Hạ Vũ Điềm ngửa đầu, cô không ngần ngại phô bày cơ thể trần trụi của mình trước mắt anh.
Lúc nãy sau khi bị anh đi vào từ phía sau, một lúc anh đã lật người cô lại, tiếp tục ra vào thân thể cô.
Cô rên rĩ nghiêng đầu, âm thanh như đao phủ, một nhát cắt lìa suy nghĩ cô.
Hạ Vũ Điềm từng nghĩ, cô thật lòng muốn từ bỏ anh.
Nhưng cô làm được sao?
Câu trả lời là hoàn toàn không được.
Lúc chứng kiến anh vì cô mà cãi lại ông nội, còn bị ông cho ăn một cái tát.
Lúc đó cô thật sự cảm thấy bản thân rất ngu ngốc, người con trai tốt như anh cô có thể tìm đâu ra bây giờ.
Hạ Vũ Điềm trong lúc mơ màng, cô vòng tay ôm lấy cổ anh ghì xuống thật chặt.
Cô chủ động hôn vào môi anh.
Vì quá bất ngờ với hành động này của cô, anh vội vàng nín thở, sau lại hít vào một hơi.
Hàm răng cô cạy mở, chiếc lưỡi non mềm len lỏi trong miệng anh.
Bọn họ cùng hít thở, cùng nuốt vào chất lỏng ngọt ngào của đối phương.
Hồi lâu cô mới cam tâm nhả môi anh ra, nặng nề mở miệng.
"Yêu em không?"
Cô hỏi anh, vẻ mặt đỏ bừng nhìn anh, giống như rất muốn biết được câu trả lời.
Đường Bắc Xuyên không cần suy nghĩ gật đầu.
Hai tay anh chống xuống mặt giường, cúi đầu nhìn cô.
"Cả đời này chỉ yêu em..."
Vừa dứt lời, anh đã rướn người một cái.
Chất lỏng nóng hổi từ nơi cương cứng của anh tuôn vào cơ thể cô, chỗ đó ướt đẫm.
Đôi môi cô run rẩy, hơi thở cũng trở nên hỗn loạn.
Còn anh thì đang ngẩng đầu, gương mặt vô cùng thoả mãn.
Vài ngày sau đó, không biết bằng cách nào mẹ của anh đã có được cách thức liên lạc với cô.
Bà ấy chủ động gọi cho cô, còn nói chỉ muốn một mình gặp riêng cô.
Buổi chiều, sau khi ra khỏi lớp học, cô nói với anh hôm nay phải đến tiệm hoa phụ mẹ, không thể ở bên anh được.
Đường Bắc Xuyên trước giờ luôn hiểu lý lẽ nên liền gật đầu, còn nói muốn đưa cô đi.
Hạ Vũ Điềm vội vã từ chối, lại sợ anh nghi ngờ nên đành nói.
"Thật ra mẹ em vẫn chưa biết chuyện chúng ta vẫn đang qua lại, để em từ từ nói với bà ấy được không?"
Anh bất đắc dĩ gật đầu, nhẹ nhàng đặt môi mình lên trán cô.
"Vậy em đi cẩn thận."
Cô mở cửa đi vào một nhà hàng sang trọng, mẹ anh đã ngồi đợi sẵn ở một chiếc bàn gần đó.
Thấy cô đi vào, gương mặt bà khá lạnh nhạt.
Lần trước cô chỉ mới nghe giọng nói của bà, vẫn chưa có cơ hội gặp mặt.
Bây giờ nhìn thấy rồi, cảm nhận đầu tiên của cô với bà chính là... nghiêm khắc.
"Cháu chào cô."
Hạ Vũ Điềm đứng đối diện, cô khẽ gật đầu, còn nói bằng một giọng điệu khá lễ phép.
Nhưng đáp lại, Lâm Nhược Hoa chỉ khẽ nhíu mày, từ từ đặt ly rượu trên tay xuống.
Bà rất thích uống rượu, một thói quen khó bỏ của bà từ khi bước chân vào Đường gia.
Chồng bà, một người đàn ông với vẻ ngoài lạnh nhạt.
Ông ta không thích gần gũi với bà, cũng bởi vì bà thường xuyên uống rượu.
"Ngồi đi."
Lâm Nhược Hoa lạnh nhạt mở miệng, ánh mắt bà nhìn chằm chằm lấy cô, giống như nhìn vào bản thân của bà lúc trước.
Cô ngồi xuống đối diện, đợi người phục vụ rời khỏi cô liền ngẩng mặt nhìn bà.
"Không biết cô muốn gặp cháu là có chuyện gì vậy ạ?"
