Xế chiều, bọn họ lên xe bus trở về.
Lúc đi lên xe, Bạch Tư Thần đã cố ý đổi chỗ ngồi với cô.
Hạ Vũ Điềm cũng không nói gì, cô đi xuống dãy ghế cuối, ngồi gần Từ Anh.
Từ Anh nhìn qua cô, lấy ra một ít thuốc chống say xe.
"Vũ Điềm, cậu uống đi."
Hạ Vũ Điềm lắc đầu, hôm qua cô đã uống rất nhiều, bây giờ mà uống thêm, có lẽ ngày mai sẽ không đi học nổi.
"Không cần đâu, cảm ơn cậu."
Lúc này Đường Bắc Xuyên đang đi lên xe, nhìn thấy cô ngồi ở đó, lại thấy Bạch Tư Thần ngồi ở chỗ của cô, anh khẽ nhíu mày.
Khi anh ngồi xuống, biểu cảm lạnh lùng tới nổi có thể đóng băng mọi vật thể xung quanh.
Xe chạy được một lúc, Hạ Vũ Điềm bắt đầu cảm thấy khó chịu, trong lồng ngực giống như có thứ gì đó cuồn cuộn trào lên.
Bất giác cô đưa tay bịt vào trước miệng, vội vàng chặn xuống cảm giác muốn nôn ra ngoài.
"Vũ Điềm, cậu không sao chứ?"
Từ Anh ở bên cạnh, rất lo lắng cho cô.
Từ Anh chỉ bị say xe nhẹ mà đã không chịu nổi, cô lại bị nặng thế này, rõ ràng là cảm thấy không xong.
Thế nhưng cô lại từ chối ý tốt của Từ Anh lần nữa, nói thế nào cũng không muốn uống thuốc.
Khi xe còn đang chạy, Đường Bắc Xuyên đã đứng dậy đi lại chỗ cô và Từ Anh đang ngồi.
"Cậu có thể đổi chỗ cho tôi không?"
Từ Anh gật đầu, ai lại không biết đến tiếng tăm của Đường Bắc Xuyên ở Thịnh Giả.
Lời nói của anh chẳng khác nào mệnh lệnh, Từ Anh vỗi vã đứng dậy, Đường Bắc Xuyên còn tiện tay cầm lấy mấy viên thuốc trên tay Từ Anh.
Ở đằng này, Bạch Tư Thần khó chịu nhìn đến.
Lúc nãy Đường Bắc Xuyên lên xe, ngồi vào chỗ liền nhắm mắt lại, một cái liếc mắt đến cô ta anh cũng không thèm.
Vậy mà đến khi vừa nghe thấy giọng nói của Hạ Vũ Điềm anh liền không kìm được xoay đầu, bây giờ còn đề nghị đổi chỗ với Từ Anh.
"Ngoan ngoãn uống thuốc cho anh."
Khi anh ngồi xuống, giọng nói đã vang bên tai cô.
Nó không nhẹ nhàng như ngày hôm qua mà thay vào đó giống như ép buộc cô vậy.
Hạ Vũ Điềm nghiêng đầu, trầm mặc không lên tiếng.
Không phải hôm qua anh nói nếu cô muốn dừng lại thì cứ làm như vậy hay sao, sao bây giờ anh lại quan tâm cô nữa rồi.
Thấy cô có vẻ không làm theo ý mình, đương nhiên Đường Bắc Xuyên tức giận, anh hơi nghiêng đầu, nói nhỏ vào tai cô.
"Em cho rằng em có thể thoát khỏi anh sao?"
Thật ra ý nghĩa trong câu nói hôm qua của anh chính là nếu cô muốn dừng thì cứ dừng còn anh thì nhất quyết không buông tha cho cô đâu.
Đường Bắc Xuyên anh trước giờ chưa từng nghĩ sẽ bản thân có thể si mê một cô gái như vậy, chỉ cho đến khi cô xuất hiện trong cuộc đời của anh.
Cô như ánh mặt trời biến anh từ giá rét trở thành mùa hạ, hay là biến anh thành một tên tội phạm biến thái đây.
Hạ Vũ Điềm à, em không biết đâu, anh khao khát em tới nổi chỉ muốn chặt em ra từng khúc nhỏ rồi nhét vào thân xác anh thôi.
Hạ Vũ Điềm nhìn qua anh, cô không thể giấu nổi cảm xúc trong lòng, thì ra đến giờ anh vẫn còn quan tâm cho cô như vậy.
Cô không nói gì, nhận lấy mấy viên thuốc trong tay anh, sau đó liền cầm lấy chai nước đã được anh vặn nắp, uống vào một hơi.
