Edit: Tiểu Màn Thầu
Kể từ sau ngày hôm đó, Hàn Tư Hành đối với hai chữ “ Ông xã” này đã trở thành cơn nghiện, ngoài việc lúc nào cũng tự xưng mình là “ Ông xã”, còn bắt cả Kiều Trăn phải gọi cậu như vậy.
Da mặt Kiều Trăn mỏng, có đôi lúc không muốn gọi. Mỗi lần cậu đề cập đến vấn đề này, cô sẽ cố ý làm trái ý cậu, gọi cậu là “ Em trai”.
Hàn Tư Hành không có biện pháp nào để trừng trị cô, chỉ đành dành một khoảng thời gian sử dụng một ít thủ đoạn để buộc cô thay đổi cách xưng hô.
Trước sự uy dâm của cậu, cô không thể nào không thuận theo ý cậu, việc này khiến cô rất phiền muộn. Thầm thề trong lòng sớm muộn gì sẽ có một ngày cô bắt cậu gọi mình là chị gái.
Cho nên, thời điểm Hàn Tư Hành phải đi công tác 3 tuần. Cô biết cơ hội của mình đã đến.
Buổi tối, Kiều Trăn tắm rửa sạch sẽ, mặc một cái váy ngủ gợi cảm, cái váy màu da mặc trên thân thể cô, càng làm cô trở nên quyến rũ.
Chiếc váy này do Hàn Tư Hành mua, nhưng cô lại không thích vì nó quá hở hang, chưa từng mặc qua bao giờ.
Cô vừa mở cửa phòng tắm ra, chợt nhìn thấy có người đứng trước cửa khiến cô giật mình.
“ Anh đứng ở đây làm gì?” Kiều Trăn vừa tắm bằng nước ấm, cho nên sắc mặt ửng đỏ, đôi mắt long lanh, hấp dẫn vô cùng.
Hàn Tư Hành nhìn chiếc váy ngủ trên người cô, ánh mắt chợt trở nên u ám, nhanh tay bắt lấy eo cô, môi đặt lên cổ cô cọ nhẹ, “ Khi tắm còn khoá cửa, nữa à? Sợ anh vào sao?”
Có lòng dạ đen tối cho nên có chút chột dạ. Kiều Trăn mỉm cười, thản nhiên thừa nhận, “ Đúng vậy!”
Hàn Tư Hành liếm vành tai cô, bàn tay vuốt ve thân thể cô, “ Sợ cái gì, hả?”
Hơi thở của cậu như có như không phả vào tai cô, khiến đầu óc trở nên mơ hồ, hơi thở gấp gáp.
Mắt thấy sắp diễn ra tình huống không thích hợp để trẻ em nhìn thấy, cô “ Ai nha” một tiếng, nũng nịu nói, “ Em còn chưa sấy tóc đấy….”
“ Để ông xã sấy cho em.” Hàn Tư Hành khẽ cười, buông lỏng cô ra. Lấy máy sấy cắm vào ổ điện, cởi cái khăn quấn trên đầu cô xuống, cậu đứng phía sau lưng cô, hai người đứng sấy tóc trước tấm gương dài.
“ Vù vù” tiếng máy sấy vang lên, cậu thuần thục dùng tay luồn vào tóc cô, những ngón tay xoa nhẹ mái tóc cô, nhiệt độ ổn định luồng khí nóng thổi vào chân tóc, sau đó kéo dài xuống đuôi tóc.
Kiều Trăn nhìn thân thể hai người phản chiếu trong gương, sắc mặt có chút ửng đỏ còn có vài phần ngơ ngác.
Thời gian trôi qua thật nhanh, cô đã nhìn cậu từ một cậu bé nhỏ trưởng thành như hiện tại, là người đàn ông vì cô che mưa chắn gió.
Bất giác, hai người đã sống với nhau được hơn hai năm. Trong hai năm qua, dường như cậu càng biết quan tâm chăm sóc cô nhiều hơn. Giống như hiện giờ, động tác sấy tóc của cậu chẳng khác gì thợ làm tóc ở bên ngoài.
“ Đang suy nghĩ gì đấy?” Cậu nhìn cô trong gương, khoé mắt chân mày đều là ý cười.
“ Đang nghĩ đến việc, anh làm thế nào mà sấy tóc thuần thục như thế.” Kiều Trăn cũng nhìn cậu trong gương, mỉm cười trả lời.
Khoé môi cậu nhếch lên, thân thể cố ý dựa sát vào người cô, “ Chỉ vì việc sấy tóc lợi hại thôi sao?”
Vốn dĩ váy ngủ của Kiều Trăn là váy suông, lại mỏng manh dán sát vào cơ thể, cho nên cô cảm nhận được sự biến hoá của cậu.Ánh mắt mắt cô càng trở nên mơ hồ, không muốn để ý đến cậu.
