Những ngày sau đó bọn họ đều sống trong yên bình, yên bình trước khi hôn lễ được diễn ra.
Hôm nay, có một vị khách không mời mà đến.
Lúc đi ra khỏi cổng trường Bạch Nhất Hàn đã đứng từ xa đợi cô.
"Anh nghe nói em sắp kết hôn với thiếu gia nhà họ Đường?"
Bạch Nhất Hàn bộ dáng rất nghiêm túc, vẻ mặt cùng thái độ cũng nghiêm túc không kém.
Bởi vì hôm nay Đường Bắc Xuyên bận tham gia một trận bóng rổ, còn cô phải đến tiệm hoa cho nên hiện tại mới có cơ hội cho Bạch Nhất Hàn tìm gặp cô.
Anh ta đúng là biết nhân cơ hội.
"Chuyện này có liên quan đến anh sao?"
Giọng điệu Hạ Vũ Điềm có chút lạnh nhạt, không nhanh không chậm hỏi lại người con trai đứng trước mặt.
Cô không cho rằng anh ta là đang quan tâm cô.
Thế nhưng sau đó biểu cảm trên gương mặt Bạch Nhất Hàn hoàn toàn thay đổi, thay vì anh ta luôn giữ một thái độ lịch thiệp thì bây giờ đây anh ta lại sổ sàng đi đến ghì chặt lấy tay cô.
"Vũ Điềm, nếu anh không phải anh trai em thì em có chọn anh không?"
Bấy giờ ánh mắt anh ta đã thật sự thay đổi, có chút nóng lòng hỏi cô.
Ngày hôm qua, sau khi từ miệng Bạch Tư Thần anh ta biết được, cô em gái thứ hai này của anh ta sắp cử hành hôn lễ, trong lòng liền trở nên đau khổ quằn quại.
Vì lẽ gì à, đương nhiên là vì không thể chấp nhận được sự thật.
Cô gái năm đó Bạch Nhất Hàn anh ta yêu thích, trong phút chốc lại sắp trở thành vợ kẻ khác.
Trớ trêu thay, anh ta lại không thể làm gì.
Nhưng lúc này Bạch Nhất Hàn chỉ muốn biết câu trả lời của cô, còn có... để bản thân cam tâm chấp nhận chuyện này.
Hạ Vũ Điềm nhíu mày, hai tay vội ghì xuống, cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của đôi bàn tay rắn chắc kia, lạnh lùng nói.
"Nếu anh không phải anh trai tôi thì chúng ta đã không có cơ hội gặp nhau. Bạch Nhất Hàn tôi nói cho anh biết, tôi chưa từng để ý tới anh...
Còn bây giờ... mau buông tôi ra."
Đứng từ xa, Bạch Tư Thần trùng hợp lại nhìn thấy được cảnh này.
Chả trách hôm qua sau khi nghe chuyện kia, biểu cảm trên gương mặt anh trai thay đổi rõ rệt.
Thì ra anh ấy từ lâu đã đem lòng yêu thích chính em gái của mình.
Bạch Tư Thần mím môi, im lặng đứng đó một lúc.
Giọng nói của Hạ Vũ Điềm lúc này vô cùng to và rõ. Cô chưa từng nghĩ có một ngày Bạch Nhất Hàn sẽ đứng trước mặt cô làm ra hành động như vậy.
Thế nhưng cô không sợ sệt, người như Bạch Nhất Hàn thì có gì đáng sợ chứ.
Cô thật sự khinh thường.
"Sao em lại vô tình với quá vậy Vũ Điềm? Còn anh... còn anh thì luôn để ý đến em đấy.
Từ lúc anh nhìn thấy em năm em mười tuổi, sự xinh đẹp và lạnh lùng của em luôn khắc sâu vào tâm trí anh, đến nổi nằm mơ anh cũng nghĩ đến em...
Vũ Điềm... anh..."
"Bạch Nhất Hàn, anh nói đủ chưa? Anh không cảm thấy những lời này thật sự quá kinh tởm rồi sao?"
Nói xong cô liền mạnh tay đẩy vào lồng ngực Bạch Nhất Hàn một cái, thừa cơ hội tránh xa.
Khoảng cách chỉ vài bước chân, Hạ Vũ Điềm dường như vẫn chưa cảm thấy an toàn.
Cô lại lùi ra sau thêm vài bước, lúc này mới mở miệng nói thêm.
