Lúc xe đến núi Thanh Sơn, Hạ Vũ Điềm vẫn còn ngủ.
Bởi vì lúc nãy cô đã uống không ít thuốc chống say xe, bây giờ đương nhiên liền không dậy nổi.
Đường Bắc Xuyên nhìn qua cô, anh đưa tay chạm vào một bên gò má, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve.
"Em ngủ thêm một chút nữa đi."
Trong mơ màng cô nghe thấy giọng nói của anh.
Nó nhẹ nhàng như lông vũ, khiến cô thoải mái an tâm gật đầu.
Không còn điểm tựa, cô nghiêng đầu dựa vào lưng ghế, không hẳn êm ái nhưng cũng tạm chấp nhận được.
Đường Bắc Xuyên đi xuống xe, lúc này Lâm Hạo đang đứng gần đó phân công việc dựng lều và sắp xếp thức ăn đã chuẩn bị sẵn ra bên ngoài.
Hôm nay bọn họ sẽ có món thịt xiên nướng, súp đồ biển và một ít trái cây tươi.
Lâm Hạo nói nơi này cũng không cách thị trấn bao xa, ngày mai sau khi thức dậy sẽ phân công vài học sinh đi đến chợ mua thêm ít thức ăn là được.
Ngồi trong xe một lúc, rốt cuộc Hạ Vũ Điềm cũng bớt đau đầu.
Thế nhưng hai mắt cô lại không mở nổi, mơ mơ màng màng bên tai dường như nghe thấy từng bước chân của người nào đó đang từ từ đi lại phía cô.
Bạch Tư Thần dừng lại trước mặt cô, cô ta quan sát cô một lúc, cho đến khi Hạ Vũ Điềm nhẹ nhàng xoay đầu, mờ mịt mở mắt, mới nhận ra người đứng trước mặt mình là ai.
Bạch Tư Thần khẽ híp mắt lại, bộ dáng giống như cô ta cố ý đi tìm cô.
Giọng nói cô ta chợt vang lên trong không gian tĩnh mịch, bốn bề đều nghe thấy.
"Hạ Vũ Điềm, một cô gái từng có quá khứ bị xâm hại và giết người như cậu không xứng với cậu ấy đâu."
Hạ Vũ Điềm im lặng một lúc, cô im lặng là để suy nghĩ, xem xem bản thân nên trả lời thế nào.
Rốt cuộc thì cô cũng nhận ra một điều, quá khứ của cô là chuyện không thể nào chối cãi, cho dù cô có cố gắng không nhớ lại nhưng trong tâm trí của người khác, đó chính là vết nhơ cả đời của cô.
Cô nghiêng mặt nhìn ra cửa sổ, thở dài một hơi.
"Tôi cũng chưa từng nghĩ bản thân xứng với cậu ấy."
Trong lời nói của cô lộ vẻ không cam tâm.
Cô có xứng với Đường Bắc Xuyên hay không, trong lòng cô tự biết, không cần người khác phải nói.
Bạch Tư Thần mím chặt môi nhìn cô, trong mắt cô ta là hận ý, mở miệng chế nhạo cô lần nữa.
"Vậy thì để xem... sau khi cậu ấy biết được quá khứ đó của cậu thì sẽ nghĩ thế nào."
Nói xong, Bạch Tư Thần liền xoay người bước đi.
Hạ Vũ Điềm không kìm được, đã gấp gáp đứng dậy, hỏi với theo.
"Bạch Tư Thần, cậu định làm gì?"
Làm gì à?
Bạch Tư Thần dừng bước, cô ta khẽ nghiêng mặt qua, âm trầm nói.
"Tôi khuyên cậu nên từ bỏ đi, bởi vì... tôi rất thích cậu ấy."
Bạch Tư Thần chỉ vừa gặp Đường Bắc Xuyên vài ngày thì trong lòng liền yêu thích, phải nói chính là muốn có được người con trai này.
Cô ta không thể chấp nhận Hạ Vũ Điềm có được anh một cách dễ dàng như vậy.
