Dây băng rôn nằm rãi rác trên mặt đất cuốn vào mắt cá chân Hạ Vũ Điềm, khiến cô lảo đảo, ngã trúng vào một người.
Cô vội ngẩng đầu, Thẩm Quân Hạo đã cúi xuống nhìn cô.
"Cậu không sao chứ?"
Không ngờ một chỗ đông người thế này bọn họ cũng trùng hợp gặp nhau.
Hạ Vũ Điềm lắc đầu, liền đứng thẳng người.
"Mình không sao, cảm ơn cậu."
Ở hội trường đang bắt đầu lễ đón sinh viên mới, ai nấy đều đi đến đó.
Thẩm Quân Hạo nhìn qua cô, thật ra cậu đã đi sau cô từ nãy giờ, chỉ là không dám đến gần.
Vẻ mặt của cô mấy hôm trước không được vui, Thẩm Quân Hạo liền cho rằng là bản thân đã làm phiền cô cho nên hiện tại đương nhiên có chút dè dặt.
"Vũ Điềm, cậu muốn đến đó không?"
Mới đầu Hạ Vũ Điềm định lắc đầu, lại nghĩ dù sao cô cũng là tân sinh viên, tham gia vài hoạt động cũng không phải thu lại nhiều bổ ích hay sao.
Hơn nữa ở đó đông người như vậy, chưa chắc gì sẽ gặp những người kia.
Cô khẽ gật đầu.
"Ừm, chắc sẽ đi một chút."
Lúc Thẩm Quân Hạo và cô đi đến đó, cả hội trường đã chật kín người.
Bọn họ đi lại một góc nhỏ, đứng ở đó.
Thẩm Quân Hạo là người rất lịch sự, cậu luôn đi bên cạnh cô nhưng lúc nào cũng giữ một khoảng cách nhất định, tránh chạm vào người cô.
Ở trên bục, vị giáo sư đang thao thao bất tuyệt, khi bọn người Đường Bắc Xuyên đi vào, những cô gái xung quanh ai cũng đưa mắt nhìn đến anh.
Ôn Hinh đi bên cạnh, cảm thấy bản thân có chút kiêu hãnh.
Người bọn họ nhìn đến là vị hôn phu của cô, dù sao từ trước đến nay Ôn Hinh luôn cho rằng anh chính là đối tượng kết hôn sắp đặt hoàn hảo nhất.
Hiện tại càng cảm thấy suy nghĩ đó không sai chút nào.
Ôn Hinh cố ý đi gần anh hơn, hai tay còn nắm lấy cánh tay anh không rời.
Đường Bắc Xuyên nhìn xuống, lúc nãy là do có cô gái kia ở đó, cho nên anh không ngăn cản.
Hiện tại thái độ của anh đã khác hoàn toàn.
Thế nhưng khi anh định mở miệng kêu Ôn Hinh đừng đứng gần như vậy thì ánh mắt anh liền thẫm lại.
Từ đằng xa, trong một góc nhỏ, anh thấy hai thân ảnh đang đứng đó.
Vậy mà lúc nãy cô còn nói bản thân không khoẻ, chớp mắt một cái đã đứng bên cạnh tên con trai khác rồi.
Đường Bắc Xuyên lạnh nhạt xoay đầu, cũng mặc kệ cái níu tay của Ôn Hinh bên cạnh.
Cả hội trường đồng loạt tiếng vỗ tay, điều khiến Hạ Vũ Điềm không ngờ tới là sau khi vị giáo sư kia đi xuống bên dưới, lúc này một vị sư huynh có vẻ ngoài vô cùng quen mặt đã bước lên.
Bạch Nhất Hàn đứng trước mi rô, hắn đưa mắt nhìn quanh một lượt, sau đó khẽ mỉm cười.
"Chào các bạn, tôi là Bạch Nhất Hàn. Từng là sinh viên khoa y của đại học chúng ta nhiều năm về trước..."
Hạ Vũ Điềm trầm mặc, bên tai vẫn còn nghe thấy giọng nói văng vẳng của Bạch Nhất Hàn nhưng cô sớm đã không để ý.
Ánh mắt của cô lúc này chỉ dán chặt vào đôi tay của Ôn Hinh đang bám chặt vào cánh tay anh.
