Vũ Hoàng Huy viện cớ có công việc khẩn nên phải lập tức trở về công ty sớm hơn dự tính, thư ký Kiều Hạ Linh phải cùng theo về để sắp xếp lịch trình công tác còn các nhân viên khác của công ty vẫn tiếp tục chuyến di lịch nghỉ dưỡng như lịch định kỳ của công ty.
Chiều tối, là chuyến bay từ Địa Trung Hải về thành phố A sẽ cất cánh nên Kiều Hạ Linh tranh thủ đi mua sắm với Vu Nhiễm vào buổi trưa.
Lúc ăn cơm cùng nhau Vu Nhiễm liền hỏi: "Nè tối qua lúc mọi người đang vui vẻ quẫy cậu lại đột nhiên mất tích là sao?".
Kiều Hạ Linh liền giải thích: "Mình đã bảo không uống được rượu vậy mà mọi người cứ ép, mình uống mấy cốc liên tiếp cảm thấy đầu óc choáng váng nên đành tự quay về phòng ngủ trước đó mà".
Vu Nhiễm gật đầu rồi cười bảo: "Mình đã nói cậu nên tập uống đi, muốn thăng chức thì phải biết uống rượu xã giao".
Kiều Hạ Linh cười cười đáp: "Biết rồi...biết rồi mình sẽ cố gắng được chưa".
Ngoài mặt thì Kiều Hạ Linh nói vậy thôi chứ trong lòng cô thì lại nghĩ khác.
Kiều Hạ Linh khẽ nở một nụ cười gian trá thầm nghĩ "Cần gì phải uống rượu xã giao tốt thì mới thăng chức cơ chứ chỉ cần dâng lồn cho xếp "chơi" thì muốn cái gì mà chẳng được, thay vì phí công tập uống rượu thì nên dùng cái miệng xinh đẹp của mình tập mút buồi cho đàn ông càng có hiệu quả hơn mấy trăm lần".
Tiếng của Vu Nhiễm lại vang lên: "Hạ Linh...cậu bị sao vậy?".
Kiều Hạ Linh liền giả vờ buồn bã đáp: "Mình tiếc nuối chuyến du lịch này biết mấy còn chưa kịp đi chơi, chưa kịp ngắm mặt trời mọc đã bị bắt quay về công ty làm việc rồi, thật là bất công mà".
Vu Nhiễm thấy tội cô bạn thân của mình liền lên tiếng an ủi: "Thôi đừng có buồn mà, làm trong kỳ nghỉ sẽ được trả lương gấp ba lần lận đó, làm một tuần sống được cả tháng luôn với lại mình nghe nói nếu dự án mới của công ty mà thành công thông qua thì cậu sẽ được tăng lương đó nha".
Kiều Hạ Linh gật đầu yểu xiều: "Cũng mong là vậy".
Vu Nhiễm tỏ vẻ thần thần bí bí rồi kéo ghế ngồi xích lại gần Kiều Hạ Linh thỏ thẻ lên tiếng: "Nè tối qua giờ cậu có gặp tổng giám đốc không vậy?".
Kiều Hạ Linh không những gặp mà còn bị anh ta chịch lên bờ xuống ruộng đây nè, cả đêm qua và sáng nay cũng hơn mười lần bắn ra tinh trùng trong cái lồn nhỏ của cô đó chứ nhưng chuyện này không thể để người khác biết nên cô đành nói dối cho qua: "Không có...mà cậu hỏi chi vậy?".
"Mình nghe mọi người đồn là tối qua có người đi ngang qua phòng của tổng giám đốc thì nghe tiếng rên rỉ của phụ nữ giọng còn rất non và trẻ có khi nào tổng giám đốc của chúng ta là trâu già mà thích gặm cỏ non không ta".
Vu Nhiễm nói cũng không sai Vũ Hoàng Huy nay đã hơn 40 tuổi lại mê đắm thân hình của một cô gái mới hơn 20 thì đúng là trâu già thích gặm cỏ non rồi.
Nếu mọi người mà biết Kiều Hạ Linh chính là cô gái trẻ tối qua đã nằm dưới thân thể củaVũ Hoàng Huy rên rỉ vì sung sướng thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Kiều Hạ Linh giả vờ không quan tâm lên tiếng: "Cậu thôi đi, dù có là ai thì đó cũng là chuyện riêng của tổng giám đốc chúng ta có quản được đâu...hơn nữa nói tới nói lui lại vạ lây vào thân".
Vu Nhiễm gật gật đầu: "Ừ cậu nói cũng phải".
"Thôi mình về dọn hành lý trước đây, còn có vài tiếng nữa là phải bay rồi".
"Có cần mình phụ gì không?".
"Cảm ơn cậu nhưng cũng không có gì nhiều mình tự gom được rồi".
Kiều Hạ Linh vừa đứng dậy thì bị nguyên bạt tay giáng thẳng vào mặt khiến cô choáng váng cả mặt mày ngã nhào xuống đất, đầu gối và khủy tay đều bị trầy xước đến chảy máu.
Giọng nói chanh chua của Tô Diệu vang lên: "Con tiện nhân này đúng là giả nhân giả nghĩa mà, hôm nay tôi nhất định phải dạy dỗ cô một trận ra trò mới được".
Lửa giận trong lòng của Kiều Hạ Linh được đốt cháy lên, cô nắm chặt tay lại cố kìm chế cảm xúc của mình, trong lòng cô thầm nghĩ: Tô Diệu, hôm nay cô đánh tôi một bạt tay ngày sau tôi nhất định bắt cô trả lại gấp trăm ngàn lần.
Vu Nhiễm thấy Kiều Hạ Linh ngã xuống đất liền bước đến đỡ cô đứng dậy: "Hạ Linh cậu không sao chứ?".
Kiều Hạ Linh bày ra vẻ mặt ngu ngơ vô tội, cô phủi phủi tay chân của mình rồi lên tiếng hỏi: "Thưa trưởng phòng Tô không biết tôi đã làm gì sai mà cô lại ra tay đánh tôi như vậy chứ ạ?".
Tô Diệu nhìn Kiều Hạ Linh bằng ánh mắt sắc lạnh toát lên sự cay độc: "Mày còn dám hỏi tao sao con khốn...tối qua mày lại dám câu dẫn tổng giám đốc...công sức của tao bỏ ra mày lại là kẻ được lợi đúng là tiện nhân mà".
Tô Diệu vừa nói vừa xấn tới đưa tay nắm tóc của Kiều Hạ Linh giật mạnh mấy cái làm cho mái tóc mượt dày của cô trở nên rối bù cả lên.
Vu Nhiễm biết thân phận của Tô Diệu là bạn thân của tổng giám đốc, bản thân cô ta lại đang là trưởng phòng kinh doanh của Vũ Hoàng nên cũng không dám làm bừa liền lên tiếng khuyên can: "Trưởng phòng à, chắc là có hiểu lầm gì đó rồi cô dừng tay lại chúng ta từ từ nói có được không?".
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!