Edit: Tiểu Màn Thầu
Ngày hôm sau, ba mẹ Kiều Trăn theo thường lệ đi làm từ sáng sớm. Kiều Trăn nhớ đến việc Hàn Tư Hành nói muốn đến nhà cầu hôn, trong lòng cô bất an, sợ cậu sẽ đập sập cánh cửa nhà.
Tuy cậu nói bản thân mình đã có cách giải quyết, nhưng nhìn thái độ ba mẹ kiên quyết như vậy, vẫn cảm thấy bọn họ sẽ không dễ dàng chấp nhận.
Cô ngồi trên ghế sô pha, tuỳ tiện mở một chương trình trên TV, nhưng chương trình hài kịch đó cũng không khiến cô bận tâm, đầu óc luôn nghĩ đến tình cảnh xấu.
Thời điểm trong lòng cô bực bội không thôi, đột nhiên ngoài cửa truyền đến động tĩnh. Cô bước nhanh về phía cửa, nhìn qua mắt mèo, liền thấy Hàn Tư Hành cùng mẹ Hàn rời khỏi nhà.
Hai người họ đi đâu thế nhỉ? Đầu óc Kiều Trăn có một dấu chấm hỏi lớn không có lời giải đáp, trực giác nói cho cô biết việc này có liên quan đến hai chữ “ Cầu hôn” mà Hàn Tư Hành đã đề cập đến.
Vất vả lắm mới chờ đến lúc ba mẹ tan làm, căn nhà cách vách vẫn không có động tĩnh gì khác. Trong lúc ăn cơm, Kiều Trăn rầu rĩ không vui, không có tâm trạng ăn uống, ăn mấy đũa liền trở về phòng.
Nhìn thấy con gái như vậy, ba Kiều không đành lòng, buông chén đũa xuống: “ Nếu không thì hãy cho qua đi? Đừng ép buộc Trăn Trăn như thế.”
“ Không được!” Mẹ Kiều lập tức phản đối, “ Hàn Tư Hành mới bao nhiêu tuổi? Nó có thể yêu thương Kiều Trăn thật lòng sao?”
Ba Kiều thở dài. Ngày thường ở nhà, ông luôn nghe theo lời vợ mình, nhưng về chuyện này bản thân ông có chút do dự. Tuy rằng ông đã nhìn thấy Hàn Tư Hành từ nhỏ đến lớn, biết cậu là một đứa bé ngoan. Nhưng việc liên quan đến con gái mình, ông vẫn cảm thấy do dự.
Hai người không nói gì chỉ im lặng ăn cơm, vừa mới thu dọn chén dĩa, tiếng chuông cửa liền vang lên. Hai người lại nhìn nhau, có chút nghi ngờ. Đã trễ thế này, ai còn đến đây?
Mẹ Kiều nhìn xuyên qua mắt mèo thấy một nhân viên chuyển phát nhanh đứng trước cửa, vội mở cửa.
“ Đây là nhà của cô Kiều Trăn phải không ạ?” Người chuyển phát nhanh lau mồ hôi, phải khinh nhiều đồ lên lầu như vậy, mệt đến mức mùa đông cũng có thể toát cả mồ hôi.
Mẹ Kiều gật đầu, kinh ngạc nhìn trước cửa. Trước cửa nhà, chất đầy một đống đồ.
“ Đây là đồ chuyển phát nhanh của nhà cô, vẫn còn một số ở dưới lầu, cháu sẽ đem lên ngay.” Người chuyển phát nhanh nói xong liền đi xuống lầu.
“ Kiều Trăn con mua những thứ này à? Sao nhiều thế?” Mẹ Kiều quay đầu vào nhà hô một tiếng.
“ Con không có mua.” Kiều Trăn buồn bực nói. Cô còn tâm trạng nào mà mua đồ.
