Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Dục Vọng Chiếm Hữu Của Anh - Hạ Vũ Điềm

Đợi người đàn ông đó rời đi, lúc này Đường Bắc Xuyên mới từ đằng xa đi lại.

Hạ Vũ Điềm lộ vẻ bất ngờ, liếc mắt nhìn anh.

"Sao anh lại ở đây?"

Cô điềm tĩnh hỏi.

Đường Bắc Xuyên trầm mặt, nhìn cô một lúc rồi nói.

"Chợt nhớ em nên tới."

Gương mặt cô ửng đỏ, người con trai này cũng biết nói những lời ngọt ngào như vậy sao.

Cô đi lại phía anh, có chút do dự rồi cũng nói.

"Lúc nãy em đã đi gặp mẹ anh?"

Bấy giờ đến lượt anh bất ngờ, hàng chân mày khẽ nhíu lại.

"Bà ấy nói gì với em?", anh hỏi.

"Không có gì, bác gái chỉ muốn em rời xa anh mà thôi."

Cô rất bình thản đáp lại.

Ngược lại với sự bình thản của cô, hàng chân mày anh càng thêm nhíu chặt, nặng nề mở miệng.

"Kết quả thế nào?"

Anh rất muốn biết câu trả lời của cô, bàn tay không khỏi nắm chặt, khó chịu trong lòng.

Anh là đàn ông, không nên suy nghĩ quá nhiều về chuyện tư tình nam nữ nhưng đối với sự cố chấp của người nhà, anh hoàn toàn cảm thấy khó chấp nhận được.

Anh lấy ai, yêu ai là quyền của anh.

Người khác không có tư cách xen vào, bất kỳ người nào, đều không được.

Vậy mà hôm đó mẹ anh lại nói ra những lời tưởng chừng như rất tốt, hoá ra chỉ là giả tạo mà thôi.

Anh căm ghét bản tính đó, có lẽ một trận đập phá vừa rồi không đủ khiến bà tỉnh ngộ.

Nghĩ đến đó, anh lại nổi cơn thịnh nộ.

Thế nhưng ngoài dự đoán của anh, cô chỉ cười nói.

"Em nói với bác gái là em đã mang thai rồi, là con của anh."

Lúc này trong lòng anh mới giảm đi chút tức giận, nhoẻn miệng cười.

"Em có thật sao?"

Nghe anh hỏi, cô khẽ lắc đầu.

"Không chắc nữa, chỉ cảm thấy có vài triệu chứng mà thôi."

Trong lòng anh lúc này như có ngàn con kiến bò qua bò lại, nôn nóng vô cùng.

Anh cầm tay cô, có chút mong chờ.

"Anh cùng em đến bệnh viện, làm xét nghiệm sẽ rõ."

"Không cần đâu, chỉ cần mua que thử thai là được. Kết quả rất chính xác."

Cô nghiên cứu rồi, phụ nữ đa phần đều dùng cách này để kiểm tra xem có hay không có.

Đến bệnh viện làm gì, không cần rườm rà như vậy.

Thấy anh gật đầu, cô lại nói.

"Nhưng nếu tất cả mọi người trong gia đình anh vẫn không chấp nhận cho chúng ta ở bên nhau thì sao?"

Thấy anh trầm mặc, lòng cô liền chùng lại.

Cô đã nghĩ tới điều này, thậm chí còn nghĩ xa vời hơn.

Cô đã từng tưởng tượng anh và Ôn Hinh bước vào lễ đường, bọn họ trao nhẫn cưới, còn cô thì chỉ có thể đứng cách đó rất xa, không thể làm gì ngoài rơi nước mắt.

Cô biết hiện tại cô và anh đã đăng ký kết hôn, về mặt pháp luật xem như bọn họ chính là vợ chồng.

Nhưng cô cần một cái kết trọn vẹn, đó chính là lòng tham vô đáy của cô.

Trước giờ cô luôn nhẫn nhịn, không phải cô hiền lành hay nhút nhát gì. Chỉ là cô luôn cảm thấy bản thân không xứng với anh, còn sợ anh vì cô mà buộc phải lựa chọn.

Một là gia đình, một là cô.

Nhưng bây giờ thì cô tỉnh ngộ rồi, cho dù cô cố gắng thế nào, quá khứ là điều không thể thay đổi được.

Huống chi ngày đó cô giết người đàn ông kia đến cùng cũng chỉ vì tự vệ, còn về mặt gia cảnh, bản thân cô sao có quyền lựa chọn.

Cô không thể vì những chuyện đó mà tiếp tục ép buộc bản thân phải rời xa anh, như vậy không công bằng.

