Edit: Tiểu Màn Thầu
Sau khi Hàn Tư Hành cùng đồng đội ăn liên hoan xong, cũng không có dịp gặp nhau nữa
Về phần phỏng vấn của tổ sản xuất, cậu đã thuận lợi thông qua, chỉ còn chờ ngày diễn tập và thu hình.
Cũng có một người thông qua vòng phỏng vấn giống cậu, đó là một mỹ nữ học bá đang nổi tiếng trong chương trình giải đố ở trên mạng tên là Thẩm Giai. Một tuần sau, danh sách khách mời được mời tham gia tập đặc biệt của chương trình đã được hoàn tất.
Nháy mắt, đã đến thời gian diễn thử. Ngoại trừ Trần Nhất, 5 người còn lại đã đến đài truyền hình từ rất sớm, đang ở hậu trường chờ diễn tập.
Căn bản có 3 vị khách mời đã quen mặt với nhau, cho nên trong lúc ở hậu trường giao lưu với nhau rất tự nhiên. Thẩm Giai luôn dùng ánh mắt quan sát người mới để nhìn Hàn Tư Hành.
“ Tôi có xem qua video thi đấu của các cậu, trường của cậu biểu hiện rất tốt.” Thẩm Giai là sinh viên khoa cơ giới của đại học H, cho nên cũng không xa lạ gì với cuộc thi robot này.
Hàn Tư Hành khẽ gật đầu, “ Ừ” một tiếng. Quả thực đúng rất lãnh đạm….
Thẩm Giai dừng một chút, cố ý tìm đề tài khác, “ Tôi cảm thấy robot của các cậu có thao tác nạp đạn vô cùng ổn định, cánh tay của các robot——”
Cô ta chợt dừng lại, đột nhiên nhìn thấy người ngồi bên cạnh cao hơn mình một cái đầu chợt đứng lên.
Hàn Tư Hành vội vã đứng lên, đôi mắt nhìn về phía cửa trường quay. Thẩm Giai tò mò nhìn theo hướng đó, chỉ nhìn thấy bóng dáng của một nhân viên nữ xinh đẹp cầm một xấp tài liệu đi vào. Cô nhân viên này Thẩm Giai cũng biết mặt, là nhân viên thực tập trong tổ sản xuất, họ Kiều.
Kiều Trăn bước đến, cười khanh khách chào hỏi: “ Xin chào mọi người. Chỉ còn 20 phút nữa phần diễn tập sẽ bắt đầu. Đây là kịch bản mời mọi người hãy xem qua, hiện tại tôi sẽ nói sơ lượt trình tự công việc mọi người phải làm một chút cùng những việc cần phải lưu ý….”
Thẩm Giai nghiêm túc đánh giá Kiều Trăn, cô mặc một bộ váy dài liền thân màu lam, làn da trắng nõn đến hoa mắt, diện mạo rất dịu dàng, quả thực dáng vẻ cũng khá đẹp mắt.
Thẩm Giai lại yên lặng nhìn thoáng qua Hàn Tư Hành, những người khác đều tập trung lắng nghe và xem kịch bản, riêng chỉ có cậu nhìn người phía trước không chớp mắt, chẳng thèm liếc mắt nhìn đến kịch bản dù chỉ một lần.
Tất nhiên Kiều Trăn cũng phát hiện ra điều này, cô khẽ nhíu mày, ném cho Hàn Tư Hành một ánh mắt đầy ám chỉ, cẩn thận hỏi lại: “ Các bạn đã hiểu hết chưa? Có gì không rõ cứ việc hỏi tôi.”
Không có người nào lên tiếng hỏi lại, Kiều Trăn dẫn bọn họ đến trường quay, một lúc sau, Trần Nhất cũng đến tham gia diễn tập. Vụ án lần này phát sinh trong một căn phòng của du thuyền hạng sang.
Bên trong sảnh của du thuyền đang tổ chức một buổi vũ hội nhỏ chào mừng hoạ sĩ Mạc Lí vừa về nước. Rất nhiều người có địa vị đến tham gia vũ hội lần này.
Trong lúc vũ hội sắp bắt đầu, bốn nghệ sĩ đàn violon lên sân khấu nhưng chỉ có Lạc Phỉ là không xuất hiện. Sau đó, người phục vụ trên du thuyền phát hiện anh ta đã bị ám sát ở trong phòng, thậm chí cây đàn violon giá ngàn vạn cũng biến mất.
