Bên ngoài gió rất lớn, vài sợi tóc của cô vướng vào gương mặt, Hạ Vũ Điềm đưa tay chạm lấy, vén lại sau tai.
Cô bị anh nắm tay dẫn ra ngoài, đứng trước cửa quán bar, anh dừng lại cởi áo khoác ngoài của mình choàng cho cô.
Tuy hiện tại anh rất tức giận thế nhưng vẫn dành sự lo lắng cho cô.
Anh nhìn cô một lúc, cho đến khi gió lạnh thấu xương, anh chợt hỏi.
"Có phải em rất muốn đẩy anh đến bên cô gái khác hay không?"
Giọng anh không hẳn lạnh lùng nhưng vô cùng nặng nhọc, tròng mắt anh đỏ ngầu, có lẽ anh đã uống rất nhiều, không biết là đang say hay đang giận.
Hạ Vũ Điềm cúi đầu, cô bắt đầu cảm thấy bản thân thật sự rất tệ, chỉ vì cái quá khứ dơ bẩn kia, cô đã cam chịu để Bạch Tư Thần uy hiếp, còn đẩy anh về phía cô ta.
Thế nhưng cô lại không có dũng khí để nói với anh, cho nên đành im lặng, mặc kệ ánh mắt giận dữ của anh đang nhìn mình.
Được một lúc thì anh cũng nhích người ra xa, trong bóng đêm mờ ảo, anh rút ra một điếu thuốc.
Gió rất mạnh, tay anh đánh lửa mấy lần mới đốt được điếu thuốc trong tay.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, đốm lửa trước khuôn miệng anh vụt sáng, anh hít vào hơi, từ từ cầm điếu thuốc ra xa, một làn khói trắng lượn lờ trước mặt.
Anh mệt mỏi ngửa đầu, lạnh lùng nói.
"Vậy được, từ nay anh sẽ chìu theo ý em."
Vào khoảnh khắc đó cô chỉ biết nhìn anh, đôi môi mấp máy nhưng không nói được lời nào.
Về sau Hạ Vũ Điềm mới biết, những lời anh nói đêm đó hoàn toàn là sự thật.
Vài ngày sau Hạ Vũ Điềm đi đến văn phòng giáo viên, cô nói với Lâm Hạo cô đã quyết định cuối tháng này sẽ chuyển đến Bắc Kinh.
Lúc đó Lâm Hạo chỉ gật đầu, còn nói một người ưu tú như cô thì đại học Bắc Kinh hay Thanh Hoa, cô hoàn toàn đều có khả năng chạm tới.
Lúc đi qua phòng y tế, Hạ Vũ Điềm nhìn vào bên trong.
Đã mấy ngày rồi cô không nhìn thấy anh, nghe Từ Anh nói dạo này anh thường cùng Lý Bân và Lục Triết đi đến những tụ điểm ăn chơi, hút thuốc, uống rượu... thể loại nào cùng có.
Tuy vậy Lý Bân và Lục Triết sáng nào cũng đến lớp, chỉ có mỗi anh là vắng mặt.
Hạ Vũ Điềm cúi đầu, xem ra là anh cố ý không muốn gặp cô.
Có lẽ cho tới lúc cô dọn đi, bọn họ cũng không thể nhìn thấy nhau thêm một lần nào nữa.
Lúc cô đi đến nhà anh, ngoài trời mưa rơi nhè nhẹ.
Cô cầm trên tay cái áo khoác mà đêm đó anh đã mặc lên người cô, bước chân cô mỗi lúc trĩu nặng, giống như tâm trạng của cô bây giờ.
Chỉ muốn tìm đại một lý do nào đó để được nhìn thấy anh.
Nhưng khi cô sắp bước đến gần, từ đằng xa cô nhìn thấy hai thân ảnh một nam một nữ.
Người nam là anh, còn người nữ...
Cô không biết cô gái đó.
Cô đứng đó thật lâu, lâu đến nổi hai bàn tay lạnh cóng.
Nhìn thấy bọn họ mở cửa đi vào nhà, lúc này cô mới thẩn thờ xoay người bước đi.
Chiếc áo mà cô cầm trên tay giống như không còn hơi ấm, lạnh lẽo và có một thứ cảm giác mất mác không nói nên lời.
Cô đứng trước cửa nhà, rất lâu nhưng lại không vào.
Cho đến khi mẹ cô quay về, cô chỉ biết vùi mặt vào vai bà mà khóc nức nở.
Ký ức tuổi mười bảy không mấy tốt đẹp của cô đã dừng lại ở đó.
Vào thời điểm Hạ Vũ Điềm nhận ra bản thân vô cùng yêu thích Đường Bắc Xuyên thì buộc phải từ bỏ.
