Buổi tối hôm đó, sau khi dùng xong bữa tối Đường Chấn Đông có ý giữ anh lại.
Bởi vì lúc trước anh rất thường xuyên ở đây, bây giờ lại hiếm khi quay về, thấy ông có vẻ mong chờ cho nên anh cũng không đành lòng từ chối.
Lần trước giận dỗi bỏ đi, anh cũng chưa nói lời xin lỗi, mặc dù hôm đó không phải là lỗi của anh nhưng mà dù sao người làm cháu như anh nói thế nào cũng phải biết tôn trọng bậc tiền bối trong nhà.
Anh cùng cô đi lên lầu hai, lúc nãy Ôn Hinh luôn khăng khăng muốn ở lại, còn nói lúc trước đâu phải cô ta chưa từng ở đây.
Vừa vào phòng, anh đã đưa tay đóng cửa.
Hạ Vũ Điềm xoay người, có ý đẩy anh ra.
"Cô ấy từng ở lại đây?"
Cô hỏi một câu trống không nhưng Đường Bắc Xuyên thừa biết là cô đang nói về vấn đề gì.
Anh lại ôm cô vào lòng, cô liền né tránh, nhíu mày nhìn anh.
Hết cách, anh đành lùi lại, gật gật đầu.
"Từng ở lại một đêm, hôm đó trời mưa cả anh và cô ấy đều không về nhà được."
Thật ra hôm đó anh cùng Ôn Hinh đến thăm ông nội đang trở bệnh, ai ngờ lúc định đi về trời liền đổ mưa lớn.
Vậy nên bắt buộc anh phải ở lại, lúc đó là khi anh chưa gặp lại cô, hơn nữa anh và Ôn Hinh đều ngủ hai phòng khác nhau, không có chuyện gì to tát.
Thế nhưng cảm giác trong lòng cô bây giờ lại khác, có chút khó chịu trỗi dậy, giống như cây nấm độc đang đâm chồi nảy nở.
Cô nhìn anh một lúc, sau đó liền xoay đầu, giọng nói có phần lạnh nhạt.
"Vậy mà em lại không biết, giữa anh và cô ấy từng có khoảng thời gian thân thiết đến như vậy."
Nói tới đó cô khẽ mím môi lại, lộ ra một biểu cảm khó diễn tả bằng lời.
Nấm độc trong lòng cô đang nảy nở, ngày một lớn rồi.
Lúc này anh không thể tiếp tục chần chờ, vội vàng ôm chặt lấy cô, mở miệng giải thích.
"Điềm Điềm, em đừng hiểu lầm, anh chưa từng xem Ôn Hinh là đối tượng kết hôn. Chỉ là ông nội rất thích cô ấy cho nên lúc đó bọn anh hay đến thăm ông mà thôi."
Trong đời cuộc Đường Bắc Xuyên anh chưa từng gấp gáp giải thích một chuyện với ai đó như vậy.
Hôm nay thì có rồi, người đó chính là với cô.
Hạ Vũ Điềm nghe anh nói vậy thì trong lòng đã giảm đi không ít khó chịu nhưng lúc này lại không nói thêm gì, chỉ nghiêng mặt sang một bên.
Anh chăm chú nhìn vào gương mặt trắng ngần của cô một lúc cho đến khi không kìm được khẽ cúi đầu hôn vào một bên gương mặt của cô.
Hạ Vũ Điềm cũng không có ý tránh né, khi đôi môi anh chạm vào làn da mềm mại của cô, cảm giác ngưa ngứa ở trên gương mặt khiến cô liền rùng mình một cái.
Đột nhiên cô lại hỏi.
"Cô ấy đang ở phòng bên cạnh sao."
Đường Bắc Xuyên có vẻ không hiểu lời nói của cô nhưng anh cũng gật đầu.
"Có lẽ là vậy."
Hạ Vũ Điềm trầm mặc một lúc, giống như đang suy nghĩ điều gì, lát sau khẽ nói.
"Vậy nếu chúng ta làm chuyện đó lớn một chút, cô ấy có nghe được không?"
Đường Bắc Xuyên phì cười, bấy giờ anh mới hiểu ngụ ý trong lời nói của cô.
Cô vợ bé nhỏ của anh đã ghen rồi, còn là một bình dấm chua khá lớn nữa đấy.
Biểu cảm của cô lại đáng yêu như vậy, khiến cho người chồng như anh đây không muốn thích thú cũng không được.
Lúc này anh đã từ từ dời đôi môi mình lại gần vành tai cô, chậm rãi mở miệng.
"Vậy chúng ta hãy thử xem, biết đâu cô ấy sẽ nghe được đấy."