Trên đời này chỉ có thứ Hạ Vũ Điềm duy nhất có được, đó chính là những thứ Bạch Tư Thần cô ta không muốn mà thôi.
Lúc Bạch Tư Thần nhếch môi rời khỏi, không gian bốn bề lại tĩnh mịch như tờ.
Hạ Vũ Điềm cúi đầu, xem ra đối với Bạch Tư Thần mà nói, chuyện năm đó mà cô gặp phải, cô ta không những không cảm thấy xót thương, ngược lại dường như còn có mấy phần thoả mãn.
Lúc Hạ Vũ Điềm đi đến nơi dựng lều, Đường Bắc Xuyên đang cúi người cầm lấy tấm bạc, thân hình anh cao lớn, dưới ánh mặt trời lại càng thêm đẹp đẽ.
Đường Bắc Xuyên ngẩng đầu, thấy cô ở đó anh liền đứng thẳng dậy, đi về phía cô.
Mặc kệ Bạch Tư Thần đang đứng bên cạnh, còn đưa chai nước cho anh.
Khi anh đứng trước mặt cô, trời nắng rất gắt, mơ hồ còn khiến cô khó chịu.
Anh đưa tay chạm vào một bên gò má cô, đây là sợi lông vũ khi nãy, lời nói của anh chính là độc dược.
"Cảm thấy thế nào rồi?"
Hạ Vũ Điềm nhích người, cố tình tránh xa sự đụng chạm của anh.
Cô cúi đầu.
"Đừng như vậy, mọi người sẽ nhìn thấy."
Không biết lúc đó là cô đang sợ người khác nhìn thấy hay là đang sợ Bạch Tư Thần sẽ không kìm được mà nói ra chuyện kia.
Môi cô mím lại, tạo thành một đường ngang.
Bạch Tư Thần lúc này đã từ đằng xa đi lại, bộ dạng vui vẻ nhìn cô.
"Vũ Điềm, mình đang định nhờ Bắc Xuyên dạy mình cách dựng lều, cậu có muốn làm thử hay không?"
Khuôn miệng cô ta nở nụ cười nhưng ánh mắt hoàn toàn trái ngược, sắc bén đến nổi có thể đâm chết người.
Hạ Vũ Điềm mím chặt môi lắc đầu, vài giây sau giọng nói mới vang lên.
"Không cần đâu, mình đi giúp những người khác chuẩn bị ít đồ uống."
Nói xong, cô liền xoay người rời đi, cũng mặc kệ ánh mắt của anh đang nhìn mình.
Bạch Tư Thần lại nở nụ cười, đi đến trước mặt anh.
"Bắc Xuyên, cậu có thể dạy cho mình cách dựng lều hay không?"
Đường Bắc Xuyên nhìn qua cô, không phải anh xem thường cô gái này, chỉ là anh không có hứng thú.
"Cậu tìm người khác đi."
Sau đó anh liền xoay người đi lại chỗ tấm bạc lúc nãy đã bị anh tháo ra, động tác lạnh nhạt, cầm lấy phủ lên trên sườn lều đã dựng sẵn.
Ở bên này, Lâm Hạo cùng vài nam sinh đang chuẩn bị nhóm lửa, thịt xiên và trái cây đã được bày ra.
Thấy Hạ Vũ Điềm đi lại, Lâm Hạo liền hỏi han.
"Bạn học Hạ Vũ Điềm, sắc mặt em rất kém đấy, có ổn hay không?"
Hạ Vũ Điềm cúi đầu, cô đúng là không ổn. Nhất là khi nhìn thấy Bạch Tư Thần luôn từng giây từng phút ở gần anh.
Cô ta đúng là chỉ muốn ép buộc cô từ bỏ, còn ép buộc tới mức khiến cô sắp không chịu nổi rồi.
Một lúc sau, Lâm Hạo phân công vài người đi lấy nước. Ở gần đó có một con suối, nước rất sạch.