Thanh xuân của cô chính là những năm tháng tiếc nuối.
Cho đến khi bước chân vào giảng đường đại học, ba chữ 'Đường Bắc Xuyên' đối với cô vẫn còn là một mảng ký ức đau thương.
Vào mùa đông, Bắc Kinh sẽ rơi rất nhiều tuyết.
Không khí khá lạnh, chiếc áo ấm mà cô mặc trên người vốn dĩ không thể che chắn được toàn bộ cơ thể.
Hạ Vũ Điềm đi lên xe buýt, hôm nay là ngày nhập học đầu tiên, cô không nên đến muộn.
Lấy quyển sách y học từ trong chiếc túi ra, đây là ngành nghề cô đã chọn, không phải thật khó nhưng cũng đủ thử thách bản thân.
Lúc đi xuống xe cô không cẩn thận va trúng một người, anh ta xoay lại nhìn cô, lúc đó cô chỉ biết cúi đầu nói xin lỗi.
Hạ Vũ Điềm đứng trước bản danh sách ngành y, không nhiều sinh viên cho lắm, con gái thì chỉ thưa thớt vài cái tên.
Xem ra đây đúng là thử thách với cô thật.
Lúc này phía sau đột nhiên có người gọi tên cô, khi xoay đầu, người đó chính là Từ Anh.
Mới đầu Từ Anh còn cho rằng bản thân đã nhìn lầm, cho đến khi xác định người đang đứng trước mặt mình là cô, Từ Anh liền vui vẻ chào hỏi.
"Vũ Điềm, không ngờ sẽ gặp lại cậu ở đây."
Cô khẽ mỉm cười, đúng là trùng hợp thật.
"Cậu cũng học ở đây sao?"
Từ Anh gật đầu.
"Ừm, ngoài mình ra còn có vài người nữa nhưng bọn họ không chọn cùng ngành với mình."
Hạ Vũ Điềm khẽ gật đầu, hỏi ra mới biết Từ Anh chọn ngành nhân văn, vài người nữa mà cô ấy nói đến chính là mấy đồng học chọn ngành kinh tế.
Khi Bùi Hoài Sơn, Lý Bân và Lục Triết mở cửa đi vào bên trong, Từ Anh và Hạ Vũ Điềm đã ngồi ở đó.
Lúc nãy sau khi trò chuyện được một lúc, Từ Anh liền đề nghị cùng cô đi gặp mấy đồng học lúc trước.
Mới đầu Hạ Vũ Điềm có chút do dự thế nhưng sự nhiệt tình của Từ Anh đã thuyết phục được cô.
Lúc này Từ Anh và cô đang ngồi đối diện, sau khi những người kia đi vào bọn họ liền ngồi sát lại nhau.
Bùi Hoài Sơn, Lý Bân và Lục Triết ở cùng một ký túc xá. Hôm nay là ngày đầu chuyển đến, cho nên còn rất mới mẻ.
"Ô, là bạn học Hạ mà, lâu quá không gặp rồi nhỉ?"
Vừa nhìn thấy cô, Lý Bân đã nhanh miệng hỏi han.
Hạ Vũ Điềm mỉm cười, sau khi thấy cả ba người đều đã ngồi xuống, cô liền đáp lại.
"Ừm, cũng đã lâu quá rồi."
Bọn họ ngồi trò chuyện khá lâu, còn gọi vài món ăn và nước uống trái cây pha với rượu.
Lần này Hạ Vũ Điềm không còn như năm đó nữa, cô uống khá nhiều nhưng tửu lượng cô rất tốt, có thế nào cũng không say.
Một lúc, bên ngoài có người mở cửa đi vào.
Hạ Vũ Điềm bất giác ngẩng đầu, đập vào mắt cô là một gương mặt vừa quen thuộc lại có phần xa lạ.
Cô lập tức bất động, không thể tin vào những gì mình đang thấy.
Đường Bắc Xuyên đứng ở cửa, bên cạnh anh còn có một cô gái.
Trong ký ức của cô, cô gái này không phải cô gái ngày hôm đó cô nhìn thấy trước cửa nhà anh.
Có lẽ anh lại đổi bạn gái rồi, người như anh muốn tìm hiểu ai mà không được.
Khi Đường Bắc Xuyên và cô gái đó ngồi xuống, gương mặt Hạ Vũ Điềm đã lộ vẻ không được tự nhiên.
Bọn họ gọi thêm hai ly nước uống, tất cả đều là đồ uống có cồn.
"Này, này... tửu lượng mạnh quá đấy, chưa gì đã muốn chuốc say bọn mình rồi sao?"
