ĩ, Lưu Đại Nhãn cũng đã tiến vào. Đầu tiên ông dùng ánh mắt quét qua học sinh trong lớp một lần, vẫn chưa phát hiện hành vi thiếu kỷ luật sau đó mới chậm rãi nói:
"Các bạn học, lớp một khoa học tự nhiên của chúng ta, học kỳ này sẽ chào đón một học sinh mới. Đương nhiên, cũng không hoàn toàn là học sinh mới, chắc chắn mọi người đều đã nghe về bạn này rồi, cũng không cần thầy giới thiệu quá nhiều..."
Học sinh bên dưới vốn lười nghe ông nói nhảm, ánh mắt đồng loạt như thăm dò nhìn về phía cửa.
Văn Khoát thẫn thờ nhìn Lưu Đại Nhãn, đột nhiên điện thoại rung hai lần, Đại Nhãn phía xa không nghe, còn đang ở kia lải nhải.
Văn Khoát mở điện thoại trong hộc bàn, vẫn là biệt danh Có Tiền kia.
Có Tiền:
Này nha anh Văn, cái này thật ra không quan trọng, quan trọng là... anh có thể thi được 698 đó nha!
FIRST:
Nói.
Bên kia yên lặng một hồi, gửi một cái biểu tượng cảm xúc "Mẹ nó mặt nhìn chằm chằm.jpg"
Có Tiền:
Giang Bùi Tri hạng nhất, nhưng mà cậu ta cũng thi được 700 điểm, cao hơn anh Văn một ít thôi.
Khóe miệng Văn Khoát càng bị đè thấp xuống, đúng lúc này, cậu nghe được Lưu Đại Nhãn trên bục giảng quay ra cửa nói một câu:
"Giang Bùi Tri, vào đi, chào hỏi cùng các bạn học."
Ai?
Văn Khoát mạnh mẽ giương mắt.
Hết chương 1