Có lẽ vẻ bên ngoài của bà có chút xa cách, dễ khiến người khác e ngại. Thế nhưng cô lại khác, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của bà, cô lại rất bình tĩnh.
Lâm Nhược Hoa im lặng quan sát cô một lúc, hồi lâu bà lại nói.
"Nghe nói vài ngày trước Bắc Xuyên đã đưa cháu đến gặp ông nội của nó?"
Nghe bà hỏi vậy, cô khẽ gật đầu. Lại nghe bà nói tiếp.
"Vậy cháu muốn cố chấp ở bên cạnh Bắc Xuyên thật à?"
Bấy giờ cô lại không gật đầu, nhìn bà một lúc cô chỉ đáp.
"Sao cô lại nói dối chuyện chúng cháu là anh em? Cô có biết làm như vậy là tàn nhẫn lắm hay không?"
Lâm Nhược Hoa khó chịu nhíu mày.
Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến lại làm bà nhớ lại căn phòng đổ nát của bà ngày ấy.
Đứa con duy nhất của bà, chỉ vì môt đứa con gái mà dám có hành động như vậy với bà.
Đúng là càng nghĩ càng tức chết mà.
"Tàn nhẫn?"
Lâm Nhược Hoa lập lại lời nói của cô, trong lòng không khỏi dồn nén.
"Vậy cháu có nghĩ cho tương lai của Bắc Xuyên hay không? Nó là người thừa kế duy nhất của Đường gia, không có cháu nó vẫn sẽ sống tốt nhưng không có Đường gia, nó sẽ chẳng là gì cả..."
Hạ Vũ Điềm im lặng, vậy ra tất cả những gì mà mẹ anh làm, tất cả cũng chì vì lo cho sự nghiệp kế thừa của anh sau này.
Đáng lẽ cô nên hiểu, những người sinh ra đã ngậm thìa vàng như bọn họ, trong đầu không có gì khác ngoài tiền tài và danh vọng mới phải.
"Thật ra cháu đã nhiều lần muốn từ bỏ anh ấy nhưng cháu không làm được."
Cô thành thật nói với Lâm Nhược Hoa, ánh mắt giống như chất chứa rất nhiều nỗi niềm, chỉ mong bà ban bố cho cô chút lòng thương cảm.
Nhưng Lâm Nhược Hoa đã hoàn toàn làm ngược lại, bà nhìn lấy cô, cay đắng mở miệng.
"Hạ Vũ Điềm, cháu cho rằng một người có quá khứ như cháu sẽ xứng với Bắc Xuyên hay sao?"
Nghe Lâm Nhược Hoa nói vậy, cô bắt đầu run rẩy, hỏi lại lần nữa.
"Cô nói gì?"
Lâm Nhược Hoa không đáp lời.
Bà chỉ nhìn ra ngoài cửa kính, lạnh lùng nói.
"Chia tay với nó đi, cháu muốn bao nhiêu tiền ta đều đáp ứng."
Hạ Vũ Điềm nhắm mắt, cô không có khóc chỉ là muốn kìm lại cơn tức giận trong lòng.
Lâm Nhược Hoa thấy cô như vậy, còn nghĩ bản thân sắp thành công rồi. Thành công ép cô phải cam tâm tình nguyện mà từ bỏ anh.
Nhưng tiếc thay cô lại nói.
"Nhưng cháu đã lỡ mang thai với anh ấy... rất xin lỗi vì đã khiến cho cô thất vọng rồi."
Những lời kia vừa nói ra, Lâm Nhược Hoa đã mang một bộ dáng thẩn thờ, ngây người tựa lưng vào ghế.
Mang thai sao?
Bởi vì bà đang nhớ đến đứa bé năm đó, lúc bị ép phải từ bỏ, cảm giác kia không khác nào sống không bằng chết.
Sau đó Lâm Nhược Hoa cũng không còn biết phải nói gì, cho đến khi cô rời đi, bà vẫn còn ngồi ở đó...
Cô đi ra bên ngoài, gió lạnh thấu xương.
Từ đằng xa, cô thấy một chiếc ô tô màu đen đang đỗ gần đó.
Thấy cô vừa đi ra, người ngồi phía sau đã mở cửa.
Bạch Tư Thần đi lại phía cô, gương mặt cô ta lộ vẻ sung sướng thấy rõ.
"Sao nào? Bác gái đã nói với cậu những gì rồi? Sao sắc mặt lại khó coi đến vậy?"
Lúc này cô cũng đang nhìn lại Bạch Tư thần. Thì ra mọi chuyện là do cô ta nói với mẹ của anh.