Lời nói này của anh gần như khiến nấm độc trong lòng cô tan biến.
Khoé miệng cô khẽ cười, hai tay vội ôm lấy cổ anh, nhanh chóng đặt môi mình chạm vào môi anh.
Đường Bắc Xuyên đương nhiên vô cùng kết hợp, hiếm khi cô lại chủ động hôn anh, nếu anh không nhiệt tình một chút có phải đã phụ lòng cô rồi hay không...
Nửa đêm, đột nhiên cô có cảm giác đói bụng. Bởi vì lúc nãy ở trên bàn ăn cô ăn không được nhiều, bây giờ liền muốn ăn thêm gì đó.
Cảm nhận thân thể trần trụi trong lòng cứ không ngừng xoay đi xoay lại, anh vội ngẩng đầu, cẩn thận nhìn đến cô.
"Bảo bối, em sao vậy? Có phải có chỗ nào không tốt?"
Hạ Vũ Điềm lắc đầu, ở trong lòng anh ấm áp như vậy, sao cô lại cảm thấy không tốt được chứ.
Chỉ là cô đang rất đói bụng, muốn ăn gì đó mà thôi.
"Không có, chỉ là lúc nãy em ăn ít quá, bây giờ liền cảm thấy hơi đói mà thôi."
Nghe cô nói vậy anh liền thở phào một cái, vậy mà anh còn tưởng là do lúc nãy anh quá mạnh bạo vô tình làm cô bị thương rồi chứ.
Anh khẽ gật đầu, đưa tay kéo xuống tấm chăn trên người còn chồm qua lấy quần áo ở bên cạnh mặc vào.
"Vậy em chờ một chút, anh đi xuống nhà bếp nấu gì đó cho em."
Hạ Vũ Điềm mỉm cười, kéo chăn chặn tới ngang ngực, vẻ mặt hạnh phúc ngập tràn.
"Vậy thì phiền anh nhé, lát nữa em sẽ đền đáp cho anh."
Đường Bắc Xuyên xoay đầu, động tác cài cúc áo sơ mi cũng bị ngưng trệ, cố tình hỏi cô.
"Đền đáp thế nào?"
Thấy cô không trả lời, gương mặt còn ửng đỏ, anh liền có cảm giác xao xuyến trong lòng.
Anh lại tiếp tục động tác cài cúc áo, lúc đi ra đến cửa giọng nói khàn đục mới vang lên.
"Ở đây chờ anh, lúc nữa chỉ cần em kêu lớn hơn một chút là được."
Nghe đến đó, hai bên gò má cô đã đỏ như quả cà chua.
Mấy ngày gần đây cô đều có cảm giác bản thân không khác nào một cô gái không đàng hoàng.
Đêm nào cũng cùng anh quấn lấy, có lúc còn lớn tiếng rên rĩ đến nổi đến cả bản thân cô cũng không tin nổi đó là âm thanh được phát ra từ cổ họng của mình.
Đường Bắc Xuyên đi xuống phòng bếp, anh đưa tay bật đèn, tìm kiếm một lúc liền quyết định nấu mì cho cô.
Bởi vì mấy năm gần đây anh chỉ sống một mình cho nên tay nghề nấu nướng cũng tiến bộ hơn.
Trong lúc anh đang chăm chú nhìn vào nồi nước đang sôi, trên lầu liền truyền đến bước chân đi xuống.
Lúc này anh còn cho rằng bởi vì chờ đợi lâu quá nên cô không kìm được mà xuống lầu tìm anh. Cho đến khi anh nhìn kỹ, mới phát hiện người đến không phải là cô.
"Bắc Xuyên là em."
Câu nói của Ôn Hinh rất đơn giản nhưng chứa đầy hàm ý.
Cô ta ngay từ đầu đã ở phòng bên cạnh, chỉ chờ động tĩnh liền nhân cơ hội một mình đi đến gặp anh.
Ôn Hinh trước giờ luôn cho bản thân mình xinh đẹp cho nên liền có mấy phần cao ngạo, ai ngờ bản tính này của cô ta sắp hại cô ta mất đi vị hôn phu như anh rồi.
Ôn Hinh còn cho rằng ngoài cô ta ra thì không còn ai xứng đáng ở bên cạnh anh, sự tự phụ này đúng là một khuyết điểm rất lớn.
Đường Bắc Xuyên trầm tư nhìn cô ta một lúc sau đó chỉ khẽ thở dài, anh xoay lại nhìn vào nồi nước đang sôi, lạnh nhạt nói.
"Nếu em cũng cảm thấy đói thì hãy tự mình nấu gì đó, tôi chỉ phục vụ cho vợ của mình thôi."
