Lúc anh quỳ dưới chân cô, cõi lòng cô gục ngã.
Người con trai với vẻ ngoài tuấn tú như vậy bây giờ lại quỳ trước mặt cô, vẻ mặt anh trầm ổn, nhẹ nhàng cầm lấy cổ chân cô.
Anh đưa lên xem xét một chút, sau đó mới ngẩng đầu hỏi cô.
"Như vầy thì sao? Có đau không?"
Hạ Vũ Điềm lắc đầu, cô mỉm cười một cái.
Gương mặt mang vẻ hạnh phúc của cô liền khắc hoạ vào trái tim anh.
"Không đau, rất dễ chịu."
Cô trả lời rất nhẹ nhàng, sau đó còn cố ý nâng chân lên cao một chút, để lộ nơi tư mật trước cái nhìn của anh.
Đường Bắc Xuyên nhíu mày, biểu cảm có chút khó hiểu nhìn cô, chợt hỏi.
"Em đang quyến rũ anh đấy à?"
Dưới tầm mắt anh, nơi đó của cô được che chắn bởi một lớp quần lót màu hồng nhạt, ẩn ẩn hiện hiện, quyến rũ vô cùng.
Nơi đó của cô rất sạch sẽ, nhìn vào chẳng khác nào da thịt em bé, hồng hồng mềm mại, đáng yêu đến nổi khiến anh nghiện ngập, không thể dứt ra.
"Em đâu có."
Hạ Vũ Điềm khẽ lắc đầu đáp lại.
Cô còn giả vờ tạo ra một bộ dạng nghiêm chỉnh nhưng thực chất cô chính là muốn quyến rũ anh.
Thật ra trong loại chuyện này cô rất ít khi chủ động, lần trước có những lúc đạt tới cao trào cô chỉ vòng tay ôm lấy anh thật chặt, cùng lắm là chủ động hôn anh.
Bây giờ tư thế cô đã rõ ràng như vậy, anh còn giả vờ không hiểu, anh đúng là cố tình chọc ghẹo cô đây mà.
Đường Bắc Xuyên phì cười, bàn tay đang xoa xoa cổ chân cô đột nhiên nóng hổi, da thịt chỗ đó giống như có lửa, giày vò thể xác cô.
Bấy giờ anh liền chồm người một cái, cả thân thể cao lớn bất ngờ đè cô dưới thân, cúi đầu nhìn cô.
"Bảo bối, hãy thành thật một chút... có hay không?"
Hai má Hạ Vũ Điềm lúc mày đỏ ửng, lại cảm thấy nhịp tim đập hơi nhanh.
Lúc này cô liền vòng tay ôm lấy cổ anh, giọng nói nũng nịu.
"Bắc Xuyên, thân thể người ta đang rất đau, anh nhẹ một chút... ưm..."
Không đợi cô nói xong anh đã cúi đầu phủ xuống môi cô.
Lời nói của cô bị anh nuốt trọn, pha lẫn tiếng thở dốc của anh, hoà thành một giai điệu êm tai quyến rũ.
Anh đưa tay cởi áo lót của cô, hai bầu ngực xinh đẹp lập tức hiện ra.
Bàn tay anh nhẹ nhàng xoa nắn, một lúc sau anh mới từ từ nhả môi cô ra, hôn một đường đi xuống.
Anh cẩn thận đặt môi lên những vết sưng đỏ của cô, ở đó anh dịu dàng di chuyển qua lại, chiếc lưỡi ấm nóng còn cố tình khiêu khích khoái cảm trong cô.
Hạ Vũ Điềm lúc này giống như người mộng mị, hai tay ôm lấy cổ anh, trong miệng không ngừng thỏ thẻ gọi tên anh.
Trước nay Đường Bắc Xuyên luôn là người chủ động trong phương diện này, anh không cần cô làm gì cả, chỉ nằm yên một chỗ hưởng thụ là được rồi.
Thật ra có đôi khi anh cũng cảm thấy bản thân nuông chiều cô quá mức nhưng biết làm sao bây giờ, ai kêu anh nghiện ngập cô đến như vậy.
