Lúc Hạ Vũ Điềm tỉnh dậy, bên ngoài có giọng nói của một người đàn ông.
Cô lờ mờ mở mắt, đi chân trần trên sàn nhà.
Những bước đi nhè nhẹ, giống như sợ người khác phát hiện.
Ông ta nói.
"Giai Tuệ, hay là chúng ta hãy đưa con bé tới trung tâm điều trị."
Đó là lần đầu cô nghe thấy giọng nói của người đàn ông ấy.
Nó không hẳn lạnh nhạt nhưng cô lại chẳng nghe ra được chút ấm áp nào.
Dường như ông ta đang khuyên mẹ cô điều gì đó, hàng chân mày xinh đẹp của cô khẽ cau lại, lát sau mới nghe thấy giọng nói của mẹ mình.
"Nhất Phong, anh về đi, sau này đừng tìm đến mẹ con em nữa."
Qua khe cửa, cô nhìn thấy người đàn ông đó đang nhìn về phía mẹ mình.
Gương mặt ông ta rất cương nghị, ra dáng một quý ông.
Còn mẹ cô cũng đang nhìn chằm chằm vào ông ta, hốc mắt bà đã đỏ hoe.
Về sau Hạ Vũ Điềm mới biết được, người đàn ông đó chính là Bạch Nhất Phong.
Hôm đó ông ta tìm đến nhà chính là để khuyên Hạ Giai Tuệ đưa cô đến trung tâm điều trị tâm lý.
Vì sao à?
Bởi vì vài ngày trước đó cô từng bị bắt cóc.
Người bắt cô là một tên biến thái, hắn ta nhốt cô mấy tiếng đồng hồ, còn giở đủ trò với cô.
Sau đó thì hắn bị đâm chết, người giết hắn không ai khác chính là đứa bé gái bị hắn ép buộc mang về.
Hạ Vũ Điềm cúi đầu nhìn vào tay mình, bàn tay cô toàn là máu, là máu của người đàn ông đó.
Lúc hắn nhìn cô cười, lúc hắn dùng bàn tay bẩn thỉu sờ vào người cô.
Lúc hắn nói với cô.
'Em gái, em có muốn cùng anh chơi một trò chơi hay không?'
Cô sợ hãi lắc đầu nhưng hắn không buông tha.
Hắn cầm lấy hai bàn tay cô chạm vào gương mặt hắn.
Cô kinh tởm đến phát ói, hắn lại cười cười nói với cô.
"Đừng sợ, sau này anh trai sẽ bảo vệ em, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe theo anh là được."
Hắn lại cười.
Nụ cười của hắn có chút ghê rợn.
Hạ Vũ Điềm mở mắt, trái tim cô đập thình thịch.
Gần mười năm trôi qua, giấc mơ ấy vẫn rõ ràng như vậy.
Lúc anh đưa cô về nhà, bàn tay cô lạnh cóng.
Anh nắm lấy tay cô, những ngón tay đan lại.
Trước khi mở cửa đi vào, cô còn quyến luyến, tựa đầu vào lồng ngực anh.
"Bắc Xuyên, nếu như em không như anh nghĩ..."
Cô chỉ nói tới đó, chợt im lặng.
Vài giây sau.
"Anh có còn thích em không?"
Buổi tối hôm đó, cô nằm trên giường.
Không ngủ được.
Tiếng hít thở đều đặn của cô, giống như giả tạo.
Cô còn nhớ câu nói của anh trước lúc nói lời tạm biệt.
'Cả đời này, anh chỉ thích em.'
Buổi chiều hôm sau, cô đi ra sân bóng rổ.
Người đó mặc quần áo thể thao, mồ hôi ướt đẫm.
Mái tóc anh đen dày, bị hất ngược ra phía sau.
Trên tay Hạ Vũ Điềm cầm chai nước, đứng ở bên ngoài, nhìn anh.
Cô đứng đó thật lâu, cho đến khi phía sau vọng lên giọng nói.
"Hạ Vũ Điềm, cậu thật sự muốn thay thế vị trí của Ôn Hinh sao?"
Bạch Tư Thần đi đến chỗ cô, khoanh tay trước ngực, hỏi cô.
Hạ Vũ Điềm xoay đầu, trong ánh mắt cô là gương mặt của một đứa con gái.
Cô ta không hẳn đẹp nhưng cũng không có chỗ nào để chê.
Cô nhìn vào đôi mắt Bạch Tư Thần, chợt nở nụ cười.
Vào lúc này cô mới hiểu, tại sao hôm đó Ôn Hinh lại tỏ thái độ như vậy với cô.
Vậy là cô liền từ tốn đáp lại.
"Không phải từ lâu tôi đã thay thế cô ấy rồi sao?"
Nói xong khoé môi cô còn mỉm cười thêm lần nữa.
Bạch Tư Thần không thể tin vào những gì mình nghe thấy, liền hỏi lại cô.
"Cậu nói gì?"
Hạ Vũ Điềm lại cười.
Trước khi xoay đầu chỉ để lại một câu.
"Muốn nhìn thấy hay không?"
Thế là trước ánh mắt ngỡ ngàng của Bạch Tư Thần, cô đi đến chỗ anh.
Quả bóng bị đánh vào rổ, tiếng vỗ tay, tiếng reo hò vang lên không ngừng.
Đường Bắc Xuyên xoay đầu, nhìn về phía cô.
Anh nhận lấy chai nước từ tay cô, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Lúc này mới nhìn cô hỏi.
"Cô ấy đã nói gì với em à?"
Hạ Vũ Điềm gật đầu, không giấu giếm anh.
"Cô ấy hỏi em thật sự muốn cả đời ở bên cạnh anh sao."