Theo như điều tra, đã có vài người nằm trong danh sách tình nghi. Bọn họ bao gồm Hạ Ưu vị hôn thê của Lạc Phỉ, người tổ chức vũ hội thương gia Hoa Minh, họa sĩ Mạc Lí và vợ của mình phu nhân Ngải Mể.
Lạc Phỉ năm nay 28 tuổi cùng Ngải Mể 31 tuổi đã ngoại tình với nhau hơn một năm. Tháng sáu, anh ta sẽ cử hành hôn lễ cùng Hạ Ưu, cho nên đã quyết định kết thúc với Ngải Mể.
Nhưng Ngải Mể vì quá trầm luân trong mối quan hệ ngoài giá thú đầy kích thích này, cho nên không muốn kết thúc. Chồng của Ngải Mể rất yêu Ngải Mể, biết rõ vợ mình lả lơi ong bướm với người khác, nhưng vẫn luôn hy vọng có một ngày nào đó cô ta sẽ hồi tâm chuyển ý.
Sau khi Ngải Mể cùng Lạc Phỉ chia tay, tâm tình luôn không tốt, trong lúc tức giận đã đề nghị ly hôn, muốn được tự do theo đuổi tình yêu của đời mình. Tất nhiên Mạc Lí không đồng ý, đem hết mọi tội lỗi đổ lên đầu Lạc Phỉ, hận anh ta đến thấu xương.
Cùng lúc đó, cảnh sát nghi ngờ Lạc Phỉ có liên quan đến một vụ buôn bán ma tuý, với số lượng rất lớn. Anh ta dùng đàn violon cất giữ và vận chuyển ma tuý.
Hoa Minh năm nay đã hơn 50 tuổi, bề ngoài là một thương gia kinh doanh trang sức nho nhã, nhưng lại lén lút tiến hành buôn bán ma tuý. Nếu sự việc này phơi bày ra ánh sáng rất có khả năng ông ta sẽ gặp phiền phức.
Cái chết của Lạc Phỉ cùng với việc đàn violon bị mất là điều rất có lợi cho ông ta.
Điều tra đến đây đã đi vào ngõ cụt, 4 người đều có động cơ gây án, nhưng càng tiến thêm một bước càng không có manh mối.
Trong lúc xảy ra án mạng, Mạc Lí vẫn luôn có mặt ở vũ hội. Chỉ ra ngoài đi vệ sinh một lần, thời gian quá ngắn, không thể gây án. Mặc khác, 3 người còn lại đều có đủ thời gian và động cơ để gây án.
Các thành viên của chương trình [ Vua trinh thám] phải nêu lên ý kiến và suy đoán của bản thân, có vài người không cùng quan điểm, ý kiến khác nhau.
Kiều Trăn đứng bên dưới khán đài xem bọn họ diễn tập, xem đến quá nhập tâm, không phát hiện có người đang đứng bên cạnh mình.
“ Em thích Trần Nhất à?” Bất thình âm thanh từ bên phải truyền đến.
“ Đạo diễn Tần.” Kiều Trăn kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Miện, vì thế hướng người về phía anh ta gật đầu một cái.
“ Cậu ta có một người bạn gái ngoài ngành, là bạn học thời cao trung.” Tần Miện nhàn nhạt nói.
“ Thật vậy sao?” Kiều Trăn bất ngờ, lại nói đùa: “ Cô em họ của em rất thích cậu ta. Nếu biết chuyện này sẽ rất buồn.”
Tần Miện nhíu mày, “ Em không thích cậu ta sao?”
Nhìn thấy cô xem diễn tập chăm chú như vậy, không phải vì Tần Nhất à?
Kiều Trăn lắc đầu, “ Không thích, em không thích giới nghệ sĩ.”
Tần Miện gật đầu, trò chuyện vài câu, liền rời đi. Kiều Trăn nhìn thấy bóng dáng Tần Miện khuất xa, có chút thất thần.
Mọi người đều nói đạo diễn Tần là người nghiêm khắc, đối với nhân viên yêu cầu rất cao, tính tình lại khó gần. Nhưng trong khoảng thời gian làm việc ở đây cô cũng không tiếp xúc nhiều với Tần Miện, nhìn anh ta cũng thực bình dị và gần gũi, một chút kiêu ngạo cũng không có, thái độ đối với một thực tập sinh nhỏ bé như cô cũng rất tốt. Có điểm nào giống như lời đồn đại của bọn họ là một đại ma vương phúc hắc đâu?
Kiều Trăn lại nhìn về phía sân khấu, mới phát hiện các khách mời đã không còn ở đó, chỉ còn nhân viên công tác ở lại thu dọn hiện trường.