Nghe thấy con gái nói không mua chúng, mẹ Kiều càng kinh ngạc, lại cùng ba Kiều đem đồ vào trong nhà. Mẹ Kiều nhìn kỹ đơn hàng trên món đồ, rõ ràng là tên và số điện thoại của Kiều Trăn.
Vẫn còn trong tâm trạng nghi ngờ, ngoài hành lang lại vang lên tiếng bước chân. Nghĩ rằng là nhân viên chuyển phát nhanh đang đi lên, mẹ Kiều mở cửa, nhìn thấy người đứng bên ngoài ngạc nhiên không thôi.
Trước cửa nhà, chính là ba Hàn đang cầm mấy hộp quà. Ông mặc một bộ Tây trang màu xám khoác áo măng tô, thân hình cao lớn đĩnh đạt, trên mặt là nụ cười nho nhã lễ độ, khẽ gật đầu, ” Đây là mẹ của Kiều Trăn phải không?”
Mẹ Kiều sừng sốt, theo bản năng liền gật đầu.
“ Hôm nay tôi cố ý đi từ thành phố S đến đây, có thể vào trong nói chuyện không?” Ba Hàn lớn lên nho nhã lịch sự, giọng nói ôn hoà, rất khó làm cho người khác cự tuyệt.
Mẹ Kiều còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã nghiêng qua một bên để ba Hàn bước vào. Ba Hàn vừa vào cửa, liền cởi giày, đem hộp quà trong tay đặt xuống sàn nhà, sau đó nhìn về phía ba mẹ Kiều nói: “ Kiều tiên sinh, Kiều phu nhân, trước tiên tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi là ba của Hàn Tư Hành tên là Hàn Chí Lâm.
“ Hôm nay từ thành phố S đến đây quấy rầy, chủ yếu là vì chuyện tình yêu của Hàn Tư Hành và con gái của ông bà….”
Nghe thấy lời này, sắc mặt mẹ Kiều liền thay đổi, lại nhìn ba Kiều một cái. Không phải Hàn Tư Hành sống cùng mẹ sao? Vì sao ba cậu lại đến đây?
Không thể giơ tay đánh khuôn mặt tươi cười của người khác. Ba Hàn luôn mỉm cười, thái độ lại hoà hoãn nhẹ nhàng, căn bản mẹ Kiều không tìm thấy cơ hội đuổi khách.
Hàn Chí Lâm là một thương nhân thành công nhiều năm trên thương trường, nhưng ông lại gặp phải một người không nói đạo lý như mẹ Hàn với biệt danh “ Người đàn bà đanh đá”, giống như tú tài gặp phải cướp.
Nhưng ba mẹ của Kiều Trăn không giống như vậy, bọn họ là người văn mimh, hoàn toàn không phải là đối thủ của ba Hàn. Tài ăn nói của ông rất giỏi, đối với vấn đề lo lắng của mẹ Kiều ông đã phân tích rõ ràng. Ông nói bản thân mình cũng có con gái, hoàn toàn có thể hiểu được sự lo lắng của ba mẹ đối với nửa kia của con gái mình. Ông còn cường điệu nói về vấn đề gia đình.
“ Tôi đã bàn bạc với mẹ của Tư Hành, sau này Tư Hành sẽ ở với người Hàn gia của chúng tôi, nó sẽ kế thừa gia nghiệp của tôi. Vấn đề kinh tế ông bà không cần lo lắng, vấn đề mẹ chồng nàng dâu lại càng không thể xảy ra.”
“ Chủ yếu không phải những vấn đề này.” Ba Kiều nhíu mày, ” Tuổi của bọn trẻ chênh lệch quá lớn….”
Ngoại trừ chuyện tuổi tác, cuộc sống sau này cũng là một vấn đề. Hàn Tư Hành lớn lên trong gia đình đơn thân, ba Kiều sợ con gái cũng sẽ vì chuyện này mà cảm thấy bất ổn.