Cô lại nghiêng đầu nhìn về hướng khác, có phải anh nên lạnh lùng với cô hơn một chút thì mới khiến cô hoàn toàn từ bỏ được anh hay không.
Xe chạy được một lúc, Hạ Vũ Điềm bắt đầu mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Trong mơ màng cô còn cảm thấy ai đó đang vòng tay ôm lấy mình, để đầu cô tựa vào lồng ngực rắn chắc kia.
Chiếc xe chạy gần hai giờ đồng hồ thì đã về trung tâm thành phố, lúc đi xuống xe anh nói với Lâm Hạo nhà của bọn họ cách nhau không xa, anh sẽ đưa cô về.
Lâm Hạo liền gật đầu đồng ý, còn nói đều là đồng học nên giúp đỡ nhau như vậy mới phải.
Đường Bắc Xuyên bế cô trên tay, anh bắt một chiếc taxi nhưng địa chỉ anh nói ra lại không phải là nhà của cô.
Lúc anh dùng một tay vặn chìa khoá, một tay ôm lấy cô, Hạ Vũ Điềm mơ mơ màng màng mở mắt, ngước mặt nhìn anh.
"Bắc Xuyên, anh đưa em đến nhà anh làm gì?"
Anh liền cúi đầu, làm gì à? Một lúc nữa đây rồi cô sẽ biết.
Bởi vì trong thuốc say xe mà Từ Anh đưa cho cô, có một lượng thuốc ngủ vừa phải, cho nên hiện tại Hạ Vũ Điềm liền mệt mỏi nhắm mắt lại lần nữa, cũng mặc kệ anh muốn làm gì cô cũng được.
Đường Bắc Xuyên đặt cô trên nằm lên chiếc giường, bắt đầu đưa tay cởi hết quần áo của cô quăng xuống đất.
Từ váy ngắn chấm bi, áo khoác ngoài, áo bên trong, áo con và cả quần lót, anh đều lột sạch, không bỏ sót thứ gì.
Anh bắt đầu dùng ánh mắt si mê nhìn cô từ trên xuống dưới.
Lần trước anh vẫn chưa nhìn thấy hạ thể của cô, khi đó vì anh quá gấp gáp lại cộng thêm tức giận, chỉ muốn hù doạ cô, ai ngờ cô lại khóc lóc cầu xin anh.
Bây giờ thấy rõ nơi đó của cô thì máu huyết anh liền dâng trào.
Nơi đó của cô rất đẹp, da thịt không khác gì một đứa trẻ, trắng muốt và sạch sẽ vô cùng.
Anh để cô nằm nghiêng ở trên giường, bắt đầu mở cửa đi vào một căn phòng khác.
Khi anh quay lại, trên tay là một giá vẽ, mảnh giấy trắng và một cây bút chì.
Đường Bắc Xuyên lựa chọn một vị trí thích hợp, ngồi xuống và bắt đầu vẽ cô.
Anh phát hoạ thân thể cô bằng những đường nét chân thực, mới đầu là khuôn mặt, ngực rồi cho đến mông.
Bàn tay anh lưu loát uyển chuyển, càng nhìn càng cảm thấy si mê...
Hạ Vũ Điềm khó chịu xoay người, cô khẽ nhíu mày, lại cảm thấy toàn thân giống như không có gì che đậy.
Cô giật mình ngồi dậy, trên người cô chỉ có một tấm chăn màu xám tro che lại, từ đầu đến chân hoàn toàn trần trụi.
Cô không khỏi hốt hoảng, nhìn quanh một lượt mới phát hiện đây là phòng ngủ của anh.
Khẽ thở phào một hơi, lại phát hiện trong phòng tắm có tiếng nước vọng ra.
Khi Đường Bắc Xuyên mở cửa bước ra ngoài, cô đã níu lấy tấm chăn che lại ngang ngực.
Anh để thân trên trần trụi, bên dưới chỉ quấn mỗi chiếc khăn.
Tóc và da thịt anh ướt đẫm, dưới ánh nắng của buổi chiều tà, thân hình anh vô cùng đẹp đẽ.
Anh đi lại chỗ cửa sổ, bắt đầu châm một điếu thuốc.
Trong phòng có mùi thuốc lá đặc trưng, còn có một mùi hương nam tính, Đường Bắc Xuyên trước giờ không thích ở bẩn.
Tuy anh hút rất nhiều thuốc nhưng căn phòng lúc nào cũng luôn sạch sẽ.
"Sợ anh làm gì em à?"