"Còn có... anh và em gái của anh đúng là chẳng có gì khác biệt, đều kinh tởm giống nhau. Các người tốt nhất nên tránh xa tôi một chút, đừng làm phiền tôi nữa."
Vừa nói cô vừa đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn vào gương mặt Bạch Nhất Hàn, nói xong cũng không muốn chần chừ liền xoay người rời đi.
Đứng ở lại, vẻ mặt Bạch Nhất Hàn lộ vẻ đau khổ.
Cô gái này chưa từng để anh vào mắt, trong ánh mắt ấy giống như chỉ toàn chất chứa hận thù với người nhà họ Bạch mà thôi.
Bạch Nhất Hàn đau khổ một lúc, cho đến khi không thể suy nghĩ được gì liền phóng xe rời đi.
Lúc này từ đằng xa, Bạch Tư Thần đã đưa tay tắt điện thoại cũng tắt luôn đoạn phim lúc nãy mà cô ta vừa quay được.
Khoé môi cô ta chợt lộ ra nụ cười.
Anh hai à, lần này em phải nhờ đến anh rồi đấy.
Bảy giờ tối Đường Bắc Xuyên mới chậm rãi ra khỏi cổng trường.
Buổi chiều bọn Lý Bân và anh có một trận đấu bóng rổ với khoa kiến trúc, kết quả lại ngang tài ngang sức, không thể phân thắng thua.
Anh cầm lấy điện thoại, nhìn vào màn hình chỉ thấy một tin nhắn vỏn vẹn, lại không phải là của cô.
Một dãy số lạ, Đường Bắc Xuyên không buồn mở ra xem, trực tiếp gọi cho cô.
Đầu dây bên kia chỉ reo lên vài tiếng đã có người nghe máy.
Giọng nói ấy khiến anh si mê như điếu đổ, vừa cất tiếng đã nhẹ nhàng sưởi ấm linh hồn anh.
"Anh về rồi à?"
Bên đây, Đường Bắc Xuyên chậm rãi gật đầu, anh ngồi lên mô tô, tiếng động cơ inh ỏi hoà lẫn với giọng nói của anh.
"Ừ... có muốn anh qua đón em?"
Hạ Vũ Điềm nhanh chóng lắc đầu, không do dự đáp.
"Không cần đâu, đêm nay em không thể đến chỗ anh được. Mẹ em, có vẻ bà ấy lại trở bệnh rồi."
Mẹ cô từ lâu đã mắc bệnh hen suyễn, đêm nay trời rất lạnh, thời tiết thay đổi thất thường đương nhiên bệnh cũ của mẹ cô liền tái phát.
Đường Bắc Xuyên nghe vậy thì chỉ gật đầu, còn nói đêm nay chắc chắn anh sẽ rất nhớ cô.
Chỉ còn mười ngày nữa hôn lễ liền được cử hành, vậy mà đối với anh chẳng khác nào mười năm dài dằng dặc.
Khẽ lắc đầu mỉm cười một cái, anh đúng là càng lúc càng nghiện ngập cô rồi, có muốn cũng không thoát ra được.
Lúc về nhà anh nhanh chóng cởi bộ đồ thể thao trên người sau đó liền đi vào phòng tắm.
Khi trở ra, điện thoại lại có thêm một tin nhắn đến.
Là dãy số lạ khi nãy, một tay anh cầm lấy chiếc khăn vò vò mái tóc ướt đẫm, một tay cầm lấy điện thoại mở ra xem.
Nội dung tin nhắn rất đơn giản nhưng rất nhanh đã khiến anh nhíu mày, biểu cảm vô cùng khó chịu.
Hạ Vũ Điềm vừa bước ra khỏi phòng tắm, trên người vẫn còn quấn chiếc khăn, vừa đi vào phòng cô đã nghe chuông điện thoại vang lên liên tục.
Cô vội vã chạy lại, gấp gáp mở ra xem.
Người gọi đến là anh, không phải lúc nãy bọn họ vừa nói chuyện rồi sao.
Cô nhanh chóng nhận máy, đầu dây bên kia giọng nói của anh có chút lạnh lùng vang lên.
"Điềm Điềm, anh đang ở bên ngoài chờ em."
Nghe anh nói vậy, cô không kìm được vội vã chạy lại chỗ cửa sổ xem thử.
Quả thật anh đang đứng bên ngoài, trên người lại ăn mặc phong phanh như thế.
Cô nhanh chóng thay đồ đi ra khỏi phòng còn không quên cầm theo một cái áo khoác thật rộng.
