Màn đêm buông xuống, bên trong Minh Nguyệt Lâu.
Đào Dương nhìn quanh cách bài trí trong phòng, gật đầu hài lòng, sạch sẽ cũng không giản dị, xứng với thiếu gia nhà y, cho tiểu nhị chút tiền thưởng, bảo hắn lui ra, sau đó quay đầu cười với Quách Kỳ Lân.
''Đại Lâm, ta đã nói chuyện với chưởng quỹ rồi, huynh muốn ở lại đây bao lâu cũng được, không thích phòng đó thì nói một tiếng với chưởng quỹ, đói bụng thì kêu tiểu nhị đưa cơm lên, bọn họ sẽ ghi sổ cho ta.''
Đào Dương nói, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, móc ra một xấp ngân phiếu từ trong túi đưa cho hắn: ''Trên người không có mang tiền hả? Cầm trước số này đi, ngộ nhỡ có thứ gì cần mua thì sao?''
Quách Kỳ Lân nhìn ngân phiếu y đưa, khẽ nhíu mày, nhưng không đưa tay ra nhận, Đào Dương thấy hắn không nhận, thở dài bất đắc dĩ, cứng rắn đập ngân phiếu lên tay hắn: ''Bất kỳ tiền trang hay cửa hàng đổi tiền nào cũng có thể đổi thành tiền mặt, huynh không phải phải tới tiệm nhà mình.''
''Ý ta không phải vậy...'' Quách Kỳ Lân vội giải thích, rụt tay ra, vẫn không nhận xấp ngân phiếu đó.
''Không sao, thật ra huynh không cần nghĩ nhiều như vậy, ta để tiền ở đây, huynh nhớ cất đi đấy.'' Đào Dương bỏ ngân phiếu lên bàn.
''A Đào...'' Y thân mật bố trí như vậy cho mình, nhất thời Quách Kỳ Lân vừa cảm động vừa xấu hổ cắn rứt, kéo tay y lại, nhưng không biết nên nói gì.
Đào Dương mỉm cười nhìn hắn, chậm rãi nhướng mày: ''Cảm động à? Cảm động thì hôn ta một cái đi?''
''Ta còn tưởng cái gì, chuyện này nào có sá gì?'' Quách Kỳ Lân cười, lúc này ôm lấy mặt y, hôn chụt một cái lên trán y.
''Chỉ vậy thôi?'' Đào Dương nghiêm túc nhìn hắn, cũng không hài lòng lắm.
Quách Kỳ Lân suy nghĩ một lát, lại lần nữa hôn lên trán y, lần này lưu lại lâu hơn chút mới buông y ra: ''Như vậy được chưa?''
''....Được được được, cứ vậy đi.''
Đào Dương thật sự không nhịn được mà bật cười, bất đắc dĩ gật gật đầu, thấy cũng không còn sớm nữa nên tạm biệt hắn, lại dặn hắn đi ngủ sớm, sau đó quay người rời đi.
Quách Kỳ Lân đưa mắt nhìn y đi ra cửa, cười ngượng ngùng: ''Thật sự là có lỗi gây thêm phiền phức cho đệ, rõ ràng đệ là em trai nhưng lại chiếu cố ta như anh trai, ta thấy sau này đệ cứ làm anh đi, ta làm em được rồi, dù sao...''
Đào Dương nghe vậy thì dừng bước, đưa lưng về phía hắn yên lặng đứng ở cửa, chậm rãi giương mắt, trong ánh mắt đã không còn sự dịu dàng như cũ mà là có chút tức giận.
''Sao vậy?'' Quách Kỳ Lân thấy lạ nhìn y, không biết là y bị làm sao.
Đào Dương hít sâu một hơi, đột nhiên xoay người sải bước về phía Quách Kỳ Lân, không nói hai lời, trực tiếp đưa tay kéo eo hắn qua, mạnh mẽ hôn lên cánh môi khẽ mở ra của hắn.
''Ưm?'' Quách Kỳ Lân ngạc nhiên trợn to mắt, lúc này trong đầu trống rỗng, căn bản không để ý đến việc phải phản ứng.
Hai bọn họ từ khi còn nhỏ đã biết là sau này khi lớn lên sẽ thành thân với đối phương, cho nên quan hệ vẫn luôn rất thân mật, thường xuyên ôm ôm hôn hôn, chuyện hôn chụt lên mặt hay trán là chuyện thường ngày, nhưng chưa bao giờ hôn thế này. . Ngôn Tình Ngược
Một tay Đào Dương ôm eo hắn, một tay ấn gáy ấn, bá đạo hôn hắn, hơi dùng sức một chút, tựa như đang công khai chủ quyền với hắn, có thể thấy cái câu anh trai em trai kia đã thật sự chọc y giận.