Lưng anh dựa vào một bên cửa sổ, nhàn nhã hỏi cô.
Lúc nãy sau khi vẽ xong, anh liền đi vào phòng tắm, mở vòi nước lạnh, dập tắt cái chỗ kêu gào nơi hạ thân.
Nếu nói anh là một người vẽ tranh loã thể chuyên nghiệp thì sai hoàn toàn, anh cũng có dục vọng đấy, chỉ là với mỗi cô thôi.
Hạ Vũ Điềm nghe anh nói vậy thì liền lắc đầu, nếu sợ anh thì cô đã không bình tĩnh ngồi ở đây đối diện với anh như vậy.
Cô chưa từng có cảm giác sợ anh hay nói đúng hơn là cô còn đáng sợ hơn anh nữa mà.
Anh chắc chưa từng giết người đâu nhưng cô thì đã có rồi đấy.
"Bắc Xuyên, cảm ơn anh vẫn còn quan tâm đến em như vậy."
Cô khẽ cúi đầu, nói nhỏ với anh.
Lúc nãy sau khi biết nơi này là đâu, cô liền nhẹ nhõm.
Cảm giác sau khi tỉnh lại trên người không mảnh vải che thân thật sự không dễ chịu chút nào.
Cảm giác đó cô đã từng trải qua, cho nên vô cùng thấu hiểu.
Thế nhưng lần này hoàn toàn khiến cô không chút căm giận, bởi vì người đó là anh.
"Em nghĩ anh tốt đến vậy sao?"
Đường Bắc Xuyên lạnh mặt nhìn cô, anh hơi nghiêng đầu, chậm rãi hỏi cô.
Anh cầm điếu thuốc châm vào cái gạt tàn bên cạnh, đây là thứ duy nhất khiến căn phòng này trở nên sạch sẽ.
Anh đi đến đầu giường, cầm lấy một tờ giấy trong hộc tủ đưa cho cô.
Ở bên trên mặt giấy, có một cô gái đang nằm ngủ trong tư thế khoả thân, trên gương mặt là sự thoải mái tột cùng, còn dưới thân thể...
Dưới thân thể thì giống như bị người khác cầm dao rọc nát, biến thái vô cùng.
"Tại sao lại như vậy?"
Cô ngẩng mặt hỏi anh, bàn tay cô bất giác siết chiếc chăn trên người, không giấu giếm ánh mắt khó hiểu nhìn anh.
Đường Bắc Xuyên cầm lấy tờ giấy, ánh mắt si mê nhìn chằm chằm vào những đường nét bên trên.
"Em có nghĩ cô gái này đẹp hơn em không?"
Hạ Vũ Điềm cụp mắt, rõ ràng cô gái kia chính là cô mà.
Đường Bắc Xuyên khẽ đặt tờ giấy lên mặt bàn, bắt đầu lục lọi trong hộc tủ tìm kiếm thứ gì đó.
Vài giây sau trên tay anh đã cầm một con dao, nhỏ nhưng vô cùng sắc nhọn.
Có lẽ anh đã dùng chính con dao này rọc vào bức tranh kia, hay nói đúng hơn là anh muốn dùng nó cứa từng nhát từng nhát lên người cô mới phải.
Hạ Vũ Điềm nhìn anh, trong mắt cô anh chính là người như vậy.
Biến thái nhưng rất đẹp trai.
Hạ Vũ Điềm cũng không có sợ, cô khẽ nhổm người khiến tấm chăn rơi xuống, hai chân quỳ ở trên giường.
Ánh mắt dụ dỗ nhìn anh.
"Anh có muốn làm như vậy lên thân thể em không? Nó sẽ thoải mái hơn gấp nhiều lần đấy."
Hai tay cô chạm vào ngực anh, ánh mắt mơ màng giống như sương mù lúc rạng đông, mờ mịt không tìm thấy phương hướng.
Giọng nói của cô giống như là mật ngọt, rót vào tai anh, êm ái vô cùng.
Đường Bắc Xuyên gật đầu, nhẹ nhàng đưa mũi dao lần mò đến bầu ngực cô.
Nhưng anh không cắt vào, trong tâm trí của anh nơi này của cô rất đẹp, nếu để lại sẹo có phải sẽ rất đáng tiếc hay không.
Một tay anh cầm lấy tay cô, chạm vào cán dao, anh bắt đầu thì thầm dụ dỗ lại cô.
"Hay là em cắt lên người anh đi, một nhát thì anh sẽ rời xa em một ngày, cắt càng nhiều nhát thì cả đời này anh sẽ không phiền em nữa, có dám hay không?"