Ở vào giây phút chúng ta nhận ra không thể từ bỏ được người đó, có lẽ chính là lúc nhìn thấy đối phương đang vui vẻ hạnh phúc cùng kẻ khác.
Trong những lời nói của Bạch Nhất Hàn, có một câu mà cô vừa nghe thấy.
"Vậy bây giờ xin mời bạn nữ đứng chỗ kia cùng lên đây với tôi phát biểu đôi lời được hay không?"
Sau câu nói ấy, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.
Hạ Vũ Điềm đứng im bất động, còn chưa hiểu hết lời nói của Bạch Nhất Hàn thì Thẩm Quân Hạo lúc này cũng nhìn về phía cô.
"Vũ Điềm, sư huynh gọi cậu đấy."
Hạ Vũ Điềm lập tức thu lại ánh mắt đang nhìn về chỗ Đường Bắc Xuyên thế nhưng cô chỉ im lặng, giống như không muốn quan tâm đến câu nói của Bạch Nhất Hàn.
Lúc này cả hội trường ai cũng xầm xì to nhỏ, còn có vài nam sinh dành cho cô ánh mắt si mê cùng ngưỡng mộ.
Hạ Vũ Điềm chợt có cảm giác hối hận, không biết tại sao lúc nãy lại quyết định đến đây.
"Đừng ngại, dù sao sinh viên trường đại học chúng ta đều là nhân tài, có thể làm phiền bạn một chút hay không?"
Hạ Vũ Điềm ngẩng mặt nhìn Bạch Nhất Hàn, chắc chắn hắn là cố ý đây mà.
Lúc này Từ Anh đang cố gắng chen qua hàng người đông đúc đi về phía cô.
Khi đã đứng trước mặt, cô ấy liền vịn vào tay cô.
"Vũ Điềm, cậu nhanh lên đó đi, chúng mình đều ủng hộ cậu."
Sau câu nói ấy, Hạ Vũ Điềm liền liếc nhìn về phía Đường Bắc Xuyên.
Thế nhưng vẻ mặt anh hoàn toàn lạnh nhạt, giống như chẳng để ý gì đến chuyện này.
Hạ Vũ Điềm hít vào một hơi, chậm rãi đi đến chỗ Bạch Nhất Hàn đang đứng.
Thấy cô tới gần, Bạch Nhất Hàn đương nhiên vui vẻ, liền nở nụ cười.
"Tiểu Điềm, dù sao chỉ là vài câu nói, em đừng tỏ ra không vui như vậy."
"Bạch Nhất Hàn, anh là cố ý đúng không?"
Cô đứng xa mi rô một chút, tránh để giọng nói của mình bị mọi người nghe thấy.
Thấy Bạch Nhất Hàn chỉ nhìn cô với vẻ mặt hài lòng, cô liền cảm thấy bản thân giống như bị hắn trêu đùa.
Rất muốn lập tức rời khỏi ngay lúc này.
Thế nhưng bây giờ cô đã trưởng thành và là sinh viên đại học, không phải như năm đó, chỉ cần nhìn thấy hắn, cô liền muốn tránh xa.
Khi cô xoay mặt, hướng về ống mi rô, ánh mắt của những người bên dưới đã đồng loạt nhìn đến cô.
Cô cũng nhìn thấy ánh mắt kia đang chăm chú nhìn đến mình, bên cạnh anh còn có một cô gái.
Hạ Vũ Điềm cúi đầu, cô hít vào một hơi, giọng nói êm ái bắt đầu vang lên.
"Chào mọi người, tôi là Hạ Vũ Điềm, sinh viên năm nhất, khoa y...
Bởi vì sao tôi chọn ngôi trường này, các bạn có muốn biết hay không?
Từ nhỏ tôi đã là người không hoàn hảo, tôi từng mắc bệnh, rất nặng.
Lúc đó tôi luôn cảm thấy cuộc sống thật vô vị, còn tệ hại hơn là tôi từng nghĩ đến cái chết.
Cho đến một ngày tôi bị đưa vào bệnh viện, với vết cắt trên tay, lúc đó một vị bác sĩ đã tận tình cứu chữa cho tôi.
Khi tỉnh lại tôi liền hỏi ông ấy 'tại sao lại cứu một người không thiết sống như tôi.'