Lúc nãy sau khi nghe những lời của mẹ anh nói với cô, cảm giác đó chẳng khác nào dao đâm vào thịt, đau đớn vô cùng.

Nhưng cô không từ bỏ, thậm chí còn bình tĩnh nói với bà là cô đã có thai.

Đường Bắc Xuyên trầm mặc một lúc, cho đến khi anh cúi người ôm cô, anh mới khẽ nói.

"Vậy thì anh sẽ từ bỏ Đường gia, không quay về đó nữa. Dù sao cả đời anh chỉ cần em là được, những thứ khác đều không quan trọng."

Nghe anh nói vậy, chợt cô rất muốn khóc.

Có thể ở bên anh cả đời, thứ hạnh phúc xa xỉ đó cô cầu còn không được.

Ở trong phòng tắm, cô hồi hộp chờ đợi.

Một lúc, kết quả mới hiện ra.

Cô thẩn thờ đi ra ngoài, tựa người ngồi vào lòng anh.

Đường Bắc Xuyên đang ngồi trên giường, lúc nãy anh có xin cô cho anh hút một điếu thuốc.

Anh nói đây là cảm giác chờ mong khi lần đầu được làm cha, cô liền gật đầu xem như một ân huệ.

Hạ Vũ Điềm vòng tay ôm lấy cổ anh, vùi mặt vào lồng ngực anh, thỏ thẻ nói.

"Bắc Xuyên, là em nhầm lẫn rồi. Em không có."

Đúng là cô cho rằng mình mang thai thật, kỳ kinh đến giờ vẫn chưa xuất hiện, mỗi bữa ăn đều cảm thấy buồn nôn khó chịu...

Kết quả lại không phải mang thai.

Thấy cô ủ rũ buồn bã, lúc này anh liền phì cười, đưa điếu thuốc lên môi hít thêm lần nữa.

Khi anh nghiêng người dụi đầu thuốc vào cái gạt tàn bên cạnh, cả người cô đã bị anh ôm vào trong lòng.

"Vậy anh phải cố gắng hơn mới được."

Nói xong anh liền nằm đè cô trên giường, cúi đầu ngậm lấy môi cô.

Qua một lúc, hai tay cô nhẹ đẩy người anh ra, ngại ngùng nói.

"Nhưng làm nhiều quá sẽ có hại cho sức khoẻ."

Anh lập tức giữ lấy hai cổ tay cô đưa lên đầu, khoé miệng tràn ngập ý cười.

"Sức khoẻ anh rất tốt, chỉ sợ em không chịu nổi."

Vừa dứt lời anh lại phủ lấy môi cô, triền miên lần nữa.

Buổi tối hôm đó sau khi quay về, cô đã nói rõ với mẹ chuyện anh và cô đã đăng ký kết hôn. Còn có, bọn họ nhất định sẽ không rời xa nhau.

Lúc đó mẹ cô chỉ gật đầu, từ tốn thừa nhận.

Thật ra sau cái ngày bị cô oán trách, cuối cùng bà cũng ngộ ra một chuyện.

Cuộc đời bà đã không hạnh phúc, hà cớ gì phải để con gái mình chịu khổ.

Lựa chọn của cô, bà tin tưởng.

Bây giờ cho dù Lâm Nhược Hoa có tìm đến bà lần nữa, bà cũng nhất định bảo vệ cô đến cùng, quyết không thối lui.

Thế nhưng sau đó vài ngày, Lâm Nhược Hoa vẫn không thấy động tĩnh.

Ngược lại lúc này, người tìm đến cô lại là Ôn Hinh.

Ôn Hinh đã chờ cơ hội này lâu rồi, bởi vì lúc nào cô và anh cũng quấn quýt đi cùng nhau, khiến Ôn Hinh muốn một mình nói rõ với cô cũng không được.

Bây giờ cơ hội đã đến, làm sao có thể bỏ qua.

"Hạ Vũ Điềm, có phải cô mặt dày tới mức đến vị hôn của người khác cũng muốn cướp."

Đứng trước mặt cô, Ôn Hinh tỏ rõ thái độ hằn hộc khó chịu.

Một tay cô ta vịn vào lan can cầu thang, nhíu mày nhìn cô.

Vài ngày trước Ôn Hinh đã nghe lời từ hôn từ chính miệng ông nội của anh nói với ông nội cô ta.

Ông nội anh nói đứa cháu của ông bên ngoài đã gây ra một chuyện lớn, khiến con người ta lớn bụng, bây giờ không cưới không được, đành phải đích thân đến tạ lỗi với Ôn gia bọn họ.