Vài tiếng kêu nho nhỏ của cô cũng khiến cho anh đạt cao trào lên tới cực điểm.
"Điềm Điềm, kêu lớn một chút. Anh rất thích nghe."
Lúc anh hôn một đường đi xuống hạ thể của cô, cảm giác ấm áp cùng dễ chịu khiến cô không kìm được mà bật ra thàng tiếng.
Âm thanh đó nhỏ như muỗi kêu vậy mà anh cũng nghe thấy, nghe anh nói vậy cô liền đỏ mặt, ngại ngùng đẩy thân thể anh ra.
"Kêu gì chứ, anh chọc ghẹo em..."
Thấy biểu cảm này của cô anh liền phì cười, còn là nụ cười rất đẹp trai.
Một tay anh lập tức vòng qua ôm lấy bên hông cô, kéo sát vào người.
"Không kêu cũng được, ngoan ngoãn nằm im cho anh là được."
Sau đó cô đúng là giống như con mèo nhỏ, nằm im một chỗ, mặc kệ anh muốn gì cũng được.
Đêm đó, trong lúc cao trào cô lại bị anh dụ dỗ kêu lên thành tiếng.
Mới đầu cô còn ngại ngùng mắc cỡ, về sau lại phát hiện mỗi lúc cô kêu lên như vậy anh giống như bị mất khống chế, ngửa đầu hít vào thật sâu.
Cho đến khi anh thoả mãn ôm vào vào lòng, bên ngoài trời cũng gần sáng.
Cô chưa từng nghĩ thể lực của anh lại tốt như vậy hay có lẽ là vì bọn họ còn quá trẻ nên chuyện này tương đối kéo dài hơn.
Suy nghĩ một lúc, cuối cùng cô cũng nén lại mắc cỡ mà hỏi thẳng anh.
"Bắc Xuyên, có phải vì anh thích chơi thể thao cho nên thân thể mới khoẻ mạnh như vậy?"
Anh đang ôm trong lòng, để nửa gương mặt của cô tựa vào ngực anh. Nghe cô hỏi vậy anh liền cúi đầu nhìn cô.
"Bảo bối, ý em là sao?"
Lúc này Hạ Vũ Điềm cũng không có ý trốn tránh nhưng cô không ngẩng đầu mà chỉ nằm yên như vậy, lấy can đảm hỏi anh.
"Thì là chuyện lúc nãy, anh không thấy mệt sao?"
Có lúc cô còn cho rằng anh giống như không muốn dừng lại, cứ muốn triệt để ra vào thân thể cô.
Lần thứ nhất anh đạt tới cao trào, chân tay cô đều bủn rủn. Đến lần thứ hai, mắt cô đã mở không lên.
Một đêm anh có thể cao trào đến mấy lần, mỗi lần lại kéo dài rất lâu.
Hạ Vũ Điềm thật lòng không biết anh lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy cho nên cảm thấy vô cùng thắc mắc, liền muốn hỏi thẳng anh.
Nghe cô hỏi vậy Đường Bắc Xuyên đương nhiên rất vui vẻ trả lời, bàn tay anh nhẹ nhàng dời đến bờ mông cô, xoa xoa nắn nắn, sau đó mới chậm rãi nói.
"Thật ra đây không phải là sức khoẻ mà là ham muốn...
Điềm Điềm, có lẽ em không tin đâu nhưng anh có thể làm tình với em suốt cả đêm đấy, chỉ sợ em không chịu nổi, ngất xỉu trong lòng anh thôi..."
Hạ Vũ Điềm há hốc mồm, sau đó liền im lặng không nói gì nữa.
À thật ra không phải cô không tin anh mà là cô đang lo sợ cho bản thân mình.
Bây giờ rút tên khỏi tờ giấy đăng ký kết hôn đó không biết có còn kịp hay không.
Thấy cô im lặng, lại không nhúc nhích, anh khẽ cúi thấp đầu nhìn đến cô.
"Em sao vậy? Sợ à?"
"Đâu... đâu có, chúng ta ngủ thôi."
Nghe cô lắp bắp trả lời, còn lắc đầu lia lịa, anh lại phì cười.