Lúc đó ông ấy chỉ bình thản trả lời.
'Bởi vì ông ấy là bác sĩ, cứu người là trách nhiệm. Cho dù người ông cứu có muốn sống hay không thì ông ấy cũng không bao giờ từ bỏ trách nhiệm của mình.'
Sau này tôi mới nhận ra, sống hay chết đều không quan trọng.
Quan trọng là chúng ta phải tồn tại một cách có ý nghĩa.
Từ đó tôi luôn cố gắng để trở thành một học sinh ưu tú, tiếp nối vị giáo sư cũng là bác sĩ kia, cứu giúp thật nhiều người.
Người tôi muốn nói đến đây chính là giáo sư Lâm Niên Thoại, người đã hướng ánh sáng cho tôi gần mười năm trước.
Cảm ơn thầy, giáo sư Lâm."
Vừa nói cô vừa hướng ánh mắt đến vị giáo sư lớn tuổi ngồi cách đó không xa.
Lâm Niên Thoại khẽ mỉm cười, không ngờ nhiều năm như vậy, cô bé kia vẫn còn nhớ đến câu nói đó của ông.
Lúc này, bên dưới tiếng vỗ tay đã rần rần vang lên.
Có người còn lớn tiếng, bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với cô.
"Sư muội, cố lên."
"Bạn học Hạ, chúng tôi ủng hộ cậu."
Lúc cô đi xuống bên dưới, Từ Anh đã đi lại níu lấy tay cô.
"Vũ Điềm, cậu nói thật sao? Chuyện cậu..."
Từ Anh chỉ nói được đến đó, cô ấy không dám nói ra hết.
Cô liền gật đầu, dù sao Từ Anh cũng là một người bạn tốt, rất quan tâm đến cô.
Lúc cô lạnh nhạt đi qua chỗ Đường Bắc Xuyên, Ôn Hinh vẫn luôn đứng bên cạnh.
Cô không buồn liếc anh một cái vì dù sao bọn họ hiện tại cũng chẳng khác nào người xa lạ.
Buổi tối, đèn đường Bắc Kinh rất sáng.
Vì là mùa đông, chưa đến bảy giờ trời đã tối mịt.
Lúc nãy Thẩm Quân Hạo ngõ ý muốn đưa cô về, cô liền từ chối.
Không phải cô không có thiện cảm với người con trai này, chỉ là cô không biết bản thân có thể quên được người kia không, lại sợ giéo rắc hy vọng cho kẻ khác, khiến người ta đau lòng.
Hạ Vũ Điềm đứng trước cửa tiệm hoa, khi cô định đưa tay mở cửa, lại phát hiện gần đó có một người đang đi về phía cô.
Khi cô xoay đầu, người đó đã đứng bên cạnh.
Gió thổi, vài bông tuyết nhẹ rơi.
Ánh mắt anh ta nhìn cô rất lạ, có phần đắm đuối và điên cuồng như những năm tháng bọn họ mười bảy tuổi.
"Em chưa từng nói chuyện đó với anh."
Đường Bắc Xuyên nhìn cô, trong mắt anh là hình dáng của cô, còn trong tim anh thì chưa bao giờ quên được.
Hạ Vũ Điềm cúi đầu, giấu đi cảm xúc trong lòng.
Bình thản đáp lại anh.
"Dù sao cũng là chuyện đã qua, hơn nữa khi đó em đã nói chúng ta chỉ có một tháng, những chuyện như vậy không nhất thiết phải nói với anh."
Lúc này anh chợt cầm lấy tay cô, nắm lấy thật chặt, giống như không muốn buông ra.
Hạ Vũ Điềm có ý rút tay lại nhưng đã bị anh giữ lấy, anh còn cố tình đứng sát vào cô hơn.
"Vậy bây giờ em nói đi, anh rất muốn nghe."
Nghe anh nói vậy, cô liền ngẩng đầu.
Trong lòng cô bây giờ có thứ cảm xúc lẫn lộn, khó chịu và mềm yếu.
"Đường Bắc Xuyên, em và anh đã không còn gì nữa."
Cô lớn tiếng nói với anh, chính là muốn anh hiểu, bọn họ đã hết rồi.
Thế nhưng anh chỉ nhìn cô nói.