Tuy nước này không thể uống nhưng có thể dùng để rửa tay chân, tiết kiệm lúc nào cũng là chính sách luôn được Lâm Hạo đặt lên hàng đầu mà.
Mới đầu Bạch Tư Thần cũng không định đi, vừa nhìn tới còn có Đường Bắc Xuyên cô ta liền đi đến, giúp tiểu Bối cầm lấy một chiếc bình rỗng.
"Mình có thể đi cùng không?"
Tiểu Bối đương nhiên gật đầu, còn mỉm cười híp mắt khen Bạch Tư Thần đúng là tốt bụng.
Lúc bọn họ đi đến con suối, khung cảnh tuyệt đẹp liền hiện ra trước mắt.
Trên mặt nước đầy những chùm sao lấp lánh, ánh mặt trời rọi xuống, thật sự rất đẹp.
Hạ Vũ Điềm ngồi xổm xuống, một tay cô cầm chiếc biếc bình, ngược dòng chảy mà hứng không ít nước vào bên trong.
Đường Bắc Xuyên từ nãy giờ luôn để ý đến cô, anh đi đến bên cạnh, ngồi xuống trước mặt cầm lấy bình nước trên tay cô.
"Đưa cho anh."
Hạ Vũ Điềm nghiêng đầu, bất giác cô nhìn đến Bạch Tư Thần đang đứng gần đó, cô ta cũng đang nhìn về hướng này.
"Không cần đâu, em tự làm được."
Cô nhỏ giọng từ chối, lại không dám nhìn vào khuôn mặt anh.
Đường Bắc Xuyên đứng dậy, anh nhìn cô từ trên cao.
Ánh mắt anh liền tối lại, xoay người bỏ đi.
Trên đường quay về, anh đều lạnh mặt, cũng không còn nhìn tới cô.
Có lẽ anh đã giận thật rồi, ai bảo cô hết lần này đến lần khác nói ra những lời lạnh nhạt với anh như vậy.
Cô là ai chứ, con gái thích anh xếp hàng dài tới nổi cô chen chân không lọt, vậy mà cô còn không biết coi trọng đi từ chối ý tốt của anh.
Đi được một lúc, đột nhiên Bạch Tư Thần chợt kêu đau. Cô ta được Tiểu Bối đỡ ngồi xuống, mím môi nhìn xuống mắc cá chân.
"Tư Thần, chắc là chân của cậu bị trật khớp rồi."
Lý Bân đứng bên cạnh, vội vàng lên tiếng.
"Hay để mình giúp cậu ấy."
Thế nhưng ánh mắt của Bạch Tư Thần chỉ nhìn về hướng Đường Bắc Xuyên, không nói cũng biết cô ta chính là muốn anh giúp đây mà.
"Bạn học Lý Bân à, làm ơn đi cậu có sức mạnh đến vậy sao, hay là Bắc Xuyên cậu giúp Tư Thần được không?"
Vừa nói Tiểu Bối vừa liếc nhìn về chỗ Đường Bắc Xuyên, bởi vì trong tất cả những người con trai có mặt ở đây dáng người của anh là cao to nhất, không nhờ anh thì còn cậy vào ai nữa.
Đôi bàn tay đang ôm bình nước của Hạ Vũ Điềm đột nhiên siết chặt, cố gắng giữ một thái độ tự nhiên.
Đường Bắc Xuyên không có hứng thú trả lời, anh lạnh nhạt đi lại chỗ Lý Bân, đưa tay cầm lấy bình nước trên tay cậu ta.
"Cậu giúp cô ấy đi."
Hai tay anh bây giờ là hai bình nước, đương nhiên không còn chỗ bế người khác.
Hơn nữa, không phải cô gái nào anh cũng chạm vào.
Con người anh là vậy, cho dù có đẹp đến cỡ nào, một khi không có hứng thú anh đều không quan tâm.
Anh lạnh mặt bước qua Bạch Tư Thần, khi đi đến chỗ cô thì khẽ liếc nhìn một cái.
Bây giờ Hạ Vũ Điềm mới hiểu, có một người bạn trai lạnh lùng như anh, quả thật cũng không tệ.