Buổi diễn tập đến đây là kết thúc. Vì để việc thu hình có hiệu quả, phần còn lại của kịch bản cùng manh mối sẽ không diễn trong lúc diễn tập, phải để lại cho lần thu hình trực tiếp.
Kiều Trăn nhìn quanh một vòng, không thấy bóng dáng Hàn Tư Hành đâu cả. Đang chuẩn bị đi đến hậu trường tìm cậu thì nhận được tin nhắn Wechat của cậu. Trong tin nhắn cậu bảo cậu về trước.
Trong lòng Kiều Trăn cảm thấy có chút kỳ quái, trở về lại không báo một tiếng không giống tác phong của cậu.
“ Tiểu Kiều, lại đây giúp chị đem văn bản này đi ký tên.”
“ Đến đây, cô giáo.” Nghe thấy Ngải Văn gọi mình, tạm thời Kiều Trăn đem sự khó hiểu này quẳn ra sau đầu, vội đi làm việc.
*
Nháy mắt đã đến ngày thu hình trực tiếp. Trong lúc thu hình, Kiều Trăn vẫn đứng dưới sân khấu xem bọn họ suy đoán.
Ở buổi diễn tập lần trước đã tìm ra những nghi phạm có thời gian gây án. Lần này, bọn họ sẽ chia nhau ra tìm manh mối.
Thẩm Giai tìm thấy trong phòng của Ngải Mể có một gói ma tuý, Ngải Mể thừa nhận bản thân nghiện ma tuý, tất cả đều do Lạc Phỉ xúi giục.
Còn phòng của Hạ Ưu, bọn họ phát hiện Hạ Ưu cùng một người đàn ông khác lên giường với nhau. Nguyên nhân vì Hạ Ưu không thích Lạc Phỉ, hai người là gia tộc liên hôn.
Phòng của Hoa Minh không có phát hiện điểm nào bất thường, dường như ông ta chỉ là một thương nhân bình thường, vô tình bị cuốn vào vụ án mạng này.
Tất cả manh mối đều được bày ra trước mắt, các khách mời phải phận tích manh mối, chọn ra người mà mình nghĩ là hung thủ. Nếu tìm đúng sẽ giành chiến thắng.
Hai đại nam thần của đại học A và đại học B là Triệu Thụ và Lý Kiêu. Bọn họ suy nghĩ rất nhanh, dựa theo manh mối mà suy đoán, nói có sách mách có chứng nói ra suy đoán của bản thân. Hai người bọn họ một người nghĩ là Ngải Mể, một người cho rằng là Hoa Minh.
Còn một vị khách mời cũ là Tào Minh biểu hiện cũng không tồi, năng lực phán đoán cũng khá ổn. Cậu ta suy đoán hung thủ chính là Hạ Ưu và bạn trai của cô ta.
Trần Nhất mang theo gương mặt đơn thuần, người khác phân tích gì cũng gật đầu. Đoàn đội của cậu ta hướng cho cậu ta theo dạng em trai quốc dân đáng yêu, cho nên không cần chỉ số thông minh quá cao. Cậu ta chỉ cần làm hết phận sự sắm vai là một bình hoa, vì vậy không cần lên tiếng phân tích quá nhiều. Cậu ta cũng đồng tình với quan điểm Hoa Minh là hung thủ.
Đến phiên Thẩm Giai, cô ta muốn Hàn Tư Hành nói trước. Kiều Trăn có chút khẩn trương nhìn đến Hàn Tư Hành, không biết cậu sẽ phát huy như thế nào.
Thực ra nội tâm cùng bề ngoài của cậu đều rất bình tĩnh, lúc ở trên sân khấu cậu không nói nhiều lắm, chỉ yên lặng đi tìm manh mối. Trừ khi người khác hỏi cậu, thì cậu mới trả lời vài câu.
“ Tôi cho rằng hung thủ là Mạc Lí.” Lời nói của Hàn Tư Hành khiến cho người khác bất ngờ.
“ Anh ta không đủ thời gian gây án!” Thẩm Giai buột miệng lên tiếng.
“ Không, nói đúng hơn là không phải là Mạc Lí, mà là em trai song sinh của anh ta Mạc Ly.” Hàn Tư Hành nhàn nhạt nói.
“ Cái gì?” Nhất thời, mọi người đều sợ ngây người. Mạc Lí còn có em trai song sinh?