Một lúc lâu sau, mãi đến khi Quách Kỳ Lân hơi run chân, Đào Dương mới buông tha cho hắn, nhưng vẫn không buông tay ra, vẫn ôm hắn, trán y tựa lên trán hắn, chậm rãi nhếch môi.
''Ta không làm anh trai của huynh, ta là tướng công của huynh.''
Quách Kỳ Lân thoáng chốc đỏ mặt, vội vàng đẩy y ra, lùi về phía sau mấy bước, không đứng vững nên ngã ngồi lên ghế, hối hoảng cúi đầu.
Phản ứng này của hắn như cô dâu nhỏ bị trêu ghẹo vậy, Đào Dương bật cười, tiến đến một bước vuốt tóc hắn, nhẹ nhàng vuốt ve trán hắn một chút.
''Ngủ ngon.''
''Ngủ...ngủ ngon.''
Quách Kỳ Lân sững sờ trả lời, nhìn y đi ra khỏi phòng, cho đến khi cửa phòng đã đóng lại Quách Kỳ Lân mới như vừa mới tỉnh dậy từ giấc chiêm bao, khuôn mặt lại vù một phát đỏ thấu, trong đầu không kìm chế được mà nhớ đến chuyện vừa rồi, Quách Kỳ Lân bỗng che mặt, đạp loạn mấy cái, kêu rên một câu.
''Trời ơi! Như vậy làm sao mà người ta ngủ được!''
Giờ phút này đã là nửa đêm giờ Tý, thư phòng ba năm nay chưa từng ánh đèn của nhà họ Dương rốt cuộc cũng sáng lên, Dương Cửu Lang tựa lên ghế, chân tùy ý gác lên mặt bàn, buồn bực ngán ngẩm lật sách trong tay, ngập tràn trong đầu hắn đều là Trương Vân Lôi, căn bản không xem được một chữ nào.
''Thiếu gia.'' Đổng Cửu Hàm đẩy cửa bước vào, thấy tâm trạng của hắn hình như không được tốt, cố gắng cách xa hắn nhất có thể, cẩn thận đưa cho hắn một lá thư: ''Có kết quả rồi.''
Thật sự là con chết rồi cậu mới đến đưa sữa, Dương Cửu Lang trừng mắt nhìn Đổng Cửu Hàm, lại liếc mắt nhìn lá thư đó, hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: ''Đốt nó đi.''
Đổng Cửu Hàm vội buông lá thư xuống, trốn ra khỏi phòng như bay, vừa ra cửa thì đúng lúc gặp Mạnh Hạc Đường, nhất thời không phanh chân kịp, suýt chút đã va vào y, ly trà trên tay Mạnh Hạc Đường nhoáng lên một cái, hồn vía chưa kịp bình tĩnh nhìn về phía Đổng Cửu Hàm: ''Sao vậy? Cửu Lang xảy ra chuyện gì à?''
''Không có không có, thiếu gia đang ở trong phòng, xin ngài cứ tự nhiên, ta rút lui trước!'' Đổng Cửu Hàm vội vàng hành lễ với y, vòng qua y chạy đi nhanh như chớp.
Mạnh Hạc Đường bất đắc dĩ lắc đầu cười, đưa mắt nhìn Dương Cửu Lang sau bàn đọc sách, nhẹ nhàng gõ lên khung cửa: ''Cửu Lang?''
Lúc này ánh mắt của Dương Cửu Lang mới rời khỏi lá thư, thấy Mạnh Hạc Đường bưng ly trà còn đang bốc hơi nóng đi đến bên cạnh hắn, lập tức thả hai chân ngồi xuống, lễ phép cười với y: ''Mạnh ca à, sao còn chưa đi nghỉ ngơi?''
''Tới xem cậu một chút.'' Mạnh Hạc Đường quen chăm sóc Cửu Lương rồi, mỉm cười đưa ly trà cho hắn: ''Giữa đêm lạnh lẽo, uống chút trà nóng ủ ấm thân thể đi.''
''Cảm ơn.'' Dương Cửu Lang đưa hai tay nhận lấy trà nóng y đưa tới, nhìn qua hơi nóng từ từ bốc lên, đột nhiên lại hoảng hồn.