"Chúng ta chưa bao giờ kết thúc."
Cô bị anh nắm tay dắt đi trên con đường ẩm ướt, trời lạnh thấu xương, nhiệt độ bàn tay anh lại ấm ấp nóng rẫy vô cùng.
Hạ Vũ Điềm muốn dừng lại, cô không muốn đi theo anh.
Nhưng lúc nãy sau câu nói kia anh lại nói thêm một câu nữa.
Chính là 'nếu em không đi theo anh, anh sẽ lập tức ở chỗ này hôn em.'
Lúc đó Hạ Vũ Điềm liền nhìn vào bên trong, cô biết con người anh đã nói được thì sẽ làm được.
Nếu để mẹ cô nhìn thấy cảnh tượng ấy, chắc chắn bà sẽ biết anh chính là người năm đó khiến con gái bà khóc nức nỡ.
"Bắc Xuyên, buông em ra."
Cô đi sau anh, bàn tay vùng vằng muốn thoát khỏi, vẻ mặt tức giận nhìn anh.
Bây giờ bọn họ đã không còn quan hệ, anh không có quyền làm như vậy với cô.
Đường Bắc Xuyên đứng lại, anh xoay đầu nhìn cô.
"Muốn anh bế em."
"Anh dẫn em đi đâu? Em phải về nhà, trời đã tối.. A..."
Đường Bắc Xuyên nhíu mày, anh không nói nhiều lời lập tức cúi xuống bế ngang người cô.
Hạ Vũ Điềm hoảng sợ, hai tay liền ôm lấy cổ anh, sợ bản thân té ngã.
Lúc nãy anh đã cảnh cáo cô thế nhưng cô lại không nghe, cứ muốn anh ép buộc thế này.
"Bắc Xuyên, anh thả em xuống, người ta đang nhìn kia kìa."
Giọng cô lúc này trở nên nhỏ xíu, hai tay ôm chặt cổ anh. Thân hình anh cao lớn như vậy, bế cô trên tay thật sự rất dễ dàng.
Đường Bắc Xuyên rất cẩn thận, chiếc váy mà cô mặt trên người chỉ chạm tới đầu gối, lúc nãy anh ôm cô, đã dùng tay giữ lại.
Anh không muốn những thứ của anh bị người khác nhìn thấy, huống chi thứ đó còn quan trọng như vậy.
Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt liền tối lại.
Từ khuôn mặt cho tới cần cổ, chỗ nào trên người cô cũng đẹp.
Bất giác anh khẽ nuốt nước bọt, không giấu đi dục vọng trong lòng.
"Yên lặng cho anh, nếu không anh sẽ ngay lập tức ở chỗ này mà cưỡng bức em đấy."
"Anh..."
Hạ Vũ Điềm nghe anh nói vậy, chỉ biết tức giận mím môi nhìn anh.
Sao anh lại đột ngột thay đổi đến như vậy, còn dùng ánh mắt điên cuồng này nhìn cô.
Chẳng mấy chốc Đường Bắc Xuyên đã bế cô đi đến một toà chung cư cao cấp, anh bế cô vào thang máy đi lên tầng ba.
Ở trong thang máy anh bắt đầu cúi xuống hôn vào mặt cô, Hạ Vũ Điềm rùng mình lập tức né tránh.
"Anh... anh làm gì vậy?"
Môi anh khẽ nhếch lên, đương nhiên là muốn chạm vào thân thể cô rồi.
Trái tim Hạ Vũ Điềm đập nhanh thình thịch, hai tay vội vàng đẩy người anh ra, lại sợ bản thân té ngã nên chỉ dám cách ra một khoảng rất nhỏ.
"Anh đừng quá đáng."
Lúc anh bế cô từ thang máy đi ra, cổ cô đã hằn lên mấy vết hôn nho nhỏ.
Bởi vì cho dù cô có phản kháng, vẫn không thoát được anh.
Đứng trước cửa nhà, tuy anh đã thả cô xuống nhưng một tay vẫn ôm lấy người cô, tay kia đang bấm vào mật mã, bất chấp sự giãy giụa của cô.
"Đường Bắc Xuyên, anh đưa em..."
"Nhớ kỹ, mật mã là ngày tháng năm sinh của em."
Hạ Vũ Điềm yên lặng, anh đang nói gì vậy.