“ Việc tôi sẽ để nó nói rõ với ông bà.” Chờ ba mẹ Kiều đồng ý, ba Hàn lập tức mở cửa cho Hàn Tư Hành bước vào, phía sau cậu còn có mẹ Hàn.
Kiều Trăn luôn đứng trong phòng ngủ nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, nghe thấy Hàn Tư Hành đến, cô vội vã lấy cái áo khoác lông treo trên cửa áo mặc vào rồi bước ra ngoài.
“ Ba, mẹ.” Kiều Trăn kêu lên một tiếng, lại chào hỏi ba Hàn mẹ Hàn, cuối cùng đặt ánh mắt trên người Hàn Tư Hành.
Cậu cho cô một ánh mắt ý bảo không cần lo lắng. Kiều Trăn gật đầu, thoáng cảm thấy yên tâm một chút.
“ Kiều Trăn đến đây.” Mẹ Kiều nhìn thấy mọi người đã đến đông đủ, đơn giản mở lời, “ Nếu mọi người đều đã đến đây, chúng ta hãy nói chuyện rõ ràng một lần.”
Kiều Trăn ngồi bên cạnh ba mẹ, nghe mẹ nói rõ lý do tuổi bọn họ vẫn còn nhỏ tình cảm chưa chính chắn.
“ Nếu vài năm sau cháu không thích Kiều Trăn nhà bác nữa thì phải làm sao? Cháu còn trẻ, có thể từ từ, nhưng Kiều Trăn không thể trì hoãn thêm nữa. Tuổi xuân của con gái được bao nhiêu năm đâu, qua đi sẽ chấm hết!”
“ Thưa dì.” Hàn Tư Hành im lặng lắng nghe, sau đó gọi một tiếng, “ Cháu có thể đứng trước mặt dì cùng chú thề, tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra. Bởi vì, cháu đã yêu thầm Kiều Trăn 11 năm. Tình yêu này giống như không khí. Trừ phi cháu chết mới không yêu cô ấy nữa.”
Lời cậu vừa nói ra, trong nháy mắt mọi người trong phòng đều trầm mặc. Kiều Trăn không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cậu, tuy đã nghe cậu tỏ tình rất nhiều lần, nhưng đứng trước mặt trưởng bối mà nói như vậy, cô vẫn không tránh khỏi việc đỏ mặt.
Ba mẹ Kiều không nghĩ tới việc cậu nói yêu thầm 11 năm, cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.
Còn ba mẹ Hàn cũng có chút suy tư. Ba Hàn nhớ đến mấy ngày trước, đột nhiên con trai liên lạc với mình, nói sẽ đồng ý với yêu cầu của ông, nhưng ông phải đáp ứng cậu hai việc. Thứ nhất chính là đi cùng cậu đến đây thuyết phục ba mẹ Kiều Trăn. Vì thế hôm nay ông mới đi đến đây.
Mẹ Hàn sắc mặt phức tạp nhìn con trai mình. Trong 19 năm qua, quả thực bà không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ. Tình cảm mẹ con của hai người cứ như nước lã, cho nên khi Hàn Tư Hành cầu xin bà, bà cũng cảm thấy kinh ngạc.
Cho dù lúc nhỏ bị đánh đến mặt mày bầm tím cũng không cầu xin một lời, chỉ vì yêu một người mà lại ăn nói khép nép cầu xin bà.
Mẹ Hàn không biết bản thân nên có cảm giác gì. Cuối cùng vẫn đồng ý với cậu, coi như bù đắp những thiệt thòi mười mấy năm qua của cậu.
Sau khi nhìn thấy thái độ quyết liệt của Hàn Tư Hành, mẹ Hàn cũng thể hiện thái độ của mình. Bà sẽ không can thiệp vào chuyện hôn nhân của con trai, vấn đề phụng dưỡng về sau đã bàn bạc ổn thoả, không cần Kiều Trăn chăm sóc mình.
