Đường Bắc Xuyên không thích đùa cợt với con gái, đặc biệt là cô gái anh thích.
Hạ Vũ Điềm ra khỏi cửa hàng tiện lợi, trên tay cô là một gói đồ được bọc kín.
Đường Bắc Xuyên đang đứng dựa lưng vào cái cột đèn gần đó, vừa thấy cô đi ra anh đã ngẩng đầu.
Có lẽ cô không mấy bất ngờ vì nhìn thấy anh ở đây, tuy rằng nơi anh sống và nhà của cô cách nhau chỉ có hai dãy phố, thế nhưng bọn họ lại có gia cảnh hoàn toàn khác biệt.
Cũng chính vì điều này đã áp đặt một suy nghĩ muốn tránh xa anh của cô.
Buổi sáng khi nhìn thấy Ngữ Ái Tâm gọi anh thân thiết như vậy, cô đã vô cùng ghen tị, thậm chí còn viết hẳn lên tờ giấy toàn là tên của anh.
Lúc này cô đã đứng trước mặt anh, chậm rãi mở miệng.
"Hôm qua tôi vẫn chưa trả ô cho cậu."
Đường Bắc Xuyên gật đầu, nhìn cô một lúc, sau đó liền đứng thẳng dậy, bỏ hai tay vào túi quần.
"Không vội nhưng bây giờ tôi muốn nói chuyện với cậu, có được không?"
Ánh đèn đường chiếu sáng lên hai thân hình mờ ảo, anh nhìn thẳng vào mặt cô, giọng nói giống như van xin quỵ luỵ.
Cô có nghe lầm không hay là do cơn đau bụng đến kỳ khiến cô nảy sinh ảo giác.
Sau khi cô gật đầu liền đi theo anh, anh dẫn cô đi vào một con hẻm, ở nơi đây anh rất muốn giở trò với cô.
Nhưng lý trí nói cho anh biết, chuyện đó đâu dễ thực hiện ở chỗ này, cần phải từ từ và khiến cô từ bỏ sợ hãi.
Bọn họ đều đứng dựa lưng vào tường và đối diện với nhau, Hạ Vũ Điềm cố gắng im lặng, cô muốn chờ anh nói trước, nói ra ý định anh dẫn cô đến đây.
Thế nhưng anh lại hỏi.
"Hắn ta có đồng ý không?"
Hạ Vũ Điềm hơi ngơ ngác, cho dù cô có thông minh thế nào thì cũng không thể đoán ra hàm ý trong lời của anh, liền hỏi lại.
"Ai?"
"Tống Học Hữu."
Anh bình thản trả lời.
Lúc này giống như Hạ Vũ Điềm mới hiểu ra vấn đề, có điều cô lại không muốn giải thích.
"Tại sao cậu lại hỏi vậy?"
Đường Bắc Xuyên nhíu mày, cô vậy mà lại tránh đi câu hỏi của anh, rõ ràng là có mờ ám, còn mờ ám đến nổi khiến anh tức giận.
Đột nhiên anh chợt cầm lấy tay cô, kéo mạnh một cái, khiến cô ngã nhào vào ngực anh.
Hạ Vũ Điềm đau đến nhăn mặt, cô liền ngẩng đầu, bắt gặp một ánh mắt đang muốn giết người của anh.
"Em có tin tôi sẽ cưỡng bức em tại chỗ này rồi phi tan thể xác em không?"
Hạ Vũ Điềm im lặng, vậy là anh cũng thích cô à.
Thế nhưng suy nghĩ này lại khiến cô không dám mỉm cười, dù sao với cô anh vẫn là vọng tưởng.
Giữa bọn họ có nhiều điểm khác biệt như vậy, cho dù có được anh nhìn trúng bọn họ cũng không có khả năng.
"Thật lòng tôi không muốn cản cậu, có điều tôi đang đến kỳ nếu cậu không ngại bẩn thì hãy làm như những gì cậu muốn đi."
Lúc nãy khi cô phụ mẹ dọn dẹp tiệm hoa, cảm thấy đáy quần lót ươn ướt một mảng, bụng lại có chút đau cho nên cô liền đi vào cửa hàng tiện lợi gần đó mua băng vệ sinh.
Tình cờ lại bị anh kéo đến chỗ này, còn chuyện sống chết, cô không quan tâm.