"Vậy thì sau này đừng chủ động quyến rũ anh...
Bởi vì như vậy anh sẽ nghĩ là em đồng tình, càng cảm thấy hưng phấn. Đến lúc đó người chịu thiệt sẽ chỉ có mình em thôi."
Anh rất thẳng thắng nói ra, cô khẽ rùng mình, trong lòng thầm tính toán.
Có lẽ từ nay cô phải lên một bản kế hoạch mới được, một tuần chỉ cùng anh làm chuyện đó hai lần.
Anh có quyền chọn ngày nhưng nếu là cuối tuần thì càng tốt.
Nghĩ đến đó, cô liền cảm thấy an tâm phần nào.
Có điều ý nghĩ đó chỉ là tính toán của cô, thực tế thì anh là một người nghiện vợ. Một tuần hai lần, thực chất không thể thoả mãn anh.
Sau này lúc nằm trên giường, đợi anh mơ mơ màng màng sắp chìm vào giấc ngủ, cô liền thực hiện kế hoạch với anh.
"Bắc Xuyên, hay là chúng ta ký kết hợp đồng đi. Dục vọng có thể tiết chế như thế mới sống lâu..
Anh và em mỗi tuần chỉ cần gần gũi hai lần là được, quyết định vậy nhe anh."
Đường Bắc Xuyên trong lúc mơ ngủ, khoé môi còn nở nụ cười. Gương mặt anh rất gian tà, vừa nghe là đã biết cô đang dụ dỗ anh.
"Điềm Điềm, bây giờ anh còn trẻ, có thể làm tình với em mỗi đêm thì em cứ hưởng thụ đi. Sau này anh già, sức khoẻ yếu, đến lúc đó cho dù em có muốn cũng không được."
"Đường Bắc Xuyên, anh..."
Hạ Vũ Điềm cạn lời, cô đúng là cạn lời không còn gì để nói.
Đêm đó, anh liền dùng cách thực tế nhất để chứng minh cho cô thấy lời nói của mình hoàn toàn là sự thật.
Sáng hôm sau khi cô tỉnh dậy sống lưng đau ê ẩm, cả người đều ể oải, đến đi lại cũng khó khăn.
Cô tức giận mím môi nhìn người nằm trên giường, anh đúng là cố tình ức hiếp cô đây mà.
Vài tuần sau đó thì đến giáng sinh, hôm đó anh dẫn cô về chỗ ông nội, lần này là ông chủ động kêu anh đưa cô đến.
Mới đầu trong lòng cô có chút lo sợ, cô biết chắc chắn ông nội đã nghe từ chỗ Ôn Hinh chuyện cô giả vờ có thai nhưng tại sao lúc đó ông không vạch trần, cô cũng không hiểu.
Lúc ngồi vào bàn ăn, cô nhìn quanh một lượt. Có đầy đủ thành viên trong gia đình anh, kể cả cha anh, người cô chưa từng gặp, bây giờ cũng xuất hiện.
"Vậy bây giờ hai đứa định khi nào cử hành hôn lễ?"
Lúc này, trên bàn ăn vắng lặng như tờ. Đột nhiên ông nội anh lên tiếng, không khí ngột ngạt cũng được giảm bớt phần nào.
Vẻ mặt cô hơi bất ngờ, lại không nghĩ ông sẽ hỏi về vấn đề này.
Nhưng khác với biểu cảm của cô, gương mặt anh hoàn toàn tĩnh lặng, giống như chuyện này anh đã lường trước được, khẽ nhìn qua cô.
"Em muốn khi nào?"
Anh quay sang hỏi cô, bởi vì anh rất tôn trọng ý kiến của cô.
Ngoại trừ chuyện ở trên giường, tất cả chuyện khác, anh đều làm theo ý cô.
Hạ Vũ Điềm biết tính cách này của anh, cô cũng không bất ngờ gì mấy về câu hỏi vừa rồi nhưng trước mặt người nhà của anh, cô chỉ lặng lẽ cúi đầu.