“ Các bạn hãy nhìn xem những bức tranh mà Mạc Lí vẽ.” Hàn Tư Hành chỉ vào những tác phẩm trong phòng của Mạc Lí, “ Phong cách vẽ tranh của anh ta vẫn luôn rõ ràng. Nhưng trong số những bức tranh này, có những bức rõ ràng không giống phong cách của anh ta, dường như là cố gắng bắt chước theo những bức hoạ của anh ta.”
“ Hãy nhìn kỹ vào phần chữ ký đi, một bức là chữ Moli, một bức chữ là Moni, chữ ký cũng khác nhau.”
Trần Nhất nhìn vào bức tranh, lại nhìn kỹ nơi góc phải của bức tranh có một chữ ký rất nhỏ, ngạc nhiên hô lên một tiếng: “ Khác thật này! Cậu quan sát cẩn thận quá?!”
“ Chỉ với điều đó, cậu đã có thể suy đoán Mạc Lí còn có một người em trai song sinh sao?” Tào Minh không thể tin, chứng cứ này quá nhỏ, không đủ tính chính xác.
“ Đương nhiên là không phải.” Hàn Tư Hành nhấp môi, “ Còn phải thông qua ảnh chụp.”
“ Ảnh chụp?” Triệu Thụ dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
“ Là tấm ảnh Mạc Lí chụp chung với Ngải Mể.” Hàn Tư Hành nói rõ, trên sân khấu đều là những người thông mimh, chỉ cần nhìn tấm ảnh sẽ hiểu rõ.
“ Vậy là có ý gì? Vì sao tôi không phát hiện ra?” Trần Nhất vẫn tỏ vẻ ngây thơ mờ mịt.
Lý Kiêu giải thích: “ Trong phần manh mối có nói Mạc Lí rất yêu người vợ Ngải Mễ này, thậm chí biết rõ cô ta ngoại tình cũng không đồng ý ly hôn. Nhưng cậu hãy nhìn vào những tấm ảnh này xem.”
Lý Kiêu đem những tấm đó đưa cho Trần Nhất, “ Trong bức ảnh ánh mắt của Mạc Lí không có một chút sự yêu thương nào, thậm chí bọn họ còn giữ khoảng cách với nhau. Cử chỉ của cơ thể sẽ phản ánh trong lòng người đó nghĩ gì. Rõ rừng người đàn ông trong tấm ảnh không yêu Ngải Mể. Còn những tấm ảnh về sau có thể nhìn thấy được tình cảm của hai người rất tốt. Tất nhiên, nguyên nhân là do trong những tấm ảnh này có hai người đàn ông khác nhau.”
Cậu ta ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Tư Hành, “ Đúng không?”
Hàn Tư Hành gật đầu, “Không sai. Ngoài ra, tôi còn phát hiện trên gói mà tuý có dấu vân tay, nhìn kích thước, dấu vân tay này là của nam giới. Cho nên, Ngải Mể đang nói dối. Nếu cô ta quyết định ly hôn, vì sao lại còn giúp chồng mình giấu giếm sự thật?”
“ Như vậy chứng tỏ, nhất định trong vụ án này còn có người đàn ông thứ ba. Cũng chính là người đàn ông khác trong tấm ảnh —- em trai song sinh của Mạc Lí.”
Hàn Tư Hành nói xong suy đoán của bản thân, Triệu Thụ là người đầu tiên vỗ tay. Bị cậu ta ảnh hưởng, sau đó những người còn lại cũng vỗ tay theo.
Kiều Trăn đứng dưới sân khấu xem không chớp mắt, nghe thấy cậu bảo đến nhân vật em trai song sinh, nhịn không được thở ra một hơi.
Quả thực quan sát rất tỉ mỉ nha?!
Ngải Văn đứng bên cạnh cười tủm tỉm, tâm tình khá tốt, “ Tiểu Kiều, cậu bạn cùng trường này của em thực sự rất tài giỏi! Vốn tụi chị còn đang lo lắng không biết tập này bọn họ có đoán ra được không.”
Kiều Trăn cũng mỉm cười, trong giọng nói còn mang theo chút kiêu ngạo mà bản thân không phát hiện, “ Đúng vậy, em ấy vẫn luôn rất thông minh.”
Cốt truyện cẩu huyết được công bố. Căn bản cái tên “ Mạc” được hai người sử dụng, người yêu nhau với Ngải Mể là Mạc Ly, nhưng đáng tiếc anh ta chỉ có thể dùng danh nghĩa của anh trai để cưới Ngải Mể.
Từ sau khi quen biết với Lạc Phỉ, Mạc Ly đã nghiện ma tuý. Còn Ngải Mể cũng vì mua ma tuý mà thường gặp mặt Lạc Phỉ, dần dần nảy sinh tình cảm với anh ta. Mạc Lý căm ghét Lạc Phỉ, tính toán kế hoạch giết người.