Hàn Tư Hành vuốt tóc cô, cảm thấy đã khô rồi, cậu tắt máy sấy đặt lên bàn. Sau đó vén tóc cô qua một bên, hôn lên cần cổ cô. Ngón tay của cậu nhẹ nhàng vuốt ve, dây áo liền theo cánh tay tuột xuống lộ ra một làn da trắng như tuyết.
Da của cô vỗn dĩ rất trắng, khe hở càng sâu, màu váy càng tôn lên làn da cô. Nhìn thấy một màn như vậy, hô hấp của cậu càng thêm nặng nề.
“ Ông xã phải đi công tác một thời gian, có nhớ ông xã không?” Cậu cắn nhẹ vành tai cô, giọng nói trầm khàn.
Môi Kiều Trăn cong lên, có chút giận dỗi, trên mặt càng nóng hơn. Đột nhiên bàn tay cậu lại dùng sức, cô không khỏi “ A” lên một tiếng, ngoan ngoãn trả lời: “ Nhớ….”
Giọng nói mềm mại của Kiều Trăn kích thích cậu, cậu nâng cằm cô lên, kịch liệt hôn lên môi cô, “ Anh cũng nhớ em muốn chết, lần sau anh muốn dẫn em đi cùng có được không?”
Kiều Trăn bị hôn không thể nói nên lời, có chút thở dốc. Cậu không quan tâm đến cô có trả lời hay không, lại cố ý nói tiếp, “ Anh cảm thấy em không có suy nghĩ như vậy.”
Thân thể Kiều Trăn lập tức cứng đờ. Cậu nhìn những ngón tay của mình lại cười nhẹ, “ Xem ra vẫn là thân thể của em thành thật hơn.”
Kiều Trăn đỏ mặt, thấp giọng nói: “ Im miệng.”
“ Em gọi anh một tiếng ông xã, anh sẽ lập tức cho em thoả mãn.”
Lại nữa rồi….
Kiều Trăn hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn lại hơi thở của mình, kiên quyết không để cậu ức hiếp nữa.
“ Không gọi. Anh còn phải gọi em là chị đấy.” Cô thở dồn dập, bắt lấy cánh tay cậu, không dám nhìn cảnh tượng phản chiếu trong gương.
“ Chị?” Cậu bị chọc cười, dừng một lúc, “ Ồ” một tiếng.
“ Hoá ra em thích loại tình thú này.” Cậu suy nghĩ sâu xa nói.
Kiều Trăn “ Hả?” một tiếng, hình như cậu đã hiểu lầm ý của cô.
“ Anh hiểu mà.” Cậu thổi vào tai cô, trực tiếp bế cô lên bồn rửa mặt….
Đêm hôm đó, Kiều Trăn đã sâu sắc hiểu được một bài học, quyết định sau này không dám đề cập đến việc gọi “ Chị” này nữa.
*
Sáng hôm sau, Kiều Trăn thức dậy cảm giác đầu mình có chút khó chịu, cả người uể oải không có tinh thần.
Hàn Tư Hành bước vào phòng, nhìn thấy cô đang ngồi trên giường, dường như không được khoẻ.
Cậu thấy sắc mặt cô ửng đỏ không bình thường, trong lòng lo lắng, bước nhanh về phía giường sờ trán cô.
Sờ trán liền cảm thấy nóng vội thu tay về, cậu vội vàng đi đến phòng khách lấy hộp thuốc và tìm nhiệt kế đem vào phòng.
—- 38.8 độ.
Nhìn thấy con số hiện trên nhiệt kế, Hàn Tư Hành lập tức luống cuống.
“ Em sốt rồi! Chúng ta mau đi đến bệnh viện thôi.”
Kiều Trăn lắc đầu, “ Không cần đâu, uống thuốc vào sẽ khoẻ lên.”
Đây chính là hậu quả do đêm qua miệt mài quá độ. Mặc dù thới tiết hiện giờ không lạnh, nhưng ngày hôm qua hai người lăn lộn ở trong phòng tắm không trở về phòng ngủ. Trong lúc vận động toát ra mồ hôi, lại gặp thời tiết lạnh sẽ dễ bị cảm.
Vốn dĩ cô định nói đùa hai câu về việc này, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Hàn Tư Hành lại không thể nói ra được.
“ Tư Hành?” Cô gọi một tiếng, nắm tay cậu, “ Em không sao, phát sốt chỉ là một loại bệnh cảm thông thường mà thôi.”
Tay cậu rất dùng sức, mạnh đến mức muốn bóp nát cả nhiệt kế. Cậu “ Ừ” một tiếng, dường như trong lòng vô cùng áy náy.
Cậu xoay người đi lấy thuốc đến đây, sau đó rót nước ấm cho Kiều Trăn uống thuốc, cả quá trình cậu luôn nhíu mày.
“ Em muốn ngủ một lúc….” Dưới hiệu quả của thuốc, đầu Kiều Trăn có chút mơ hồ.
Hàn Tư Hành đỡ cô nằm xuống giường, ngồi ở mép giường chờ cô ngủ say, cứ yên lặng ngắm nhìn bộ dạng lúc ngủ say của cô.