Bởi vì dù sao bọn họ cũng từng có ý ngăn cản chuyện giữa cô và anh, bây giờ cô ngồi ở đây đường đường chính chính như vậy, thật sự có chút ngại ngùng.
"Để ông nội quyết định đi anh, em không có ý kiến."
Đường Chấn Đông nhìn cô, ông biết cô là một cô gái tốt, ngày đó chỉ bởi vì quá nóng giận nên ông có hành động cùng lời nói quá đáng với đứa cháu dâu này.
Bây giờ nghĩ lại đương nhiên ông cũng cảm thấy bản thân có phần quá đáng.
Thật ra lúc nghe Ôn Hinh nói chuyện cô giả vờ mang thai để được bước chân vào Đường gia, mới đầu ông cũng cảm thấy tức giận nhưng nghĩ lại...
Đứa cháu trai của ông bình thường bản tính rất khó gần lại lạnh lùng, chưa từng để mắt một ai.
Vậy mà hôm đó anh đã dẫn cô đến gặp ông, còn chấp nhận để ông đánh một cái.
Xem ra cô là người rất đặc biệt, nếu ông còn không chấp nhận để cô bước vào cửa, nói không chừng Đường gia sẽ mất đi người nối dõi duy nhất cũng nên.
Nghĩ đến đó ông liền bình tâm lại.
Bây giờ thì tốt rồi, trẻ không nhượng già, thân già này phải nhượng trẻ chứ sao.
Lúc này Đường Chấn Đông mới từ tốn nói.
"Vậy mọi chuyện... Nhược Hoa con sắp xếp cho ba ổn thoả một chút, ngày mùng mười tháng sau tổ chức là được."
Lâm Nhược Hoa nghe vậy chỉ khẽ gật đầu.
Chuyện cô có thai không phải bà là người đến nói với ba chồng hay sao.
Kể cả chồng bà đang ngồi bên cạnh còn không có ý kiến, hà tất gì bà còn tiếp tục cố chấp ngăn cản nữa chứ.
Nghĩ lại nếu năm xưa gia đình bà cũng biết nghĩ như hiện tại, đứa bé đó cũng không bị mất đi.
Thấy bà trầm tư, Đường Bân Viễn ngồi bên cạnh, giả vờ quan tâm.
"Em sao vậy? Nếu mệt thì cứ lên phòng nghĩ ngơi."
Nghe người chồng lúc nào cũng mang vẻ ngoài lạnh nhạt của mình nói vậy, khoé môi bà khẽ nhếch lên nhưng trong lòng hoàn toàn khinh bỉ.
"Không cần, em không sao, cảm ơn anh."
Bọn họ chính là như vậy, ở trước mặt Đường Chấn Đông thì luôn tỏ ra hoà hoãn, thật chất trong lòng bọn họ đều biết, cả hai chưa từng để đối phương vào mắt.
Kể cả Đường Bắc Xuyên đang ngồi đối diện, khoé miệng anh chỉ nhếch lên, hoàn toàn không để vào mắt.
Cha mẹ anh bọn họ rất giỏi đóng kịch mà vở kịch này anh đã xem tới nhàm chán, hôm nay lại để cô lần đầu được thưởng thức.
Đúng là quá mất mặt rồi.
Ngồi một lúc, bên ngoài chợt có tiếng đi giày rất thanh thoát. Bọn họ đều ngoảnh đầu nhìn ra, đi sau quản gia, người đến chính là Ôn Hinh.
Ngày đó sau khi Ôn Hinh đến gặp ông nội của anh, trong lòng đương nhiên không cam tâm từ bỏ.
Hôm nay nhân dịp ngày lễ giáng sinh Ôn Hinh liền đến đây, còn định tranh thủ chút tình cảm ở chỗ ông, ai ngờ lại gặp một nhà gia định bọn họ.
Lúc Ôn Hinh đi vào, cô ta hơi bất ngờ vì còn có cả Hạ Vũ Điềm đang ngồi ở đó nhưng Ôn Hinh trước nay luôn là người lấy lại cảm xúc rất nhanh, lập tức vẻ mặt tươi cười liền hiện rõ.
"Con chào ông nội, chào bác trai, bác gái..."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!