Hạ Vũ Điềm đương nhiên gật đầu, trên đời này có chuyện gì mà cô không dám.
Khi lưỡi dao chạm xuống, máu chảy đầm đìa, từ lồng ngực đến bụng chỗ nào cũng là máu của anh.
Lúc này khoé miệng anh chỉ nhếch lên một cái, dường như không hề cảm thấy chút đau đớn nào.
Cô ngẩng mặt nhìn anh, lại thêm một vết cắt nữa hạ xuống mà lần này là cứa vào lồng ngực bên phải của anh.
"Sao anh lại ngốc nghếch mà đi yêu thương em như vậy, em không xứng với anh đâu."
Hạ Vũ Điềm giật mình mở mắt, lời nói vẫn còn văng vẳng bên tai.
Hơi thở cô nặng nề, thì ra tất cả chỉ là một giấc mơ.
Trong mơ cô thấy toàn là máu.
Là máu của anh.
Lúc này cô mới phát hiện dường như có người nào đó đang từ phía sau ôm lấy cô.
Hạ Vũ Điềm dở chăn nhìn xuống thân thể, cô đang mặc một chiếc sơ mi màu trắng, bên trong hoàn toàn trần trụi.
Cô nghiêng mặt nhìn qua, khẽ thở phào một cái.
Đôi tay anh đang vòng qua chiếc eo thon nhỏ, ôm cô vào lòng.
"Vũ Điềm, đừng rời xa anh, bởi vì anh không biết sẽ làm gì tổn hại đến em đâu."
Lúc cô nhúc nhích thì anh đã tỉnh lại, đôi tay anh khẽ siết chặt thân thể cô hơn nữa, giống như muốn hoà vào máu thịt của anh vậy.
Giọng nói của anh trầm ấm bên tai cô, đôi môi lành lạnh của anh còn chạm vào gáy của cô, để yên ở đó.
Nửa thân trên anh trần trụi, bên dưới chỉ mặc một cái quần dài.
Ở tư thế này, rõ ràng cô cảm nhận được nhiệt độ từ thân thể anh đang trở nên nóng dần.
Hạ Vũ Điềm rúc người trong lòng anh, không giống như trong mơ, cô không có can đảm như vậy.
"Bắc Xuyên, em..."
Anh ghì chặt cô vào lòng, đôi môi dán vào chiếc gáy của cô, bắt đầu hôn hôn cắn cắn.
Bàn tay của anh còn không an phận, luồn vào áo sơ mi, sờ nắn hai khối thịt căng tròn.
Đầu ngực vì động tác của anh mà ngại ngùng đứng thẳng, hơi thở anh nặng nề, phả vào da thịt mịn màng của cô.
"Ư... Vũ Điềm, Vũ Điềm của anh..."
Tiếng rên rĩ của anh giống như lưỡi dao.
Cứa vào da thịt mịn màng của cô, không khác gì lúc nãy, máu chảy đầm đìa.
Ở trong mơ, cô nhìn thấy anh chảy máu.
Lúc đó anh chỉ cười, thật là khó hiểu.
"Ưm... Bắc Xuyên, đừng mà... chúng ta..."
Anh lật người cô lại, một cái nhổm người đã nằm đè lên thân thể cô.
Môi anh phủ xuống, chạm vào hai cánh môi xinh đẹp, không chút từ tốn, gấp gáp hôn cô.
Trong đầu óc của anh, chuyện khiến anh thoả mãn nhất có lẽ chính là được hôn cô.
Ngày trước anh thường suy nghĩ, không biết cảm giác hôn cô sẽ như thế nào.
Bây giờ thì anh biết rồi, đó chính là đê mê và thoải mái như vậy, càng hôn sẽ càng nghiện ngập, không thể dứt ra.
Đầu lưỡi chạm vào hàm răng, bắt đầu cạy mở.
Hơi thở của cô dần trở nên gấp gáp, giống như con cá bị người ta bắt lên bờ, bắt đầu thoi thóp tìm không khí trong miệng anh.
"Ưm..."
Cô vừa mở miệng thì đầu lưỡi của anh đã tiến vào, quấn quýt lấy nhau, không chừa một khe hở.
Anh cướp lấy nước bọt trong miệng cô, vội vàng nuốt xuống.
Bàn tay anh lần mò, chạm tới cúc áo, từng ngón tay thon dài, bắt đầu cạy mở trước ngực cô.
Đột nhiên cô nghiêng đầu, có cảm giác giống như sắp bị anh hôn chết vậy.
