Cuối cùng, sau một lúc ầm ĩ, nơi mà anh ép cô đến lại không phải là nhà của anh.
Chiếc taxi dừng lại trước một toà nhà cổ kính, anh nắm lấy tay cô bước ra bên ngoài.
Đứng trước cánh cổng, anh xoay đầu nói với người lái xe ở đây chờ một chút, bọn họ sẽ quay lại.
Khi anh định nắm tay cô đi vào bên trong Hạ Vũ Điềm liền khựng lại, ngẩng đầu nhìn anh.
"Đây là đâu? Anh đưa em đến đây làm gì?"
Thấy cô không chịu nghe lời, bàn tay ghì lấy tay anh, chần chờ không chịu đi vào, anh liền dứt khoác đáp lại.
"Không phải em luôn canh cánh chuyện anh cùng Ôn Hinh có hôn ước sao? Đây là trang viên của ông nội anh, bây giờ anh đưa em đến đây để nói rõ mọi chuyện."
Hạ Vũ Điềm sửng sờ, bàn tay vội vàng giữ lấy tay anh chặt hơn, cô thấp thỏm nhìn anh.
"Không, em không đi vào đâu. Lỡ như ông tức giận thì phải làm sao bây giờ?"
Cô thật sự lo lắng, người lớn tuổi luôn có nhiều chứng bệnh, nếu chẳng may một lúc nữa gặp cô, ông nội của anh liền tức giận đến mức trở bệnh, không phải mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ hay sao.
Cô không muốn khiến anh khó xử, buộc phải chọn lựa giữa cô và gia đình anh.
Thế nhưng Đường Bắc Xuyên trước giờ luôn là người nghĩ gì làm đó, hơn nữa chuyện này anh đã muốn thực hiện lâu rồi, bây giờ cơ hội đã đến, anh nhất định sẽ không bỏ qua.
"Nếu em không vào, anh sẽ dùng biện pháp đấy."
Hạ Vũ Điếm sợ hãi thối lui, cô không biết anh sẽ dùng biện pháp gì để đối phó cô nhưng cô rất rõ một điều, chuyện đó hoàn toàn đáng sợ.
"Bắc Xuyên, anh nghe em nói, chúng ta đừng bốc đồng như vậy. Bây giờ chúng ta hãy quay về trước, từ từ nói chuyện được không anh?"
Cô nhỏ giọng cầu xin anh, hai tay cô bấy giờ đang nắm lấy tay anh, chưa bao giờ cô có cảm giác bất lực đến vậy.
Nhưng ngoài mong đợi của cô, anh không những không để tâm vào những lời nan nỉ của cô, ngược lại anh còn thẳng thừng đáp lại.
"Là do em đấy."
"A..."
Vừa nói xong, anh đã cúi người bế cô trên tay.
Hạ Vũ Điềm vì quá bất ngờ, đôi tay cô vội vàng ôm lấy cổ anh, giật mình hốt hoảng.
"Anh... anh thả em xuống, người khác nhìn thấy bây giờ."
Đường Bắc Xuyên không trả lời cũng không có phản ứng.
Anh đi một mạch, từ nhà lớn đến phòng khách, người hầu nhìn thấy anh thì liền lễ phép cúi đầu.
Lúc này anh đang bế cô đi lên cầu thang, khi đi đến thư phòng, quản gia Trương đã đứng sẵn ở đó.
"Xin thiếu gia chậm chút, để ta vào thông báo với tiên sinh một tiếng."
Đường Bắc Xuyên có vẻ không quan tâm, anh ngẩng đầu nhìn người quản gia đứng cách đó một khoảng, lạnh nhạt đáp lại.
"Không cần đâu, tôi sẽ tự vào."
Thế là sau câu nói từ chối của Đường Bắc Xuyên, lúc này vị quản gia kia chỉ còn biết cúi đầu im lặng, nhìn anh bế cô đi vào bên trong.
Bên trong căn phòng, không gian rất yên tĩnh.
Ông nội anh ngồi phía sau chiếc bàn, dường như đang chăm chú đọc sách.
Cô khẽ cắn môi, lúc này anh mới bằng lòng đặt cô đứng trên sàn nhà.
Khi ông ngẩng đầu nhìn đến bọn họ, trong lòng cô liền thấp thỏm không yên.
"Bắc Xuyên, con đến đấy à? Cô bé này là ai?"
Đối với câu hỏi này của ông, Đường Bắc Xuyên lộ vẻ khó chịu nhíu mày, từ từ đáp lại.
"Ông nội, đây là Vũ Điềm. Hiện tại chúng con đã đăng ký kết hôn, cô ấy cũng xem như là cháu dâu của ông rồi đấy."