Qua một thời gian khá lâu, ba mẹ Kiều mới có thái độ hoà hoãn. Mẹ Kiều bảo ba Hàn đem những quà cáp về đi, bọn họ sẽ suy nghĩ lại, ít nhất sẽ không nhốt Kiều Trăn trong nhà nữa.
Ba người Hàn gia chào tạm biệt, một mực không chịu đem quà về. Chờ sau khi bọn họ rời khỏi, gia đình Kiều Trăn yên lặng rất lâu.
“ Ba mẹ, con biết ba mẹ muốn tốt cho con, nhưng con đã trưởng thành rồi. Con muốn tự quyết định cuộc sống của mình. Hơn nữa, ba mẹ cũng biết Tư Hành từ nhỏ đến lớn, chúng con ——”
“ Trăn Trăn, tạm thời ba mẹ không bàn về việc này. Các con lớn lên cùng nhau, chẳng lẽ tính cách không bất đồng sao?” Ba Kiều cắt ngang lời Kiều Trăn nói, trực tiếp hỏi.
Kiều Trăn suy nghĩ, liền lắc đầu, tạm thời không muốn suy nghĩ đến việc nhỏ đó, “ Không có ạ.”
“ Từ nhỏ nó đã lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, ba không phải kỳ thị gia đình đơn thân. Nhưng mẹ của nó thực sự quá…. Trẻ con lớn lên trong hoàn cảnh như vậy khó tránh khỏi việc tâm lý trở nên không bình thường.” Đây là việc mà ba Kiều lo lắng nhất.
“ Ba, con biết ba muốn tốt cho con. Chúng con đã quen biết nhau nhiều năm như vậy, cho nên biết cách sống chung với nhau như thế nào. Ba yên tâm đi, không sao đâu ạ!”
Ba Kiều thở dài không nói gì, vấn đề này tạm thời kết thúc ở đây. Buổi tối, ba mẹ Kiều lại vì chuyện của Kiều Trăn thảo luận một phen.
Trong quá trình nói chuyện với ba Hàn, đã làm mẹ Kiều mâu thuẫn, ba Hàn có nhắc đến một vấn đề.
Ba Hàn nói: “ Hiện nay việc con trẻ nổi loạn là chuyện rất đáng quan tâm, ba mẹ càng phản đối, bọn trẻ càng cảm thấy đó chính là tình yêu của đời mình, sẽ ngày càng phản kháng kịch liệt ý kiến của ba mẹ. Nếu như ba mẹ không phản đối nữa, có lẽ chỉ trong hai năm bọn trẻ sẽ tự động chia tay. Nhưng nếu ba mẹ can dự vào, ngược lại bọn trẻ càng muốn chết muốn sống để kết hôn với nhau. Cho nên, người làm ba mẹ như chúng ta tốt nhất vẫn nên áp dụng thái độ mặc kệ….”
Mẹ Kiều đã xem rất nhiều tin tức, cảm thấy ba Hàn nói khá có lý. Bà càng cấm cản Kiều Trăn, có khả năng mọi việc sẽ đi theo chiều hướng ngược lại.
Ba mẹ Kiều bàn bạc với nhau đến tận nửa đêm, sau đó đưa ra quyết định tạm thời không quan tâm chuyện này nữa, không tán thành cũng không phản đối, đợi một hai năm sẽ tính tiếp.
Vì thế, sau khi ba Hàn đến đây, ngày hôm sau Kiều Trăn đã được hoạt động tự do. Mạng trong nhà cũng được khôi phục, điện thoại cũng đã trả về cho cô, cô hết sức vui mừng.
Chờ ba mẹ đi làm, cô đi đến nhà cách vách tìm Hàn Tư Hành. Bọn họ đến thăm trường cao trung trước kia đã từng học.
Hiện giờ trường cao trung đã khai giảng, bảo vệ nghe thấy hai người từng học ở đây, chàng trai cao ráo đẹp trai, cô gái thì xinh đẹp, cho nên để hai người vào trong.