Cô há miệng hít thở, không khí quá lạnh, trong miệng anh lại ấm áp lạ thường.
Anh khẽ ngẩng đầu, đôi môi lần xuống, hôn từ cằm đến cổ.
Một tay anh đẩy vạt áo sơ mi, môi anh hạ xuống, ngậm lấy đỉnh ngực màu hồng.
Anh mút lấy thật sâu, chất lỏng nóng rẫy từ khoan miệng anh truyền đến, gần như thiêu đốt cả thân thể nuột nà của cô.
Hai tay cô bám vào vai anh, không biết nên đẩy ra hay là kéo vào.
Hạ Vũ Điềm bật khóc, vào giờ phút này cô mới thấu hiểu, chuyện cô muốn dừng lại với anh hoàn toàn là không thể.
Bởi vì chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng anh làm loại chuyện này với cô gái khác, trong lòng cô liền bức bối, đau khổ tột cùng.
Đột nhiên anh nhổm người, đôi môi rời khỏi bầu ngực cô.
Không biết là vì bên trong khoang miệng anh quá ấm áp hay là vì đột ngột mất đi sự giày vò yêu thích này, khiến cô có chút tiếc nuối.
Đường Bắc Xuyên quỳ ở trên giường, anh đưa tay xuống dưới, kéo khoá quần.
Ở trước mặt cô, anh móc ra dục vọng sưng tấy, rất to và dài.
Lần trước cô không có nhìn thấy, bây giờ 'nó' đã ở ngay trước mắt, khiến cô không nhìn cũng không được.
Theo ánh mắt của anh, cô vội vã nghiêng đầu, mím môi không dám nhìn đến nữa.
Sao... sao nó lại to quá vậy.
Hạ Vũ Điềm thầm nghĩ, cho dù bản thân có mất đi lần đầu hay chưa, nếu bây giờ anh mà đưa vào chưa chắc gì cô đã chịu được.
Đường Bắc Xuyên quỳ giữa hai chân cô, một tay cầm lấy vật to dài của mình, bắt đầu tự thoả mãn bản thân.
Động tác anh lưu loát, giống như loại chuyện này anh đã thực hiện qua rất nhiều lần rồi, vô cùng có kinh nghiệm.
Một tay anh chống xuống mặt giường, tạo thành vết lõm, anh hơi cúi người, đôi môi lại ngậm lấy môi cô.
"Ưm... Bắc... Bắc Xuyên..."
Lời nói bị anh nuốt trọn, đầu lưỡi quấn lấy nhau.
Hơi thở anh ngày càng trở nên gấp gáp, giống như bão lũ, muốn nhấn chìm cô.
Động tác trong tay anh mỗi lúc một nhanh, nơi đó của anh dường như lại to hơn một chút, đỉnh đầu trơn tru, không cẩn thận còn chạm vào hạt thịt mềm mại của cô.
Giống như là phát hiện khoái cảm thoải mái hơn, anh cầm lấy nó, bắt đầu đưa lên đưa xuống, di chuyển thật chậm, cố ý bắt chước động tác khi ra vào trong cô, khiến nơi đó của cô vô cùng ngứa ngáy khó chịu.
Hạ Vũ Điềm bật khóc nức nỡ, xém chút nữa thì không kìm được mà mở miệng xin anh hãy đi vào, đi vào nhanh một chút, đừng hành hạ cô nữa.
Thế nhưng cuối cùng cô vẫn không làm được, bởi vì cô rất sợ, cô sợ sẽ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của anh.
Sự khinh bỉ và còn cả nỗi chán ghét mà bản thân cô đã từng tưởng tượng ra mỗi đêm.
Khi đó anh sẽ đẩy cô ra hay hoặc giả anh chỉ giữ một thái độ im lặng, sau đó sẽ không thèm quan tâm đến cô nữa, cứ như vậy mà rời bỏ cô.
Một lúc lâu sau đó, anh được giải thoát.
Đôi môi anh vẫn còn ngậm lấy cánh môi cô, khi anh ngẩng đầu, một đường chỉ bạc kéo dài, anh khẽ nhắm mắt, hít vào một hơi.
Trên thân thể cô, từ eo cho đến bụng, nhất là chỗ đó, nơi nào cũng là chất lỏng màu trắng chứa đầy tinh dịch của anh.
Hạ Vũ Điềm chưa bao giờ nhìn thấy biểu cảm thoả mãn của con trai khi đạt đến cao trào, đây là lần đầu mà người đó lại chính là anh.
"Vũ Điềm, đừng rời xa anh có được không?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!