Vì mải suy nghĩ, cô quên luôn phải đưa cho Trần Lăng Dực bản kế hoạch, khiến anh phải cau mày nhắc nhở: "Cô còn đứng ở đấy làm gì."
Kiều Tâm mới hoàn hồn lại: "Đây là bản kế hoạch anh cân."
Anh cầm lấy bản kế hoạch của cô đưa, anh dở ra xem, lông mày của anh lại nhíu chặt, anh nói: "Cô lại đây."
Cô biết có điều không lành, những lần anh không hài lòng lông mày đều nhíu chặt, nếu như là 8 năm trước cô sẽ thấy rất đáng yêu, cô sẽ tiếp tục trêu anh cho đến khi hai chân mày của anh giãn ra và bật cười nhưng hiện giờ cô cảm thấy sợ, anh toát ra một loại khí chất khiến người khác khó có thể lại gần.
Cô đứng đối diện anh, khoảng cách của anh và cô chỉ cách một cái bàn, anh đập mạnh tập tài liệu xuống bàn khiến cô giật nảy cả mình, anh gắn giọng: "Cô sửa kiểu gì mà như không sửa vậy?"
Kiều Tâm câm tập tài liệu nên đáp lại: "Tôi đã xem xét rất kỹ rồi, sao lại có sai sót được."
Trần Lăng Dực: "Vậy ý cô là tôi rảnh rỗi cố ý kiếm chuyện với cô."
Kiều Tâm ấm ức nói: "Trần tổng anh thừa biết ý tôi không phải vậy."
Trần Lăng Dực day day mi tâm: "Cô nhìn số liệu như này, cô thấy có hợp lý không? Đây là số liệu ngay cả thực tập sinh mới ra trường cũng thấy được vết sạn to đùng, hay cô ở nước ngoài lâu quá ngay cả chữ đọc cũng không hiểu."
Lúc này giới hạn chịu đựng của cô đã ở mức đỉnh điểm, cô nói: "Năng lực của tôi chỉ có thế, vậy anh đuổi việc tôi đi, dù sao tôi cũng đâu ham hố công việc này, ban đầu tôi vào đây cũng đâu phải vì vị trí này."
Trần Lăng Dực: "Tôi cũng nói cho cô biết, cô đừng hòng, tôi thà thuê thêm một thư ký nữa chứ cô đừng nghĩ đến việc nghỉ."
Kiều Tâm cười 1 tiếng: "Công ty cũng thừa tiên để thuê thêm một người mà theo anh nói là không làm được gì như tôi sao, tập đoàn S cũng thật rộng lượng, nếu chuyện này đồn ra ngoài thì không biết mọi người nghĩ gì."
Trần Lăng Dực tiến đến đứng ngay sát cô, nói vào tai cô: "Chẳng phải việc cô thích nhất vẫn luôn là né tránh tôi sao, vậy tôi sẽ bắt cô ngày ngày đến công ty nhìn tôi.
Còn về chuyện tiền lương của cô, cô không cần phải lo lắng cho tôi, với số tiền tôi kiếm được tôi có thể trả cho 10 người như cô nữa kìa."
Kiều Tâm bắt đầu run rẩy, cô đâu phải là đối thủ của anh, cô bình tĩnh nói: "Được cứ làm những gì anh muốn."
Khi cô vừa bước ra cửa Trần Lăng Dực đấm mạnh một phát xuống bàn, anh trách mình không kiềm chế được mà có nói nặng lời với cô, nhưng lời nói ra đâu thể rút vào được, nhìn bộ dạng run rẩy vừa rồi của cô e rằng đã bị anh dọa sợ một phen, nhưng cứ mỗi khi nhìn thấy cô anh lại không kiêm chế được mình, anh rất muốn đến bên cô hỏi cô tại sao năm ấy lại ra đi, tại sao lại bỏ rơi anh.
Lần cô ở quán bar GG hôm đó thực ra anh cũng ở quán, nhìn mấy tên con trai cứ lởn vởn xung quanh cô, lúc đó anh chỉ muốn đi đến kéo ngay cô ra khỏi chỗ đây ám muội này.
Lúc cô sắp bước ra sàn nhảy( thực ra là đi tìm Tiểu Sảnh) cũng là lúc mất điện, anh không kìm lòng được, mặc dù trong bóng tối nhưng vẫn tìm thấy chuẩn xác vị trí của cô, anh kéo cô ôm cô vào lòng như để thỏa mãn bao nhiêu năm qua cô rời xa anh, vẫn là mùi hương của cô, mùi hoa nhài nhàn nhạt khiến người ta mê đắm, nhưng chỉ ôm thôi vẫn chưa đủ, anh còn muốn hơn nữa, trong lúc mất kiểm soát anh đã hôn cô, mặc cho cô giãy dụa, mặc cho cô phản kháng, anh vẫn cứ điên cuồng hôn lấy cô.