"Hỗn xược..."
Đường Chấn Đông lập tức đứng dậy, tức giận quăng mạnh quyển sách trên sàn nhà, gương mặt giống như không thể tin nổi nhìn anh.
Sau đó lại nói.
"Vậy còn Tiểu Hinh thì sao? Con kêu ta làm sao ăn nói với nhà họ Ôn bây giờ..."
Ôn Hinh là cháu gái duy nhất của người bạn từng vào sinh ra tử với ông, hôn ước đã được sắp đặt từ lâu, bây giờ đâu thể nói bỏ là bỏ được.
Hạ Vũ Điềm giật mình, cô đứng bên cạnh anh, lại cảm thấy anh không có chút lo sợ mà chỉ thản nhiên đáp lại.
"Nếu ông nội ngại mở miệng thì hãy để con giải quyết. Dù sao người con yêu và muốn lấy làm vợ chỉ có một mình Vũ Điềm..."
"Con... con đúng là khiến ta tức chết."
Vừa nói một tay Đường Chấn Đông đã vịn vào lồng ngực, có lẽ do huyết áp đột ngột tăng lên, ông liền không chịu nổi.
Hạ Vũ Điềm lúc này không thể đứng yên, cô vội vàng chạy lại đỡ lấy tay ông.
"Ông có sao không ạ?"
Đường Chấn Đông cho dù là thở không ra hơi cũng dứt khoác xua tay cô ra, tức giận nhìn vào gương mặt cô.
"Tránh ra, đừng đụng vào ta."
Hạ Vũ Điềm vội vàng rụt tay lại, không phải là cô không biết bản thân không có tư cách này, chỉ là cô là người học y, nhìn thấy ông như vậy cô liền không chịu được.
Lúc này Đường Bắc Xuyên đã đi đến bên cạnh, nắm lấy tay cô kéo về phía mình, lạnh nhạt nói.
"Ông nội, Vũ Điềm chỉ lo lắng cho ông, ông đừng đối xử với cô ấy như vậy."
Nghe cháu trai nói vậy Đường Chấn Đông lại càng thêm tức chết, ông vung tay một cái, đánh mạnh vào nửa gương mặt của anh.
'Bốp'
Âm thanh chát chúa vang lên, Đường Bắc Xuyên nghiêng mặt, anh cũng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Đường Bắc Xuyên, cháu nghĩ cháu là ai mà dám cãi lời ta hả?
Ngay cả cha của cháu, năm đó còn phải từ bỏ người phụ nữ kia để kết hôn với mẹ của cháu theo ý của ta đấy..."
Chỉ nói đến đó Đường Chấn Đông đã bị cơn đau đầu hành hạ, lập tức khuỵ xuống, một tay chống vào mặt bàn.
Gương mặt ông trắng bệch, không biết là vì tức giận hay là bệnh cũ tái phát.
Lúc này anh liền đưa mắt nhìn ông nội của mình.
"Ông nội, những lời này của ông đúng là càng giúp cháu nhận ra bản thân đã lựa chọn đúng đắn. Cuộc hôn nhân đó, cháu không cần...
Người cháu yêu là Vũ Điềm, cô ấy đã là vợ cháu, điều này không bao giờ có thể thay đổi được."
Đứng bên cạnh, Hạ Vũ Điềm bấy giờ chỉ biết im lặng nhìn anh.
Trong lòng cô bỗng chốc có một cảm giác ngọt ngào cùng hối hận.
Khoé mắt cô cay xoè bởi vì những lời nói vừa rồi của anh.
Anh nói anh yêu cô, còn có cả đời chỉ lấy cô làm vợ.
Khi anh dắt cô rời khỏi căn phòng ấy, đi xuống lầu, bỏ lại phía sau là những lời nói tức giận của ông.
Cô và anh đi ra bên ngoài, gần đến cánh cổng cô liền dừng lại.
"Bắc Xuyên."
Cô gọi tên anh từ phía sau.
Anh không đi nữa, đứng sựng lại.
Lúc anh xoay đầu, bọn họ nhìn nhau một lúc, cuối cùng cô không kìm được, bàn tay chạm vào gương mặt anh.
"Em xin lỗi, là do em không tốt, đã làm khó anh rồi."
Cô dùng ánh mắt đau lòng nhìn anh, lúc cô nói ra câu này trái tim anh liền thắt lại.
Còn nghĩ đây chính là câu nói anh không muốn nghe nhất trong cuộc đời này.
"Vậy có phải em nên bù đắp cho anh một chút hay không?"