Buổi tối, anh đi ra chỗ gốc cây hút thuốc.
Những người còn lại vừa đốt lửa trại vừa nướng thịt, còn có người chơi cả bài tây, không khí náo nhiệt vô cùng.
Bạch Tư Thần đi lại chỗ anh, anh liền nhíu mày, sao cô gái này cả ngày đều bám theo anh thế, cô ta không phiền nhưng anh thì có đấy.
Đầu ngón tay anh chạm nhẹ vào điếu thuốc, tàn thuốc rơi ra, một ít đốm lửa màu đỏ còn loé lên trước khi bị rơi xuống.
"Mình có thể đứng đây cùng cậu không?"
Bạch Tư Thần ngại ngùng hỏi anh, trên môi là nụ cười xinh đẹp.
Đường Bắc Xuyên trầm mặc hay nói đúng hơn là anh không buồn trả lời.
Anh hơi nghiêng người, lưng dựa vào thân cây sù sì phía sau, sơ mi trắng cùng quần tây xanh.
Trong đôi mắt Bạch Tư Thần anh chính là người con trai có vẻ ngoài đẹp nhất mà cô ta từng thấy.
Đường Bắc Xuyên chậm rãi đưa điếu thuốc lên môi, anh hít vào một hơi, hồi lâu mới đáp lại.
"Có chuyện gì sao?"
Khi anh nói chuyện cũng không nhìn thẳng cô ta, anh hơi nghiêng đầu, nhìn về đám người đang ngồi gần đống lửa trại.
Anh đúng là lạnh lùng nhưng anh càng như vậy thì Bạch Tư Thần cô ta lại càng thích.
"Bắc Xuyên, mình có thể hỏi cậu một chuyện hay không?"
Bạch Tư Thần không ngại mở miệng, cô ta từ nhỏ đến là luôn là người muốn nắm chắc phần thắng, kể cả khi cô ta đã nhìn trúng ai rồi, người đó cũng đừng hòng thoát được.
Thấy anh yên lặng, Bạch Tư Thần như mở cờ trong bụng, lại nói thêm một câu.
"Cậu... cậu đã có bạn gái chưa?"
Câu nói Bạch Tư Thần không được lưu loát cho lắm, không phải cô ta mắc cỡ mà là do cô ta quá hồi hộp trong lòng mà thôi.
Lần này Đường Bắc Xuyên đã có phản ứng, anh khẽ gật đầu.
Nhìn Hạ Vũ Điềm ở chỗ đằng xa, dứt khoác quăng điếu thuốc vẫn còn cháy dở xuống mặt đất, sau đó liền dùng một chân dập tắt.
"Có rồi, chính là cô ấy."
Nói xong, anh liền bỏ mặt Bạch Tư Thần một mình đứng đó.
Mặc kệ ánh mắt tức giận của cô ta, lạnh nhạt rời đi.
Ngày hôm sau, lớp của bọn họ bắt đầu tham gia trò chơi truy tìm báu vật.
Luật chơi rất dễ, cả lớp có tổng số ba mươi người, sẽ chia là năm đội, một đội có sáu người.
Chỉ cần đội nào về đích sớm nhất, trên tay cầm được nhiều cờ màu đỏ nhất, đội đó sẽ giành chiến thắng.
Lúc phân chia người cho năm đội, Lâm Hạo cho phép mọi người được tự do lựa chọn.
Đường Bắc Xuyên không dài dòng, anh đi lại chỗ Hạ Vũ Điềm, nói là cô và anh sẽ cùng chung một đội.
Lý Bân và Lục Triết nghe vậy liền tham gia vào.
Cả Thịnh Giả ai chẳng biết ba người bọn họ là một nhóm, với lại cả Lý Bân và Lục Triết đã sớm nhìn ra ánh mắt si mê của anh dành cho Hạ Vũ Điềm.
Cho nên rất có lòng tốt tác hợp.
Đi theo bên cạnh còn có Bạch Tư Thần và Từ Anh.