Mãi đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên, cậu mới chậm chạp đứng lên, đi ra ngoài phòng khách nghe điện thoại.
Kiều Trăn ngủ không bao lâu, đã cảm thấy toàn thân phát lạnh, sau đó bắt đầu ra mồ hôi. Đổ mồ hôi xong, còn cảm nhận được Hàn Tư Hành dùng khăn lau khô mồ hôi trên người cô.
Cứ mải mê ngủ đến buổi trưa, lúc cô thức dậy, cảm giác đã khoẻ hơn rất nhiều.
Kiều Trăn từ từ mở mắt, nhìn thấy đôi mắt đầy sự lo lắng của Hàn Tư Hành.
“ Sao rồi?” Cậu lại sờ trán cô, hôn nhẹ môi cô, “ Anh vừa đo nhiệt độ cơ thể cho em, đã hạ sốt, chỉ còn 37.5 độ.”
Kiều Trăn chậm rãi ngồi dậy, nhẹ giọng nói: “ Đã khoẻ hơn một chút.”
Mặt cô vẫn còn ửng đỏ, vừa đổ mồ hôi, trên người dính nhớp có chút không thoải mái. Hàn Tư Hành chăm chú nhìn cô, cô mỉm cười nói, “ Em đã khoẻ hơn rồi, anh đừng lo lắng.”
Chỉ là phát sốt thôi mà, trông thấy dáng vẻ này của cậu, nếu người khác không biết còn cho rằng mình bị bệnh nặng lắm.
Hôm nay là thứ bảy, vừa đúng lúc có thể ở nhà nghỉ ngơi. Cuối cùng cậu cũng đã hồi phục chút tinh thần, “ Có đói bụng không? Em có muốn ăn chút gì không?”
Kiều Trăn gật đầu, “ Đói, anh nấu món ăn thanh đạm một chút.”
*
Hàn Tư Hành nấu cháo đậu đỏ, lại mua chút món ăn thanh đạm ở bên ngoài đem về. Kiều Trăn rời giường, hai người cùng nhau dùng bữa.
Sau khi ăn xong, Hàn Tư Hành muốn dẫn cô về phòng nghỉ ngơi, nhưng đã nằm ngủ cả một buổi sáng cho nên không muốn nằm nữa.
Hàn Tư Hành không còn cách nào khác, đành phải cùng cô ngồi trên sô pha xem TV.
Trên TV đang chiếu một chương trình mẹ con, có ba nữ minh tinh dẫn những đứa con của mình đi du lịch. Chương trình này rất hot trên truyền hình và trên mạng.
Cho dù đứng dưới góc độ người làm chương trình hay người xem, Kiều Trăn cảm thấy chương trình này khá hấp dẫn, đã xem rất nhiều lần. Cô thích nhất cô bé con trong chương trình, vô cùng ngoan ngoãn, lại đáng yêu.
Mỗi lần nhìn thấy bạn nhỏ này, cô liền suy nghĩ đến việc sau này phải sinh một cô con gái đáng yêu như thế.
Nhưng mà, cô âm thầm liếc mắt nhìn người ngồi bên cạnh một cái, quả nhiên Hàn Tư Hành lại cau mày, có bộ dạng không mấy hứng thú với chương trình này.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, cậu quay sang nhìn cô, hoang mang hỏi: “ Chương trình này hay lắm sao?”
Thứ cho mắt cậu thiển cận, thực sự không nhìn ra được chương trình này có gì hay ho, đáng giá để cô phải xem cả chục lần.
“ Hay mà, anh xem các bạn nhỏ đáng yêu biết bao!” Kiều Trăn nhân cơ hội này để cậu có thêm hảo cảm với trẻ con, “ Anh nhìn xem ba đứa sống với nhau hoà thuận chưa kìa, có phải rất đáng yêu không?”
Hàn Tư Hành mím môi, một lúc sau mới cứng ngắc trả lời một câu: “ Không đáng yêu.”
Một đám nhóc con, suốt ngày cứ cãi nhau có gì mà đáng yêu.
Kiều Trăn liếc mắt một cái, “ Em cảm thấy thật đáng yêu.”
“ Được rồi….” Cậu ôm lấy cô, muốn nói nhưng lại thôi, dừng một lúc lại thở dài, “ Anh đi rửa cherry cho em ăn.”
Kiều Trăn híp mắt, nhìn cậu bất đắc dĩ đứng lên đi về phía phòng bếp, khoé môi cong lên.
Sớm muộn cũng có một ngày, cô sẽ bắt cậu chấp nhận trẻ con. Nếu như không làm được, cô sẽ không mang họ Kiều nữa.
————————//—-//———————-
* Tác giả có lời muốn nói: Tôi đã cố gắng chống trộm 60%, hy vọng các tiểu thiên sứ sẽ ủng hộ chính chủ nha. Nếu như muốn nhảy chương thì phải chờ mấy ngày nữa ~ cảm ơn các tiểu thiên sứ đã tặng cho rôi phiếu bá vương~