Đúng là không thể chấp nhận được.
"Bạch Tư Thần, cậu đã chơi đủ chưa?"
Lúc nói câu này cô đã tiến lên một bước, nghiến răng nghiến lợi hỏi cô ta.
Bạch Tư Thần đương nhiên không sợ, còn khinh thường đáp lại.
"Vũ Điềm à, quá khứ của cậu dơ bẩn như vậy còn muốn che giấu người khác sao? Chỉ là tôi đang giúp bác gái nhìn ra con người thật của cậu, có gì không đúng à?"
'Bốp'
Vừa dứt lời, Hạ Vũ Điềm đã vung tay đánh thật mạnh vào một bên gương mặt của Bạch Tư Thần một cái, khiến cô ta đau điếng, lập tức nghiêng mặt sang một bên.
Bởi vì quá bất ngờ, cô ta không kịp phản ứng, lúc này mới xoay mặt lại nhìn chằm chằm về phía cô, một tay che lại chỗ vừa bị đánh, tức giận trừng mắt với cô.
"Hạ Vũ Điềm, sao cô dám..."
Bàn tay vừa đánh người của cô lập tức nắm lại, giống như chưa hả được cơn giận.
Năm đó nếu không phải bị Bạch Tư Thần uy hiếp, cô cũng không phải nhẫn nhịn đến mức như vậy.
Bây giờ thù mới nợ cũ, cũng phải giải quyết một lần cho xong.
"Sao tôi lại không dám. Không phải cậu luôn đem chuyện tôi từng giết người ra uy hiếp hay sao? Bây giờ giết thêm cậu nữa chắc cũng không thành vấn đề đâu nhỉ..."
Vừa nói cô vừa chậm rãi đi lại gần cô ta, Bạch Tư Thần sợ hãi, lập tức lùi ra sau.
"Cô... cô muốn làm gì?"
Thấy Bạch Tư Thần run sợ, cô lại càng cảm thấy hài lòng.
Một tay cô nắm chặt cổ tay Bạch Tư Thần đưa lên cao, trước khi cô ta kịp phản ứng thì cô đã mở miệng.
"Làm gì à? Chính là giết chết cậu như tên đàn ông năm đó đấy. Người nào làm hại đến tôi, tôi sẽ đều không bỏ qua.
Bạch Tư Thần, hãy nhớ những lời hôm nay tôi nói đấy."
Nói xong cô đã buông mạnh tay một cái khiến cô ta lảo đảo, chút nữa thì ngã vào vũng nước bên cạnh.
Cô xoay người rời đi, cũng mặc kệ vẻ mặt lo sợ cùng không cam tâm của Bạch Tư Thần bị bỏ ở lại.
Hạ Vũ Điềm đi về nhà, trên đường về cô tình cờ nhìn thấy một người mà cô không muốn thấy nhất trong cuộc đời...
Bạch Nhất Phong.
Ông ta bảo tài xế đỗ xe bên đường, ở trước cửa nhà chờ mẹ con cô.
Vừa nhìn thấy cô, Bạch Nhất Phong đã vội vàng mở cửa.
"Điềm Điềm, đã lâu không gặp."
Cô không có phản ứng hay nói đúng hơn là không muốn phản ứng.
Hạ Vũ Điềm đứng yên tại chỗ, ngẩng mặt nhìn ông một lúc.
"Sao ông lại đến đây?"
Khi cô nói ra câu này, vẻ mặt vẫn lạnh tanh.
Không lẽ lúc nãy cô vừa dạy dỗ con gái của ông thì ông đã vội vàng đến đây tính sổ với cô rồi sao.
Sao lại có thể nhanh đến vậy.
Nhưng ngoài suy nghĩ của cô, Bạch Nhất Phong chỉ nói.
"Ta chỉ muốn đến đây thăm con và mẹ của cô, ta làm vậy cũng không được sao?"
Đương nhiên là không được, ông ta có quyền gì mà đến đây.
Năm đó khi cô gặp phải chuyện kia, ông ta chỉ đến khuyên mẹ của cô đưa cô vào viện điều trị tâm lý.
Trước nay ông ta chưa từng quan tâm đến đứa con gái như cô sống chết như thế nào.
Hà cớ gì hôm nay lại đến.
"Ông về đi, sau này đừng đến đây nữa. Thật sự quá giả dối rồi."
Ánh mắt cô không giấu được vẻ kinh bỉ nhìn ông, giọng nói căm hận, nhìn chằm chằm vào ông.
Bạch Nhất Phong lộ vẻ đau lòng nhưng lại cố kìm nén.