Lúc đó trong lòng Ôn Hinh vô cùng tức giận, hậm hực không nói lời nào.

Nhưng cô ta biết rõ, Đường Bắc Xuyên trước giờ luôn là người có tính cách bạo lực, hơn nữa chưa từng đặt tình cảm vào cô ta.

Nếu cô ta muốn tìm đến cô giải quyết, chỉ còn một cách là phải nhẫn nhịn chờ đợi thời cơ.

Đứng dưới Ôn Hinh hai bậc thang, cô hơi ngẩng đầu, lúc này mới điềm tĩnh mở miệng.

"Tôi cũng không giấu giếm cậu, thật ra tôi và anh ấy từ lâu đã hoàn tất thủ tục kết hôn. Bây giờ anh ấy đã là chồng hợp pháp của tôi, Ôn Hinh... cho tôi xin lỗi."

Khi nói ra những lời này, cảm giác có lỗi chưa từng có chợt dấy lên trong lòng cô.

Có lẽ đối với Bạch Tư Thần, cô hoàn toàn không cảm thấy ray rức nhưng với Ôn Hinh thì lại khác.

Ngay từ đầu người ta đã là vị hôn thê của anh, cô lại nhảy vào xen ngang như vậy.

Bây giờ thì tốt rồi, chính thất cũng đã tìm đến tận nơi để nói lý lẽ, kêu cô làm thế nào không cúi đầu nói xin lỗi được chứ.

Nhưng Ôn Hinh lúc này đều không thể nghe lọt lời nói của cô. Cô ta hậm hực, giận đến đỏ mặt, bàn tay cũng nắm chặt lan can.

"Cô nói nghe dễ lắm, nếu đổi lại là cô. Người cô yêu thích, còn là vị hôn phu của cô, một ngày bị người khác cướp mất thì cô sẽ như thế nào? Tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy hả?"

Vừa nói Ôn Hinh vừa rơi nước mắt nhìn cô, thật ra không phải cô yếu mềm hay không kìm được cảm xúc.

Chỉ là cô ta muốn để cô tự cảm thấy tội lỗi, sau đó sẽ chủ động rút lui, không dây dưa gì với anh nữa.

Nhưng ngoài suy nghĩ của Ôn Hinh, lúc này biểu cảm của cô đúng là cảm thấy có chút tội lỗi thế nhưng cô lại từ tốn đáp lời.

"Ôn Hinh, thật lòng cho tôi xin lỗi nhưng tôi yêu anh ấy, ngoài anh ấy tôi không cần gì khác."

Ôn Hinh nghẹn họng, tức tưởi không nói thành lời.

Bàn tay cô ta càng siết chặt, liếc thấy bọn họ đang đứng trên cầu thang, trong lòng cô ta liền nảy ra một suy nghĩ.

Hạ Vũ Điềm, là cô ép tôi đấy.

Khi thấy cô định bỏ qua cô ta đứng đó, lách người đi lên trên. Lúc này Ôn Hinh giống như mất đi khống chế, lập tức nghiêng mặt, đưa tay kéo lấy cánh tay cô.

Vì quá bất ngờ lại cộng thêm chân trái của cô đã bị trượt khỏi nấc thang phía dưới, cả người cô loạng choạng, chỉ có thể xoay qua, đúng lúc nhìn thấy Ôn Hinh đang nở nụ cười.

Cô té ngã lăn mấy vòng xuống phía dưới, cả người đều đau ê ẩm, cảm giác giống như gãy xương.

Lúc này một cơn đau từ cổ chân truyền đến, cô cắn răng chịu đựng, ngước mặt nhìn lên.

Chỉ thấy đôi môi Ôn Hinh mấp máy, nhẫn tâm nói ra một câu.

"Chỉ cần cô mất đi cái thai, Đường gia sẽ không để cô vào cửa dù chỉ là nửa bước."

Nghe xong câu này, Hạ Vũ Điềm liền hiểu ra mọi chuyện. Thì ra Ôn Hinh là cố tình đẩy ngã cô, cố tình khiến cô mất đi đứa bé, từ đó sẽ khiến cho Đường gia không còn lý do nào từ hôn với Ôn gia của cô ta.

Cô thật không ngờ Ôn Hinh lại có thể tàn nhẫn như vậy, vì muốn cô từ bỏ anh mà làm ra chuyện này với cô.

Rất may cô đã không có thai, nếu không kết quả thật sự khó lường trước được.

Bấy giờ Hạ Vũ Điềm nặng nề chống một tay đứng dậy, tay cô vịn vào lan can trước mặt, nhẫn nhịn đau đớn dưới chân, bước từng bước một đi về phía Ôn Hinh.