Bấy giờ anh liền nắm lấy tay cô đưa lên môi hôn một cái, còn mập mờ nói ra những lời ám chỉ bên tai cô.
Thấy cô gật đầu, còn ngoan ngoãn tựa người vào lòng anh, qua vài giây chợt nghe cô nói.
"Thật ra lúc nãy chỉ là em cố tình nói vậy để anh chán ghét em, chính là em sợ phải làm khó anh như vậy... Chứ em hoàn toàn chưa từng thích người khác, chỉ thích mỗi anh."
Anh gật đầu, suy nghĩ của cô, anh hiểu.
Có điều đôi khi vì quá nóng giận, anh sẽ luôn có những ý nghĩ tiêu cực với cô.
Thế nhưng anh đã cố hết sức kìm nén.
Giống như lúc nãy, rõ ràng anh chỉ muốn ép buộc cô về nhà, sau đó sẽ làm ra đủ trò quá đáng với cô.
Vậy nhưng anh đã ngăn lại ý nghĩ đó mà đưa cô đến đây.
Anh không muốn cô nghĩ, ở bên cạnh anh lúc nào cô cũng phải đối mặt với những nổi sợ hãi mà anh mang lại.
Thứ mà anh muốn mang đến cho cô là hạnh phúc và một tình yêu thật sự.
Không phải là tổn thương, cũng không phải là những rào cản về gia cảnh giữa bọn họ.
Quay về nhà, cô theo anh vào phòng, thấy anh đưa tay kéo rèm cửa, cô đã ngại ngùng cúi đầu.
"Bây giờ là ban ngày, làm vậy có ảnh hưởng hay không?"
Thấy anh lắc đầu, anh còn đưa tay cởi áo, trái tim cô đập mạnh, vội vàng nhìn đi chỗ khác.
Kể từ lúc hiểu lầm bọn họ có quan hệ huyết thống, cô luôn trốn tránh anh, dẫn tới lâu như vậy giữa hai người không nảy sinh quan hệ.
Bây giờ đứng ở chỗ này, biết một lúc nữa đây sẽ cùng anh làm loại chuyện đó, trong lòng cô liền cảm thấy hồi hộp, bối rối vô cùng.
"Không phải lúc nãy còn mạnh dạn gật đầu đồng ý hay sao? Chưa gì đã muốn đổi ý à?"
"Em đi tắm."
Cô vội vàng lẩn tránh câu hỏi này của anh, đi nhanh vào phòng tắm.
Nhưng trước khi cô kịp đóng cửa, anh đã đưa tay chặn lại, xém chút nữa còn đập vào tay anh.
"Anh làm gì?"
Đường Bắc Xuyên cười cười, ý định rất rõ ràng đáp lại.
"Hình như chúng ta chưa từng làm chuyện này ở trong phòng tắm. Anh muốn thử, có được hay không?"
Nghe anh trắng trợn nói ra, cô liền hít vào một hơi, mở to mắt.
Sau đó mấy giây, lúc Đường Bắc Xuyên còn nghĩ cô sẽ từ chối thì bàn tay cô đã nới lỏng cánh cửa, từ từ buông ra, không ngăn anh nữa.
Cô nhìn anh không nói gì, cho đến khi cánh cửa bị anh đóng lại, bọn họ đứng bên trong, chỉ nghe cô nói.
"Anh nhanh một chút, nếu không em đổi ý bây giờ."
Nghe cô nói vậy anh liền phì cười.
Mới đầu là anh dụ dỗ cô thật nhưng xem ra hiện tại cô còn nóng lòng hơn anh.
Một lúc tiếng rên rĩ cùng tiếng nước chảy trong phòng tắm hoà lẫn vào nhau.
Anh đè cô vào tường, bàn tay nâng lấy một bên chân cô, đưa lên cao một chút.
Bên dưới của cô bị anh mạnh mẽ đi vào, mỗi cái nhấn người của anh đều khiến cô ngửa đầu nức nỡ.
Cô đã bị anh hành hạ hơn một giờ đồng hồ ở trong này, thầm nghĩ bản thân sắp không chịu nổi nữa rồi.
Ngực cô bị anh mút lấy, cả thân thể đều bị anh bế lên cao, chỗ đó không ngừng ngậm vào vật to dài của anh.
Mỗi khi anh đi vào, nơi đó sẽ giống như đang cố gắng chịu đựng rồi khi anh rút ra, lại cảm thấy giống như thiếu mất thứ gì.
Anh liên tục theo tiết tấu ra vào đều đặn, cũng làm cho cô dần dần mất đi ý thức, yếu đuối tựa vào lòng anh.
"Chậm... chậm chút, em sắp không chịu nỗi nữa rồi."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!