*
Chương trình kết thúc, chỉ có duy nhất một mình Hàn Tư Hành giành chiến thắng. Ngoài trừ nhận cúp, cậu còn được một số tiền thưởng.
Trước khi kết thúc, người dẫn chương trình lại phỏng vấn cảm nghĩ của khách mời về vụ án lần này. Mọi người đều bày tỏ vụ án này rất kích thích, kết quả cũng ngoài sức dự đoán, học hỏi được rất nhiều điều.
Sau đó là phỏng vấn Hàn Tư Hành, người dẫn chương trình rất có hứng thú đối với cậu thiếu niên đẹp trai này, nhịn không được hỏi nhiều thêm vài câu.
“ Bạn học Hàn, chúng tôi rất hoan nghênh mời bạn tham gia vào chương trình mùa sao, bạn có đồng ý không?”
“ Chưa thể quyết định, phải xem xét lại.” Hàn Tư Hành trả lời thực sự quá phũ phàng.
Trời ạ, lãnh đạm như vậy à…..
Người dẫn chương trình không ngừng cố gắng, cười hỏi: “ Chúng tôi biết, hiện tại cậu chỉ mới 17 tuổi đã ưu tú như thế. Nếu sau khi bước qua lễ thành niên, cậu hy vọng điều gì?”
Ánh mắt Hàn Tư Hành nhàn nhạt nhìn về phía Kiều Trăn đang đứng dưới sân khấu, bình tĩnh trả lời: “ Hy vọng có thể theo đuổi được bạn gái.”
Người dẫn chương trình bất ngờ, không nghĩ tới cậu sẽ nói như vậy.
“ Cậu nam sinh đẹp trai thế này mà còn chưa có bạn gái, tôi cũng cảm thấy yên tâm rồi.” Anh ta trêu ghẹo nói, “ Các bạn nữ ngồi trước TV có nghe thấy không? Cố lên nha!”
Hàn Tư Hành nhíu mày, nhìn dưới sân khấu, nghiêm túc nói: “ Tôi chỉ thích một người, bạn gái của tôi chỉ có thể là cô ấy.”
Kiều Trăn nhìn thấy đôi mắt đen nhánh xinh đẹp của cậu, bất giác siết chặt bàn tay đang cầm văn kiện, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.
Trong trường quay ồn ào, dường như bản thân cô đang đứng ở một nơi yên tĩnh, bên tai chỉ có giọng nói của cậu, đột nhiên trái tim của cô đập nhanh liên hồi…..
*
Chương trình đã quay xong, một ngày làm việc của Kiều Trăn cũng kết thúc. Vì thế hai người cùng nhau trở về nhà.
Kiều Trăn cố bình tĩnh lại con tim đang loạn nhịp, vừa về đến nhà liền đi nhanh vào phòng ngủ.
“ Trăn Trăn.” Đột nhiên Hàn Tư Hành gọi cô lại.
“ Có, có chuyện gì?” Kiều Trăn đỏ mặt quay đầu lại. Cậu tiến đến một bước, cô lại lùi một bước, chân đụng phải cái ghế dựa, lập tức ngồi xuống.
“ Chị biết, vì sao em lại phát hiện những bức ảnh chụp có điểm khác thường không?” Cậu thấp giọng hỏi.
Kiều Trăn lắc đầu, suy nghĩ, “ Chẳng phải do năng lực quan sát của em rất cao sao?”
Hàn Tư Hành yên lặng lắc đầu, cúi người xuống, ánh mắt nặng nề nhìn vào cô: “ Bởi vì, em vẫn luôn muốn nhìn xem ánh mắt của chị khi nhìn đến em ——-”
“ ——- có thể hiện chút tình cảm nào không.” Cậu dừng lại vài giây.
Vốn dĩ cậu chỉ theo bản năng quan sát ánh mắt trong bức ảnh, bởi vì cậu luôn có thói quen, muốn từ trong đôi mắt cô tìm ra một chút dấu vết thể hiện sự yêu thích nào đó.
“ Ờ, vậy em đã nhìn thấy được cái gì?” Kiều Trăn nhẹ giọng hỏi, trong ánh mắt có chút mơ hồ cùng vài phần thấp thỏm và bất an.
Cậu trầm mặc nhìn cô, mãi cho đến khi cô có chút đỏ mặt tránh né ánh mắt của cậu, đột nhiên cậu lại cong khoé môi.
“ Chị nói thử xem?”