Ôn Hinh nhất thời không thể tin nổi vào mắt mình, cô ta hơi sợ hãi lùi về sau vài bước. Lại nghĩ nếu cô mang thai thì tại sao có thể bình an mà đứng lên như vậy, lẽ nào...

"Đúng vậy là tôi nói dối đấy...

Nhưng cũng nhờ vậy tôi mới biết được con người thật của cô. Vậy mà tôi còn cảm thấy có lỗi, ray rức trong lòng nữa chứ... Ôn Hinh, cô đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt rồi đấy."

Vừa nói Hạ Vũ Điềm vừa dùng ánh mắt giận dữ nhìn Ôn Hinh. Bây giờ trong lòng cô rất khó chịu, chỉ muốn dạy cho cô ta một bài học mà thôi.

Nhưng khi cô còn chưa kịp làm gì, vài bước chân bên dưới đã truyền tới. Lúc này gương mặt Ôn Hinh mới thu lại nổi sợ hãi, nhướn mắt nhìn cô.

"Hạ Vũ Điềm, tôi nhất định sẽ đem chuyện cô nói dối mang thai để nói với ông nội. Để xem lúc đó Đường gia còn chấp nhận cô hay không..."

Lúc nói ra những lời này, vẻ mặt Ôn Hinh vô cùng đắc ý.

Ngược lại với thái độ khinh khỉnh của cô ta, Hạ Vũ Điềm chỉ trầm mặc không lên tiếng.

Không chấp nhận cũng không sao, dù sao bây giờ cô đã là vợ anh.

Còn chuyện lúc nãy đương nhiên cô vô cùng để ý.

Trước sau gì đứa con gái trước mặt cô đây cũng phải trả giá cho hành động khi nãy. Ánh mắt cô hằn lên một tia giận dữ nhìn Ôn Hinh đắc ý rời đi.

Buổi chiều, anh lại đến tìm cô.

Phòng học vắng vẻ, cô ngồi ở đó, gương mặt lạnh lùng.

Anh đi lại phía cô, cô liền ngẩng đầu nhìn lên.

Chợt thấy trong mắt cô phảng phất một tia khó chịu, vừa nhìn thấy anh cô liền thu lại, mỉm cười với anh.

"Anh đến rồi."

Đường Bắc Xuyên gật đầu, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

"Em sao vậy? Có chỗ nào không tốt sao?"

Thấy cô lắc đầu, anh lại nói.

"Vậy chúng ta về thôi, hôm nay lại đến nhà anh. Cùng anh ăn tối được không?"

Bấy giờ Hạ Vũ Điềm khẽ cụp mắt nhìn xuống mắt cá chân mình, thiều thào nói.

"Nhưng chân em không đi nổi, anh bế em được không?"

Nghe cô nói vậy anh liền ngồi xổm xuống, bởi vì là mùa đông cô luôn mặc quần dài đương nhiên anh không nhìn thấy được.

Khi anh kéo ống quần của cô lên cao một chút, hiện ra trước mắt anh là một cổ chân ửng đỏ, xung quanh còn có rất nhiều vết sưng.

Anh vội vàng ngẩng đầu, không giữ được bình tĩnh hỏi.

"Tại sao lại như vậy?"

Lúc này cô giống như con mèo nhỏ, vô cùng đáng thương đáp lại anh.

"Em bị vị hôn thê của anh đẩy ngã xuống cầu thang, bây giờ cả người đều đau nhức, anh muốn xem thử không?"

Lời mời mộc này thật sự không chút thú vị, thậm chí còn khiến anh cảm thấy tức giận.

Một tay nắm lại thật chặt, ngay lập tức đã đấm mạnh xuống mặt sàn, thô tục chửi ra một câu.

"Mẹ nó."

Sau đó anh liền đứng dậy, còn định xoay người rời đi.

Cô biết anh là người rất dễ nổi giận cho nên liền ngăn cản.

Chuyện con gái cứ để con gái giải quyết, anh hà tất xen vào.

"Anh đừng đi, không giải quyết được gì đâu. Bây giờ anh hãy đưa em về nhà trước, mọi chuyện từ từ tính sau được không?"

Anh cúi đầu nhìn vào ánh mắt cô, bên trong giống như một hồ nước ngập tràn ánh nắng, long lanh đẹp đẽ vô cùng.

Nghe cô nói vậy anh chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.

Lúc anh đưa cô về nhà, cởi hết quần áo cô ra.

Mẹ nó, đúng là càng thêm tức giận.

Chi chít nhưng dấu vết sưng đỏ, toàn thân cô giống như bị người ta đánh đập.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!