Ỏ bên ngoài, Đường Bắc Xuyên đang cúi đầu hút thuốc, thấy cô mở cửa đi ra anh liền ngẩng đầu.
"Không phải anh đã bỏ thuốc rồi sao?"
Hạ Vũ Điềm đi lại phía anh, cầm lấy áo khoác trên tay choàng qua người anh. Mùi thuốc thật nặng, khiến cô khó chịu xoay đầu.
Lúc này anh đã ôm lấy thân thể mềm mại của cô vào lòng, quăng điếu thuốc xuống đất, tâm tình anh đang rất không vui.
Trầm mặc nói.
"Tên con trai lúc chiều và em có quan hệ gì?"
Cô hơi ngẩng đầu, trong suy nghĩ của cô chưa bao giờ tưởng tượng được ánh mắt của anh như bây giờ.
Sâu thẳm và trĩu nặng.
"Anh đang nói đến Bạch Nhất Hàn à?"
Bàn tay anh đột nhiên siết chặt, lần trước chuyện về người đàn ông kia anh vẫn chưa hỏi rõ. Bây giờ lại có thêm một người, rốt cuộc xung quanh cô còn tồn tại những ai.
Anh rất không vui hỏi lại.
"Còn nhớ cả tên hắn ta?"
Hạ Vũ Điềm khẽ cười, hơi cúi đầu tựa hẳn một bên gương mặt vào lồng ngực anh.
"Anh ta cùng em chỉ có quan hệ huyết thống, ngoài ra... em và anh ta chẳng có quan hệ gì cả."
Chỉ một câu nói đơn giản của cô giống như đã đánh tan mọi sự nghi hoặc trong lòng anh nhưng ánh mắt ấy rõ ràng không phải đơn giản là của anh trai dành cho em gái.
Lẽ nào...
"Anh ta cũng thích em à?"
Lúc này Đường Bắc Xuyên mới khẽ cúi xuống nhìn cô, anh đang cố tình để ý biểu cảm trên gương mặt cô, còn chờ đợi câu trả lời từ cô.
Sau đó mấy giây không ngoài dự đoán của anh, thái độ của cô hoàn toàn tĩnh lặng, không có điểm gì tỏ ra bối rối, cô chỉ bình tĩnh đáp.
"Có lẽ là vậy, em cũng không biết nữa bởi vì em chưa từng để ý đến thái độ của anh ta...
Mà Bắc Xuyên này, anh đang ghen sao?"
Dường như bị cô nói trúng tim đen, anh chợt nở một nụ cười có chút trào phúng, anh lại cúi thấp đầu hơn nữa, cuối cùng chính là phủ lấy đôi môi cô.
Chuyện về Bạch Nhất Hàn xem như kết thúc ở đó, sau này Đường Bắc Xuyên mới biết được thì ra người đàn ông cùng cô nói chuyện hôm đó chính là Bạch Nhất Phong.
Bọn họ đều mang họ Bạch, chỉ có mỗi cô là từ chối không nhận tổ quy tông.
Về sau vào một ngày đẹp trời khi anh hỏi về vấn đề này, cô chỉ nhàn nhã đáp.
"Họ Bạch thì có gì tốt, em cảm thấy họ Đường sẽ tốt hơn. Ít ra cũng có một người con trai yêu em như anh vậy, về sau em không cần bất kỳ ai khác, chỉ cần anh và con của chúng ta."
Lúc nói tới câu này, một tay cô chống xuống mặt cỏ mềm mềm bên dưới, một tay vuốt vuốt chiếc bụng đã to tròn nhô lên.
Ở vào tháng thứ sáu của thai kỳ, Đường Bắc Xuyên rất biết cách chăm sóc vợ.
Anh ân cần phục vụ, không dám chậm trễ lơ là.
Có một lần vào lúc nửa đêm Hạ Vũ Điềm chợt bị chuột rút, Đường Bắc Xuyên vì quá lo lắng cho cô mà cả đêm cứ ngồi như vậy xoa xoa nắn nắn hai bắp chân cô.
Nghe nói phụ nữ mang thai tính khí thường sẽ thay đổi, lại có một lần cô tình cờ phát hiện một tin nhắn trong điện thoại của anh.
Người làm phiền anh không phải ai xa lạ, chính là Bạch Tư Thần, đứa em gái gai mắt của cô.
Trong tin nhắn cô ta nói chẳng lẽ lần đó anh vẫn chưa nhìn ra con người thật của cô sao.
Đến cả anh trai mình cô còn không buông tha, tại sao anh lại mù quáng mà đi cưới cô về làm vợ.