Cô liền xoay đầu nhìn đến những ngón tay anh, số cuối mà anh bấm đúng là năm sinh của cô.
Cánh cửa lập tức mở ra, cô bị ôm vào bên trong, đè lên vách tường, bắt đầu hôn môi ngấu nghiến.
Cô nghiêng đầu muốn thoát khỏi, lại bị anh giữ lấy.
Hai tay cô đánh vào người anh, cũng bị anh ép buộc giơ qua khỏi đầu.
Thân thể cô dán chặt vào người anh, từ lồng ngực đến bụng của anh, chỗ nào cũng rắn chắc.
Hạ Vũ Điềm cố gắng hít thở, cô không có lên tiếng phản kháng anh nữa, bởi vì từ đầu đến cuối đôi môi cô đã bị anh ngậm lấy, không nói được câu nào.
Anh hôn lấy hôn để, giống như hơn một năm nay anh chưa từng hôn qua cô gái nào vậy.
Một bàn tay anh luồn vào áo lông mà cô đang mặc, sờ lấy một vật tròn tròn.
Hạ Vũ Điềm rùng mình, lập tức xoay đầu, tức giận mắng chửi anh.
Từ trước đến nay cô là luôn là người lạnh nhạt, không thích mắng người thế nhưng hôm nay cô thật sự tức giận rồi.
"Đường Bắc Xuyên, anh dừng lại đi, anh điên rồi hả? Chẳng phải anh đã có vị hôn thê rồi sao? Đồ tồi nhà anh, chỉ biết ức hiếp em..."
Vừa nói cô vừa tức tưởi khóc trước mặt anh.
Thế nhưng anh chỉ cười, còn cười rất sảng khoái.
Không ngờ cô gái của anh cũng có lúc giận dữ đến như vậy, bộ dạng giống như đang muốn giết anh, càng khiến anh không kìm lòng được, muốn chiếm lấy cô.
"Anh chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với cô ấy."
Lúc này anh không còn cười nữa mà thay vào đó là một vẻ mặt rất nghiêm túc, chậm rãi nói với cô.
Thật ra Ôn Hinh chỉ là đối tượng kết hôn gia đình anh đã sắp đặt, anh chỉ xem cô ấy như em gái, từ trước đến giờ chưa từng đi quá giới hạn.
Còn đối với cô, với cô thì lại khác.
Anh chỉ muốn giữ lấy, chiếm hữu cho riêng mình.
Hạ Vũ Điềm ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu nhìn anh.
Đường Bắc Xuyên lúc này giống như hiểu được suy nghĩ của cô, anh lại nói thêm.
"Từ trước đến nay, ngoài em ra anh chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với bất kỳ cô gái nào. Dù em có bằng lòng hay không, đều không quan trọng..."
Hạ Vũ Điềm ngơ ngác nhìn anh, ý anh là sao.
Vậy nhưng bỏ qua bộ dạng khó hiểu của cô, sau đó anh liền bế cô đi đến chỗ sô pha, đặt cô ngồi xuống.
"Em muốn uống gì?"
Anh đi đến chỗ quầy bar, phía sau có một tủ rượu, mở miệng hỏi cô.
Cưỡng hôn xong lại tỏ ra lịch thiệp, giống như không có chuyện gì, trên đời này chắc chỉ có mỗi anh.
Hạ Vũ Điềm xoay đầu, nhìn ra bên ngoài cửa kính.
Khó chịu hỏi anh.
"Anh đưa em đến đây làm gì?"
Một tay anh nâng ly rượu, chậm rãi đưa lên môi, uống vào một ít.
Ánh mắt chứa đầy dục vọng nhìn cô, khàn đục nói.
"Làm tình với em... sau đêm nay anh sẽ cùng em đi đăng ký kết hôn, từ nay em sẽ không thể trốn tránh anh nữa."
"Đường Bắc Xuyên, anh thật sự điên rồi sao?"
Hạ Vũ Điềm há hốc mồm, cô lập tức đứng dậy.
Thế nhưng anh đã rất nhanh đặt ly rượu xuống, đi lại chỗ cô.
Cô bị anh doạ sợ, lại ngã ngồi lên sô pha lần nữa, hơi thở phả vào mặt cô.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!