Vừa nói Lý Bân vừa cầm ly thức uống của mình chạm vào ly của Đường Bắc Xuyên.
Ở bên này, cả Bùi Hoài Sơn và Lục Triết chỉ biết lắc đầu.
Cô gái kia lúc này cũng cầm lấy ly rượu uống vào một ít, sau đó khẽ tựa đầu vào vai anh.
Nhất thời Hạ Vũ Điềm cảm thấy không còn tỉnh táo, hiện tại cô chỉ muốn đứng dậy rời khỏi.
Thế nhưng lúc này ở ngoài cửa lại có hai người đi vào, theo quán tính cô liền xoay đầu, lại cảm thấy một trong hai chàng trai đó có chút quen mặt.
Người đó cũng đang nhìn đến cô, cô khẽ cụp mắt suy nghĩ, hình như lúc sáng cô đã đụng phải chàng trai này trên xe buýt thì phải.
Thẩm Quân Hạo và Bành Lưu Vũ chậm rãi ngồi xuống chiếc bàn cạnh đó.
Ánh mắt của Thẩm Quân Hạo từ lúc bước vào đã nhìn chằm chằm lấy cô.
Bên đây, bọn người của Lý Bân ngồi trò chuyện rất vui vẻ, chỉ có mỗi Đường Bắc Xuyên và cô là yên lặng không nói gì, kể cả cô gái đi cùng anh, lâu lâu cô ấy sẽ mỉm cười, nụ cười rất đẹp.
Một lúc sau bọn họ bắt đầu hỏi về định hướng trong tương lai, đến lượt cô, nhất thời cô lại trở nên do dự.
Đường Bắc Xuyên cụp mắt, anh nhìn chằm chằm vào ly rượu trước mặt, một tay anh cầm lấy xoay tròn, khiến nước rượu đỏ nhạt đong đưa, sau đó liền ngửa đầu uống cạn.
Bên tai chỉ nghe thấy một giọng nói mềm mại vang lên.
"Mình đang theo học ngành y, sau này hy vọng sẽ có thể giúp đỡ được nhiều người..."
Thẩm Quân Hạo ngồi ở bàn bên cạnh nhìn đến, những gì Hạ Vũ Điềm nói cậu đều nghe thấy hết.
Bành Lưu Vũ nhìn cậu, lộ vẻ nghi hoặc.
"Quân Hạo, cậu sao vậy? Sao cứ nhìn cô gái ngồi ở chỗ kia hoài vậy? Có phải là đã động lòng rồi hay không?"
Đường Bắc Xuyên là người có thính giác rất tốt, hơn nữa lúc nãy khi Thẩm Quân Hạo đi vào, anh liền nhìn theo ánh mắt của cô.
Tuy nói hôm nay là tình cờ gặp lại nhưng vào lúc này anh đã hoàn toàn bị chi phối bởi lời nói và ánh mắt của cô gái đang ngồi đối diện.
"Ừ, có lẽ là vậy rồi."
Thẩm Quân Hạo gật đầu, khẽ nở nụ cười, ánh mắt vẫn còn nhìn đến cô gái ngồi cách đó không xa.
Lúc này cô gái ngồi cạnh anh bắt đầu mở miệng nói chuyện, thế nhưng cô ấy chỉ nói khẽ vào tai anh, bộ dạng cùng anh rất thân mật.
Dường như Lý Bân và Lục Triết cũng biết cô gái này, bọn họ bắt đầu buông lời trêu chọc.
"Bắc Xuyên à, xem ra Ôn Hinh đã say rồi đấy, cậu có muốn nhanh chóng đưa về chăm sóc hay không?"
"Đúng đấy, dù sao người ta cũng là đại tiểu thư được cưng chiều hết mực, cậu bắt người ta ngồi với bọn mình thế này, có thiệt thòi quá không?"
Hạ Vũ Điềm đưa mắt nhìn cô gái đó, thì ra cô ấy tên là Ôn Hinh, một cái tên rất đẹp.
Bấy giờ Ôn Hinh khẽ nở nụ cười, lại nâng lên ly rượu uống vào.
"Không có gì đâu, các cậu không phải chỉ mới quen biết mình, bao nhiêu đây thì đã là gì đâu chứ."
Nói rồi cô gái tên Ôn Hinh kia liền uống vào một ít, sau đó lại tựa đầu vào bờ vai anh.
Hạ Vũ Điềm cúi đầu, cô thật sự không thể tiếp tục chứng kiến cảnh này, cô có chút ghen tị rồi, nếu còn ở lại chắc chắn cô sẽ không xong.
Thế nhưng lúc cô còn chưa kịp đứng dậy, Thẩm Quân Hạo đã chậm rãi đi lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!