Trái tim Đường Bắc Xuyên chợt đập nhanh một nhịp nhưng vẫn giữ được thái độ bình tĩnh hỏi lại cô.
"Vậy em trả lời thế nào?"
Hạ Vũ Điềm nhìn anh.
Cô không vội trả lời, đôi môi xinh đẹp chỉ khẽ cười một cái.
Sau đó liền giảo hoạt đáp lại.
"Anh ấy à? Chỉ là đẹp trai một chút, có điều kiện một chút. Biết đâu sau này khi ra trường, em sẽ gặp một người tốt hơn anh..."
"Em dám?"
Nghe cô nói vậy đương nhiên anh liền cảm thấy tức giận, dùng sức bóp mạnh chai nước trong tay, khiến nó móp méo, không còn hình dạng ban đầu.
Hạ Vũ Điềm thấy biểu cảm này anh thì chỉ mỉm cười lần nữa mà lần này còn xinh đẹp hơn.
Bàn tay cô ngay lập tức bị anh nắm chặt, chưa kịp mở miệng thì bên tai đã nghe thấy giọng nói của anh.
"Đi theo anh."
Hạ Vũ Điềm khẽ xoay đầu, nhìn về đứa con gái cách đó không xa.
Cô chính là cố tình làm như vậy.
Cô muốn Bạch Tư Thần nhìn thấy, giữa cô và anh hoàn toàn là có khả năng.
Đường Bắc Xuyên nắm tay cô đi ra ngoài cổng, đi đến chỗ chiếc xe phân khối lớn mà anh đỗ sẵn, lấy nón bảo hiểm đội vào cho cô.
"Bắc Xuyên, em chỉ nói đùa thôi."
Cô đứng im để mặc động tác đội nón của anh, mở miệng giải thích.
Ánh mắt này của anh là sao, muốn giết cô à?
Hai hàng chân mày anh khẽ cau lại, nhướn mắt nhìn cô.
"Hiện tại mới nói ra câu này, có muộn lắm hay không?"
"Vậy anh muốn làm gì em? Giết chết em à?"
Đường Bắc Xuyên lắc đầu.
Giết cô thì dễ quá, chi bằng...
"Em không vào được không?"
Nhìn toà nhà cao lớn trước mặt, bên trên còn có vài dòng chữ.
'Trụ sở đăng ký kết hôn.'
Hạ Vũ Điềm không biết, cô chỉ nói đùa với anh như vậy thì liền bị ép đến đây.
Sao con người của anh, có thể bá đạo đến vậy.
"Bắc Xuyên, anh bình tĩnh một chút. Lúc nãy... lúc nãy là em chỉ nói đùa thôi mà."
Anh đưa tay cởi lấy mũ bảo hiểm trên đầu cô.
Suốt đoạn đường, anh đều dùng tốc độ kinh người mà lái xe.
Khiến cô có chút sợ, còn vòng tay ôm lấy anh thật chặt.
Bây giờ nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của anh thế này, cô liền cảm thấy không xong.
Lúc này anh chỉ nhìn cô, thản nhiên mở miệng.
"Nếu em không muốn đi vào, anh có thể bế."
Trong đời Hạ Vũ Điềm không biết, chỉ vì một câu nói lỡ miệng, cô liền nhận lấy kết cục như thế này.
Khi anh cầm bút ký tên vào tờ giấy trước mặt, vẻ mặt anh rất bình thản, giống như chuyện này vô cùng bình thường với anh.
Còn cô...
"Điềm Điềm, nhanh một chút."
Cô ngẩng mặt nhìn anh, sau đó lại nhìn về người đang giúp bọn họ làm thủ tục.
Hiện tại cô rất muốn khóc.
Anh rõ ràng là muốn dùng chuyện này để ép buộc cô mà.
Thế là cô liền quyết định, ký thì ký.
Đi vào nhà, anh và cô bỏ giày ở cửa.
Anh muốn ôm cô vào lòng, định hôn xuống nhưng cô liền kháng cự.
"Anh buông ra, sao anh có thể ép buộc em như vậy hả?"
Đường Bắc Xuyên bật cười, lúc này gương mặt đẹp trai của anh càng trở nên sáng lạng, lưu manh đáp lại cô.
"Ai kêu em dám chọc giận anh, hơn nữa bây giờ em đã là vợ anh, ngoan ngoãn nghe lời anh một chút. Nếu không..."
Nói đến đó, anh lại cười, ánh mắt thâm trầm nhìn cô.
Hạ Vũ Điềm nghiêng đầu, tò mò hỏi anh.
"Nếu không thế nào? Anh sẽ đánh em à?"
Anh khẽ lắc đầu, bàn tay ôm lấy bên hông cô, kéo vào trong ngực anh.
"Nếu không anh sẽ khiến em mỗi ngày đều sẽ không thể xuống giường được, khóc lóc cầu xin anh."
"Đường Bắc Xuyên, anh..."
Vừa nói được tới đó, bên ngoài chợt có tiếng chuông cửa.
Hạ Vũ Điềm giật mình, cô vội vàng xoay đầu nhìn lại.
"Ai... ai đến vậy anh?"
Đường Bắc Xuyên lắc đầu, có thể là chị gái anh.
Nhưng nghĩ lại, chị ấy cũng không thường xuyên đến đây.
Lúc này anh liền đi đến chỗ cửa, định mở ra.
Cô liền níu tay anh, ngăn lại.
Hạ Vũ Điềm nhón chân, qua lỗ nhỏ trên cánh cửa, cô nhìn thấy một người phụ nữ.
Cô liền xoay đầu nhìn anh.
"Là một người phụ nữ."
Nghe cô nói vậy, anh khẽ nhíu mày.
Sắc mặt cũng trở nên lạnh nhạt.