Đêm qua sau khi nghe được câu trả lời đó của anh, Bạch Tư Thần không những không chịu từ bỏ, trong lòng lại càng thêm căm tức.
Cho nên cô ta liền quyết định nếu đã không đổ ngã được anh thì cô ta sẽ nhắm đến Hạ Vũ Điềm, thật ra ngay từ đầu Bạch Tư Thần đã muốn buộc cô phải chủ động từ bỏ.
Bây giờ mục đích ấy cô ta phải nhất định đạt được.
Khi bọn họ đi được một đoạn, Lý Bân liền nảy ra ý kiến, hay là bọn họ chia ra làm hai nhóm, một nhóm ba người, như vậy tìm cờ cũng sẽ nhanh hơn.
Bạch Tư Thần rất thông minh, nghe vậy liền gấp gáp muốn chung nhóm với anh.
Tiếc là Lý Bân liền ngăn cản, còn nói tính tình của Đường Bắc Xuyên thường ngày rất lạnh nhạt, để một mỹ nữ như Bạch Tư Thần đi cùng anh thì chẳng có gì thú vị.
Sau đó liền nói là bản thân sẽ về nhóm của anh, còn tiện thể kéo luôn Hạ Vũ Điềm đi cùng.
Thế là sau một lúc, Bạch Tư Thần cũng buộc phải chấp nhận, không cam tâm đi theo bên cạnh Lục Triết và Từ Anh.
Từ Anh là một cô gái rất đáng yêu, Lục Triết đi bên cạnh, bọn họ luôn vui vẻ nói chuyện với nhau. Chỉ có mỗi Bạch Tư Thần là trầm mặc, lộ vẻ khó chịu, không hài lòng.
Bên này, Lý Bân đi được một đoạn thì bất chợt kêu đau bụng, còn nói cần phải đi gấp, sau đó thì liền chạy đi không thấy bóng dáng.
Ở giữa khu rừng, Hạ Vũ Điềm từ đầu đến cuối luôn yên lặng, bây giờ mới mở miệng hỏi anh.
"Bây giờ chúng ta đi đâu?"
Đường Bắc Xuyên không vội trả lời, anh dựa lưng vào gốc cây, tiện thể châm điếu thuốc.
Một làn khói trắng phả ra từ miệng anh, Hạ Vũ Điềm nhìn đến không chớp mắt.
"Em muốn đi đâu?"
"Hả?"
Anh chậm rãi hỏi cô, khiến cô khó hiểu.
"Hạ Vũ Điềm, cho dù em đi đến nơi nào, anh cũng đều sẽ đi theo em, em nghe rõ chưa hả?"
Giọng anh không lớn lắm, còn có mấy phần lạnh lùng.
Dường như anh không phải nói đến chuyện đi tìm cờ, mà là chuyện cô sẽ dọn đi.
Thật ra lúc nãy chính anh là người đã kêu Lý Bân bày ra trò này, cái gì chia nhóm đi tìm cờ, chỉ là anh muốn cô ở bên cạnh anh thôi.
Người khác bám theo anh, anh xua như xua vịt.
Vậy mà hiện tại anh lại phải nghĩ cách để được ở gần bên cô, hỏi xem có phải Đường Bắc Xuyên anh đã yêu cô gái này nhiều quá rồi không.
"Bắc Xuyên, em..."
"Đi lại đây."
Cô vừa ngập ngừng nói với anh thì anh đã lạnh mặt cắt lời.
Hết cách cô đành đi lại phía anh.
Sau lưng anh có một cái cây rất to, thân cao và tán rộng.
Anh cũng giống như cái cây đó, cả đời này đều muốn che chở cho cô.
Cái gì mà rời khỏi anh, cô đừng nằm mơ nữa.
Khi cô đứng trước mặt anh, môi anh khẽ nhếch lên, cầm lấy điếu thuốc rít vào một hơi, sau đó liền cúi đầu, ấn môi mình vào môi cô.