Đôi môi cô mấy máy trước tầm nhìn của anh, xem kìa tuy chỉ có một chút ánh sáng của cái đèn trứng vịt trên đầu rọi xuống nhưng đôi môi ấy là màu hồng nhạt, dường như chưa từng bị ai chạm qua bao giờ.
"Con gái thường dùng cái cớ này để tránh khỏi bị xâm hại, em cũng vậy à?"
Đường Bắc Xuyên nhàn nhã hỏi lại cô, trong đầu óc anh bây giờ chính là đôi môi trước mặt, quả dâu chín mọng cần được hái này phải thuộc về anh.
Hạ Vũ Điềm nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm chứa đầy dục vọng kia, thẳng thắng đề nghị.
"Vậy cậu có muốn kiểm tra thử không?"
Đường Bắc Xuyên nhướn mày, thành thật đáp.
"Rất vinh hạnh."
Bàn tay có chút lạnh của anh luồn vào từ dưới váy cô, không có thứ gì nổi cộm, hơi thở của anh bắt đầu nặng nề.
Từ con đường lớn nhìn vào, bên trong con hẻm cảnh tượng vô cùng ái muội nhưng lại khiến người ta tò mò.
Thật ra đầu hẻm không có ai mà bọn họ cũng không sợ bị nhìn thấy, chỉ là trao dồi một chút thôi mà, đâu có gì phải đáng xấu hổ.
Hạ Vũ Điềm hơi mở chân ra, đây làm bàn tay nam thần trong lòng cô đấy, nó nóng rẫy như nhung nham vừa phun ra, chạm vào da thịt đến đâu đều để lại vết bỏng ran rát đến đó.
Nhưng cô lại thích cảm giác này, nếu anh không ngại bẩn thì cô còn lo gì.
Đường Bắc Xuyên đưa hai ngón tay luồn vào quần lót, ở giữa đáy quần đúng là có một chất lỏng nhơm nhớp thật.
Anh chưa bao giờ chạm vào thứ này, nó khiến anh vô cùng tò mò, không biết chảy ra từ đâu.
"Cậu thoả mãn chưa?"
Khi ngón tay anh bắt đầu sờ soạn, chạm vào hạt thịt mềm mại của cô, ánh mắt anh nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống, cô lại bình thản hỏi anh.
Đường Bắc Xuyên rút bàn tay ra khỏi quần lót của cô, suy nghĩ bản thân thật biến thái, con gái đến kỳ cũng không tha.
Nhưng anh lại rất hưng phấn, không biết khoái cảm dâng lên từ đầu, chỗ đó của anh bắt đầu căng cứng rồi, còn chạm vào bụng dưới của cô.
Đường Bắc Xuyên đưa tay lên nhìn thử, dưới ánh đèn vàng nhạt, màu sắc kia đương nhiên bị thay đổi.
Đó là máu tươi chảy ra từ thân thể cô đấy sao anh có thể chê bẩn được.
Anh nhìn đến một lúc, lúc này không biết Hạ Vũ Điềm lấy đâu ra một mảnh khăn giấy nhét vào tay anh.
"Cậu lau đi, rồi đưa tôi về."
Tối rồi, cô không muốn phải đi về nhà một mình, nếu có anh đi cùng thì càng hạnh phúc.
Nhưng có thể chỉ là một lần, lần sau sẽ không có nữa.
Một bàn tay anh vẫn còn giữ chặt sau lưng cô, nhẹ nhàng kéo vào, không khiến cô đau như lúc nãy nữa.
Gương mặt anh hạ xuống, kề sát môi cô, anh nói.
"Hôm nay anh bỏ qua cho em, không có lần sau đâu đấy."
Đương nhiên chuyện mà anh bỏ qua ở đây còn có cả chuyện cô đã tỏ tình với người khác bởi vì anh lại không muốn phạm phải sai lầm.
Giết chết cô rồi, sau này ai khiến anh nảy sinh dục vọng đây.
Đi trên con đường quen thuộc, cô đi trước còn anh đi sau, lâu lâu Hạ Vũ Điềm lại xoay đầu nhìn anh.
Đứng trước cửa nhà, trước khi cô đi vào anh liền giơ tay cầm lấy cổ tay cô, giữ lại.
"Làm bạn gái tôi đi."
Khi nói ra câu này, anh đã rất mong chờ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!