Bây giờ vẫn còn là giờ học, trên đường đi ngẫu nhiên sẽ bắt gặp vài học sinh đang vội vã chạy vào lớp.
Hàn Tư Hành muốn nắm tay Kiều Trăn, nhưng cô lại không cho. Cô cứ mãi đút tay vào túi áo khoác màu trắng, “ Nơi này là trường học, chú ý hình tượng một chút, đừng dạy hư các em nhỏ.”
Hàn Tư Hành khẽ cười một tiếng, “ Học sinh cao trung còn cởi mở hơn chị nghĩ đó.”
Kiều Trăn liếc mắt nhìn cậu một cái, tay đặt sau lưng không cho cậu nắm, thấp giọng lẩm bẩm, ” Nếu không phải vì em luôn uy hiếp chị, nói không chừng chị đã yêu sớm rồi đấy.”
Hàn Tư Hành bắt lấy cánh tay cô kéo cô vào lòng mình, giọng nói có vài phần lạnh lẽo, “ Chị muốn cùng ai yêu sớm, hả? Muốn em tức chết à!”
Kiều Trăn “ Khanh khách” cười rộ lên, tay nắm cánh tay cậu kéo xuống, “ Chị nói đùa thôi mà….”
Cậu càng nắm chặt tay, không màng cô giãy giụa dẫn cô tiến về phía trước. Đi đến mảnh đất trống phía sau nhà ăn, cậu mới dừng lại.
“ Này….” Kiều Trăn nhìn cậu, hoang mang hỏi, ” Đây không phải là mảnh đất trước kia trường bảo chúng ta trồng cây ở đây sao?”
Mấy năm trước trong tiết thực hành, mỗi lớp sẽ đảm nhận một mảnh đất nhỏ để trồng cây, trên mỗi thân thân đều sẽ treo bảng hiệu của lớp.
Mấy năm qua đi, khi ấy cái cây vẫn còn nhỏ hiện giờ đã cao lên rất nhiều.
Kiều Trăn hứng thú bừng bừng đi tìm cái cây của lớp mình, “ Nó vẫn còn ở đây.”
Hàn Tư Hành đi đến, ôm lấy bờ vai cô, nhẹ nhàng thì thầm, “ Chị xem trên thân có gì?”
Kiều Trăn nhìn lên cây, dường như nhìn thấy trên nhánh cây tươi tốt nhất có một thứ màu đỏ đang bay bay.
“ Cái màu đỏ đó sao?”
“ Ừ.”
“ Dãy lụa đỏ, là do em buộc.” Hàn Tư Hành nhàn nhạt nói.
“ Dãy lụa đỏ…..” Kiều Trăn cố gắng tìm tòi trong đầu, hơi giật mình nói: “ Để cầu nguyện sao?”
“ Đúng vậy.”
“ Cầu nguyện chuyện gì?” Dường như nội tâm Kiều Trăn có chút khẩn trương, tim đập “ Bịch Bịch” kịch liệt.
“ Chị đoán đi?” Đôi mắt đen nhánh của cậu nhìn cô, ánh mắt thâm trầm, “ Sau khi chị học đại học, em thường xuyên đến nơi này ngắm nó.”
Kiều Trăn nghĩ đến việc cậu một mình đi đến đây, tìm được cái cây của lớp mình trồng, lại lặng lẽ buộc dãy lụa lên đó. Trong lòng trở nên chua xót lại mềm mại.
“ Em có bị ngốc không?” Chóp mũi cô cay cay, đôi mắt cũng ướt át.
Cậu không quan tâm chỉ “ Ừ” một tiếng, đưa tay che đôi tai cô lại, cúi đầu hôn cô, “ Em ngốc? Thật ngại quá, về sau chị chỉ có thể gả cho kẻ ngốc này…..”