Một mùi vị khó chịu, cay cay nồng nồng lập tức sộc vào bên trong, lan ra khắp nơi, khiến cô không chịu nổi.
Khi anh ngẩng đầu cô liền ho khan hai tiếng, cổ họng cay xoè, hốc mắt cũng bắt đầu đỏ lên.
Đây là thứ độc dược hàng năm giết chết bao nhiêu người, vậy mà anh lại mê muội như vậy, còn bắt cô hít vào.
"Đường Bắc Xuyên, hay là chúng ta dừng lại ở đây đi."
Cô đau khổ nói ra những lời này, còn rơi nước mắt trước mặt anh.
Bởi vì cô rất sợ Bạch Tư Thần sẽ nói ra chuyện kia, thật không thể tưởng tượng được sau khi anh biết cái quá khứ nhơ nhuốt ấy của cô thì anh sẽ có phản ứng như thế nào.
Cho nên cô đành từ bỏ, từ bỏ một cách triệt để tình yêu này với anh.
"Em nói cái gì?"
Lúc này Đường Bắc Xuyên đã quăng mạnh điếu thuốc xuống đất, nghiến răng nghiến lợi hỏi lại cô.
Thật không thể tin nổi vào giờ phút này cô lại đề nghị muốn chia tay, nhanh như vậy sao, dễ như vậy sao.
"Em nói chúng ta dừng lại đi, là dừng lại đi..."
Đối diện với ánh mắt muốn giết người của anh, cô cũng không cảm thấy sợ, lớn tiếng nói thêm lần nữa.
Cô chỉ sợ sau khi biết được sự thật anh sẽ ghê tởm cô, không còn thích cô nữa mà thôi.
Bất quá hiện tại cô liền rời xa anh, giữ lại một chút ký ức tốt đẹp này.
Nói xong, cô còn định xoay người rời đi thì một tay anh đã nắm chặt cổ tay cô lại, kéo mạnh vào lòng.
Bọn họ bốn mắt nhìn nhau, Đường Bắc Xuyên giận đến tròng mắt đều nổi đầy tơ máu.
Không nói nhiều, ngay lập tức anh đã cúi đầu ngậm lấy môi cô.
Môi cô là thứ mềm mại nhất trên đời mà anh từng chạm qua, làm sao mà dễ dàng buông tha được.
Một tay anh vòng ra phía sau, ôm lấy thắt lưng cô, ghì chặt vào người.
Mặc cho cô giãy giụa, hai tay còn đánh vào người anh, anh chính là muốn để cô biết được, sự khao khát của anh dành cho cô nhiều đến mức nào.
"Bắc Xuyên... buông..."
Lời nói của cô bị anh nuốt trọn, hai cánh môi bị anh day cắn, anh còn tà ác đưa lưỡi vào bên trong khuôn miệng cô đảo qua đảo lại, không chừa ngõ ngách nào.
Anh chính là muốn nuốt trọn những thứ thuộc về cô, buộc cô phải chịu đựng, còn buộc cô phải ở cạnh bên anh.
Chiếc lưỡi ấm nóng của anh đang lục lọi tìm kiếm, chạm vào đầu lưỡi cô, hai vật mềm mại kết hợp, Hạ Vũ Điềm cảm thấy toàn thân đều rã rời.
Anh dùng răng kéo đầu lưỡi của cô ra ngoài, mạnh mẽ mút lấy, cô bị anh ép ngửa đầu, một tay anh đỡ lấy gáy cô, bị anh hôn môi đến ngạt thở.
"Ưm..."
Hơi thở của cô yếu dần trong khuôn miệng anh, cô từ giãy giụa đã biến thành chịu đựng, hai tay cũng không còn đánh anh nữa.
Sau một lúc, giống như đã thoả mãn, anh khẽ ngẩng đầu từ từ rời khỏi đôi môi cô. Lúc này hai cánh môi cô đã sưng đỏ, nước mắt đầm đìa.
Nhìn thấy cô thế này thật sự khiến anh không chịu nổi.
"Nếu em đã muốn dừng lại thì cứ như vậy đi."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!