Lời nói này của anh gần như khiến cõi lòng Ôn Hinh chết lặng, cô ta đứng chôn chân tại chỗ một lúc, nước mắt bắt đầu lã chã rơi.
"Bắc Xuyên, không phải vợ của anh chính là em sao? Ngay từ đầu chúng ta đã có hôn ước vậy mà anh lại vì cô ta lại muốn huỷ hôn với em...
Chẳng lẽ em có chỗ nào không bằng cô ta hay sao? Anh nói đi, nói cho em biết đi..."
Lúc này Ôn Hinh bắt đầu gào khóc trong vô vọng, giống như muốn người khác phải nghe thấy.
Đường Bắc Xuyên lập tức nhíu mày, không nghĩ cô gái đứng trước mặt anh đây nhất thời lại có bộ dáng như vậy.
"Em khóc đủ chưa? Nếu đủ rồi thì tránh xa tôi một chút."
Nói tới đó anh liền đưa tay tắt bếp, nước trong nồi đang sôi ùng ục, nếu để lâu thêm một chút chắc chắn sẽ vỡ tung.
Sự nhẫn nại của anh cũng có giới hạn.
Cô gái này... đúng là phiền phức.
Nhưng lập tức Ôn Hinh đã ghì lấy cơ thể anh, lợi dụng lúc anh sơ xuất, ôm chặt lấy anh.
Nửa gương mặt cô ta tựa vào lưng anh, hai tay vòng ra phía trước, biểu tình giống như một cô vợ nhỏ bị ức hiếp.
"Em không tin, không tin anh lại vô tình với em như vậy. Chẳng lẽ em không đẹp bằng cô ta sao? Xin anh đừng đối xử với em như vậy mà..."
Nói đến đó, nước mắt cô ta lại rơi lã chã.
Lúc này Đường Bắc Xuyên thật lòng không muốn tức giận cũng không được.
Bàn tay anh lập tức giữ lấy hai tay cô ta đang bám trên người, mạnh bạo đẩy ra nhưng thân thể Ôn Hinh dính chặt như sam, có làm cách nào cũng không kéo ra được.
"Hai người đang làm cái gì?"
Bấy giờ cách đó không xa có tiếng nói vọng lại, Đường Bắc Xuyên xoay đầu, hai bên huyệt thái dương đã giật liền hai cái.
"Điềm Điềm, không được hiểu lầm."
Anh không gấp gáp giải thích, chỉ nhanh chóng nói ra một câu như vậy.
Hạ Vũ Điềm lãnh đạm nhìn anh, cô cũng không phải đứa trẻ, những chuyện cô vừa chứng kiến rõ ràng không có gì đáng để hiểu lầm.
Thế nhưng Ôn Hinh lúc này dường như vẫn không cho là đủ, hai tay vẫn ôm lấy hông anh, mặc kệ anh đang xoay đầu nhìn vào gương mặt cô ta.
"Buông ra."
Anh nói ra hai chữ, lập tức nhíu mày lộ vẻ tức giận.
Hai tay Ôn Hinh bắt đầu run rẩy, cố chấp đáp lại.
"Em không buông, anh sợ cô ta thấy đến vậy sao? Không phải lúc nãy anh còn rất ngọt ngào, quyến luyến ôm ấp em à."
Có lẽ Ôn Hinh lúc này cũng không biết bản thân đang nói cái gì, nhìn vào gương mặt anh rõ ràng cô ta chỉ muốn khiến anh bị cô hiểu lầm, tốt nhất là khiến bọn họ ly biệt, có như vậy mới hả lòng hả dạ cô ta.
Bấy giờ Đường Bắc Xuyên không cho rằng bản thân có thể tiếp tục nói chuyện, anh vung tay một cái lập tức khiến thân thể Ôn Hinh chao đảo.
"Cô đang nói nhăn nói cuội gì vậy?"
Mắt thấy Ôn Hinh sắp không đứng vững, thái độ của anh vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ khi anh xoay lại nhìn cô thì ánh mắt mới có mấy phần dịu lại.
"Anh đã nấu mì, chúng ta lên phòng rồi ăn."
Sau khi anh nói vậy cô vẫn trầm mặc đứng đó, một chút phản ứng cũng không có.
Lúc đầu Đường Bắc Xuyên còn cho rằng cô đang hiểu lầm, định lên phòng sẽ từ từ giải thích.
Một tay anh bưng bát mì vẫn còn bốc nghi ngút khói, một tay nắm lấy tay cô.
"Đi thôi em."
Ai ngờ khi mới xoay người, ở phía sau lại vang lên giọng nói.