Kiều Tâm vừa ra thì A Bính bước vào thấy gương mặt của Trần Lăng Dực đằng đằng sát khí khiến anh không dám lại gần, anh ta không dám lên tiếng, Trần Lăng Dực liếc anh ta một cái khiến anh ta sởn hết cả gai ốc, anh lên tiếng: "Có chuyện gì?"
A Bính: "Chiêu nay anh có buổi ăn cơm với Lưu tổng ạ."
Trần Lăng Dực: "Vậy bảo cô Hứa chuẩn bị đi, còn nữa tập văn kiện này sửa lại cho tôi."
A Bính: "Nhưng cô Hứa chưa có kinh nghiệm gì hơn nữa đây là cuộc gặp gỡ quan trọng, tôi e là..."
Trần Lăng Dực: "anh Bính này, có phải tôi trả lương cho anh nhiều quá ko?"
A Bính: "Dạ cũng nhiều ạ."
Trần Lăng Dực: "Vậy có muốn nhiều hơn không? Lên làm thay tôi chức giám đốc này luôn đi."
A Bính: "Dạ thế đâu có được."
Trần Lăng Dực: "Vậy sao anh cứ thích cãi lời tôi."
A Bính: "Tôi...
tôi đâu có ý đó, chỉ là tôi thấy cô Hứa chưa có nhiều kinh nghiệm, sẽ không xử lý tốt mọi chuyện."
Trần Lăng Dực: "Không cần anh phải lo chuyện đó, cứ làm tốt mọi việc tôi giao đi."
A Bính: "Vâng, tôi xin phép ra ngoài."
Cầm tập tài liệu mà Trần Lăng Dực đưa cho, anh ngỡ ngàng đây chẳng phải là tài liệu lúc sáng anh đưa cho Kiều Tâm hay sao, chẳng nhẽ Trần tổng không duyệt mới bảo anh sửa lại, chết rồi thế là Trần tổng sắp sửa đuổi việc Kiều Tâm rồi ư, mà Kiều Tâm này cũng thật là, xử lý văn kiện dễ như này mà cũng để sai sót nữa.
Anh nghĩ lại không đúng chiêu nay Trần tổng vẫn mang Kiều Tâm ra ngoài ký hợp đồng, chắc chắn Kiều Tâm phải có chỗ đứng to lắm thì Trần tổng với nể như vậy, bình thường là đã cho cuốn xéo lâu rồi, A Bính tự nhủ sau này phải đối tốt với Kiều Tâm một chút, thì sau bị Trần tổng quát mắng thì còn có chỗ dựa dẫm.
Nhìn thấy Kiều Tâm A Bính đã sấn tới: "Ui bùa hộ mệnh của tôi, cô biết tin gì chưa."
Kiều Tâm không hiểu dưng A Bính lại gọi mình là bùa hộ mệnh: "Sao, tôi chưa."
A Bính dõng dạc nói: "Chiêu nay cô với Trần tổng sẽ có cuộc gặp mặt với Lưu tổng, cô chuẩn bị đi, đây là cuộc hẹn quan trọng nhớ thể hiện cho tốt."
Kiều Tâm hoảng hốt: "Nhưng tôi chưa đi tiếp khách kiểu này bao giờ, tôi không có kinh nghiệm."
A Bính: "Tôi cũng biết chứ, nhưng Trần tổng chỉ định tôi biết làm sao, mà cô yên tâm có Trần tổng ở đó nữa mà, sau vụ này mà thành công, cô cũng được thưởng kha khá đó."
Kiều Tâm: "Là do giám đốc chỉ định hả?"
A Bính: "Đúng rồi, thể hiện cho tốt nhé."
Kiều Tâm: "
Ưm, tôi biết rồi."
Cô thấy A Bính cầm trên tay xấp tài liệu mà lúc nãy mình đưa cho Trần Lăng Dực, cô hỏi: "Tài liệu này sai chỗ nào vậy."
A Bính: "Sai ở chỗ số liệu này, quá vô lý, tôi đưa cô sửa mà cô không phát hiện ra sao."
Kiều Tâm: "Tôi sẽ rút kinh nghiệm lần sau."
Thì ra Trần Lăng Dực đúng là không phải cố ý bắt lỗi cô, lúc này cô nổi khùng nên với anh cũng hơi vô lý.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!