Đọc đến đó, tâm trạng cô bừng bừng lửa giận.
Sau đó Hạ Vũ Điềm đã dùng một cách vô cùng văn minh lịch sự để hồi đáp lại cô ta.
Cô trực tiếp lấy danh nghĩa của anh để hẹn Bạch Tư Thần ra gặp mặt.
Mới đầu Bạch Tư Thần còn tưởng là anh thật, cô ta ăn mặc thật đẹp, trang điểm kỹ lưỡng tiếc là khi đến điểm hẹn, người đứng trước mặt cô ta lại không phải là anh.
Lúc đó Bạch Tư Thần mới hiểu ra mọi chuyện, cô ta tức giận mắng chửi sau đó còn mạnh tay đến nổi xô ngã cô xuống sàn nhà.
Tình cờ chuyện này lại bị người khác nhìn thấy, thế là Bạch Tư Thần ngay lúc đó hết đường chối cãi, may là có người tốt bụng đưa cô đến bệnh viện, còn trực tiếp gọi luôn cảnh sát tới bắt nhốt cô ta lại.
Sau một tuần bị bắt giam, Bạch Tư Thần bị kết tội đã tấn công người khác, người đó còn là một thai phụ.
Cô ta buộc phải thụ án sáu tháng, thời gian đầu Bạch Nhất Phong đương nhiên có đến tìm cô chỉ với hy vọng mong cô rút đơn tố cáo.
Có điều thái độ của Đường Bắc Xuyên lại rất cứng rắn, nói sao cũng không chịu bỏ qua.
Hết cách Bạch Nhất Phong cùng Từ Y Ngọc đành phải ngậm ngùi nhìn đứa con gái rượu bị nhốt vào tù.
Ở tháng thứ tám, Hạ Vũ Điềm rất thích đi lại cho dễ đẻ.
Hôm nay trời đẹp, sau một lúc suy nghĩ cuối cùng cô quyết định đi đến gặp Bạch Tư Thần.
Bọn họ ngồi ngăn cách giữa một khung sắt, mới đầu Bạch Tư Thần đương nhiên không muốn gặp cô, có điều sau khi nghe người giám sát truyền lại.
Nói là Hạ Vũ Điềm có chuyện bí mật muốn nói với cô ta.
Bạch Tư Thần mới miễn cưỡng đồng ý, sau đó chính là tình hình như hiện tại.
Hạ Vũ Điềm một tay sờ bụng, một tay để ở trên bàn chầm chậm gõ gõ vài cái.
"Bạch Tư Thần, sao nhìn cô lại thiếu sức sống quá vậy hả?"
Vừa nói Hạ Vũ Điềm vừa nở nụ cười, nhàn nhạt nhưng rất rõ ràng.
Lúc này Bạch Tư Thần giống như không muốn đối diện với cô, cô ta bực dọc, thái độ khinh thường cô trước sau vẫn không thay đổi.
"Cô muốn nói gì thì nói nhanh đi. Hạ Vũ Điềm, tôi không có nhiều thời gian để ngồi ở đây mà nghe cô nói chuyện dư thừa đâu."
Dư thừa sao?
Hạ Vũ Điềm nhắc lại lời của Bạch Tư Thần vừa nói.
Chỉ thấy Hạ Vũ Điềm lại nở một nụ cười, nhìn qua có chút man rợ.
"Xem ra những ngày tháng cô ở trong này vẫn chưa khiến cô tỉnh ngộ ra nhỉ...
Vậy thì cô cần phải ở lâu thêm chút nữa, đến cha mẹ của cô cũng không thể cứu được cô đâu."
Nói tới đó Hạ Vũ Điềm đã chậm rãi đứng dậy, một tay xoa xoa chiếc bụng to tròn, xoay người đi ra cửa.
Lúc này Bạch Tư Thần giống như không còn nói được lời nào, tức đến đỏ bừng khuôn mặt.
"Cô..."
Thế nhưng Hạ Vũ Điềm lại không mảy may nhìn tới biểu cảm trên mặt cô ta mà đi được vài bước cô đã xoay người, lạnh lùng nói.
"Chẳng lẽ cô nghĩ ngày hôm đó cô có khả năng đẩy ngã tôi sao?"
Nghe cô nói vậy, Bạch Tư Thần bấy giờ liền lộ vẻ khó hiểu, tức giận đứng dậy hai tay chống lên bàn.
"Hạ Vũ Điềm, cô nói vậy là sao?"
Là sao à?