"Bắc Xuyên anh sợ gì mà không để cô ta biết chuyện chúng ta vừa làm, hay là anh muốn bắt cá hai tay, cả hai anh đều muốn có được."
Ôn Hinh vừa nói xong Hạ Vũ Điềm đã lập tức xoay người, vung tay tát thẳng vào một gương mặt cô ta một cái.
"Câm miệng lại cho tôi."
Cô nói như thét vào mặt cô ta, sau đó giống như không khống chế được, đưa tay cầm lấy bát mì trên tay anh hất thẳng vào người Ôn Hinh.
Lúc này Ôn Hinh vì quá bất ngờ nên không kịp trở tay, cộng thêm da thịt bị nước nóng làm bỏng, liền thảm hại ngã ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, đưa ánh mắt giận dữ nhìn cô.
"Hạ Vũ Điềm, cô..."
Bấy giờ cô đứng trên cao nhìn xuống, bên cạnh Đường Bắc Xuyên chỉ híp mắt nhìn cô.
Cô gái của anh cuối cùng cũng nổi giận rồi.
"Đau lắm sao? Nếu cô còn dám nói ra mấy lời linh tinh như vậy nữa, tôi chắc chắn cơ thể của cô sẽ không được toàn vẹn như bây giờ đâu."
Nói tới đó, cô chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Ôn Hinh.
Thật ra từ nãy đến giờ cô vẫn luôn cố gắng kìm nén cơn tức giận trong lòng.
Bây giờ thì cô không thể tiếp tục kìm được nữa rồi, rất muốn đánh người, còn muốn một phát huỷ hoại cô ta.
Lúc này Ôn Hinh mới biết đến cảm giác sợ hãi là như thế nào. Cô ta ngã ngồi ở đó, chỉ dám ngẩng đầu đưa ánh mắt cầu cứu nhìn anh.
Nhưng Đường Bắc Xuyên hoàn toàn không để ý, bởi vì lúc này tất cả sự chú ý của anh đều đổ dồn vào cô gái đang đứng bên cạnh.
Sau đó anh và cô cùng đi lên lầu, mặc kệ Ôn Hinh đang đau đớn ngồi ở đó, bọn họ đều không quan tâm.
Khi cánh cửa đóng lại, anh không nói lời nào nhanh chóng đi vào phòng tắm, lát sau liền cầm ra một cái khăn đã được nhúng nước, cẩn thận chà lau bàn tay cho cô.
Anh không hỏi cô vì sao lại có thể làm ra hành động như vậy, cũng không hỏi cô tại sao lại không hỏi anh chuyện gì đã xảy ra mà chỉ trầm mặc như vậy, quan tâm đến cô.
Lát sau anh cũng nói.
"Sau này đừng đánh người nữa, tay em nhỏ bé như vậy, nhất định cũng sẽ bị đau."
Hạ Vũ Điềm trong lúc vẫn chưa hết tức giận, nghe anh nói thì liền mỉm cười, cố tình nghiêng đầu tựa vào vai anh.
"Em đánh cô ấy, anh có đau lòng không?"
Đường Bắc Xuyên không cần suy nghĩ thì đã lắc đầu, khẽ đáp.
"Anh chỉ đau lòng khi em bị thương, sau này muốn đánh người cứ nói với anh là được."
Cô lại mỉm cười lần nữa mà lần này còn xinh đẹp hơn.
Hồi lâu cô lại nói.
"Thật ra năm đó em đã từng phải vào trung tâm điều trị tâm lý..."
Anh gật đầu, chỉ 'Ừ' một tiếng, cô lại nói.
"Còn có em từng nghĩ bản thân đã bị tên biến thái đó xâm hại, sau đó em đã giết hắn ta...
Bắc Xuyên, em đã từng giết người đấy, anh có sợ không?"
Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường vẫn vang lên đều đặn, nhịp tim cô thì mỗi lúc một nhanh.
Qua khoảng hai giây anh chỉ lắc đầu lần nữa.
"Có gì phải sợ. Thật ra anh đã biết chuyện này lâu rồi, hôm đó ở buổi cắm trại, anh tình cờ nghe thấy cuộc nói chuyện của em cùng Bạch Tư Thần...
Điềm Điềm, anh không quan tâm quá khứ của em như thế nào, anh chỉ thương yêu con người hiện tại của em mà thôi. Quá khứ, em hãy quên đi, còn chuyện lúc nãy là do anh không tốt đã khiến em hiểu lầm, cho anh xin lỗi."
Nghe anh nói vậy cô liền sững sờ ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào gương mặt anh.
Vậy mà cô còn lo sợ mà giấu anh lâu như vậy, thì ra anh đã biết lâu rồi, chỉ chờ cô tự nguyện nói ra mà thôi.