Người với người quả nhiên là không giống, tựa như trước kia, Trương Vân Lôi chưa từng pha trà cho hắn, thậm chí rót cho cốc nước cũng không có, càng chưa từng dùng giọng nói thì thầm nhẹ nhàng như vậy để nói với hắn.
Nhưng mặc dù là vậy, Dương Cửu Lang vẫn nhớ tiểu tổ tông của hắn, tuy nói Mạnh ca cùng là thiên sát cô tinh như hắn nhất định sẽ không ghét bỏ hắn, nhưng Trương Vân Lôi lại lấy góc độ của một người bình thường vẫn không sợ hắn, là người duy nhất bằng lòng ở bên cạnh hắn.
Không biết bây giờ y ở nhà họ Châu thế nào, chuyện hồi sáng có dọa y sợ không, có khi nào y cũng đang nhớ đến mình không? Hay vẫn một lòng một dạ muốn ra ngoài chơi? Nhưng thân thể của Cửu Lương yếu ớt, không thể cùng chơi với y, có khi nào y cảm thấy nhàm chán không?
''Cửu Lang?''
Thấy hắn ngây người, Mạnh Hạc Đường đưa tay huơ huơ trước mặt hắn, Dương Cửu Lang tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn y, nói với vẻ có lỗi: ''Thật xin lỗi, ta vừa mới thất thần.''
Mạnh Hạc Đường bật cười, kéo một cái ghế ra ngồi xuống: ''Cậu đang nhớ Biện nhi à?''
''Đúng vậy.'' Dương Cửu Lang cũng không giấu diếm, còn khẽ cong môi cười, chỉ là trong nụ cười có chút cay đắng.
Mạnh Hạc Đường thấy hắn, lại hỏi: ''Đang nghĩ có nên đi đón cậu ấy về hay không hả?''
''Cũng không hẳn.'' Dương Cửu Lang lắc đầu, không muốn tiếp tục chủ đề này lắm, hắn lại khôi phục dáng vẻ không đứng đắn như trước, nhướng nhướng mày với Mạnh Hạc Đường.
''Ta đang nghĩ Biện nhi hoạt bát, huynh cũng rất dịu dàng, tính cách của hai người mặc dù hoàn toàn khác nhau nhưng đều là người tuyệt vời hiếm có, nếu kiệu hoa hôm thành thân đó không bị đưa nhầm, e là ta cũng sẽ không nhịn được mà phải yêu huynh.''
''Vậy đi ngủ đi, bắt đầu nói mê sảng rồi.'' Mạnh Hạc Đường cười bất đắc dĩ, dường như đã quen với bộ dạng này của hắn, cũng nhìn ra được hắn đang cố gắng tránh né đi chủ đề kia.
''Ai nói đây là mê sảng chứ?'' Dương Cửu Lang ra vẻ nghiêm túc mà phản bác, nghiêng đầu cười với y: ''Huynh xem huynh xinh đẹp như vậy, tính tình lại tốt, đổi lại ai cũng đều sẽ thích, kiếp này Dương Cửu Lang ta có thể có một đoạn duyên phận này với hai người, nhất định là do kiếp trước đã làm chuyện gì đó vô cùng tốt, nếu Biện nhi mà có thể đồng ý thì ta còn thật sự muốn cưới Mạnh ca về luôn.''
Mạnh Hạc Đường không tưởng tượng nổi mà nhíu mày nhìn hắn, nghe thì biết là đùa nhưng vẫn không đỡ nổi.
''Haha, được rồi, ta không đùa huynh nữa.'' Thấy y không nói thành lời, Dương Cửu Lang phì cười, không đùa nữa, nghiêm túc nhìn hắn: ''Cảm ơn huynh đã đưa trà cho ta, nhưng ta còn phải đọc sách đến khuya, huynh nghỉ ngơi trước đi.''
''Vậy cậu cũng đi nghỉ sớm một chút.''
Mạnh Hạc Đường gật đầu, vốn muốn hỏi hắn với Biện nhi đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy hình như hắn không muốn trò chuyện nên cũng không ép hỏi hắn, từ từ đứng dậy đi khỏi thư phòng.
Dương Cửu Lang đưa mắt tiễn y đi, chậm rãi cúi đầu, liếc mắt nhìn lá thư bên bàn, thở dài một hơi, lại bắt đầu tràn ngập nhớ nhung đến tiểu tổ tông của hắn.