Vụ bắt cóc lần này, người mệt nhất là Dương Cửu Lang, chạy trước chạy sau mấy bận, bây giờ lại phải lần theo vết máu của mấy tên côn đồ chạy trốn kia để tìm Quách Kỳ Lân.
Chạy một mạch vào trong thành, trời cũng sắp sáng rồi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Quách Kỳ Lân đâu, vết máu cũng đang dần biến mất, sợ là máu cũng đông lại không nhỏ xuống được nữa rồi, chậc! Lần này phải làm sao đây? Đứt manh mối rồi thì làm sao mà tìm?
Dương Cửu Lang nhìn kỹ hướng vết máu kéo dài, suy luận sơ lược con đường mà hai tên côn đồ kia chạy trốn, chấp nhận số phận tiếp tục đuổi theo, bất giác, lại chạy tới gần nhà, Dương Cửu Lang còn đang thấy kỳ quặc, đột nhiên phía trước có một người chạy tới, Dương Cửu Lang thoáng nhíu mày, vội vàng chuẩn bị sẵn tư thế nghênh chiến, người kia cũng đã chạy đến.
''Cửu Hàm?'' Dương Cửu Lang hơi sửng sốt: ''Sao ngươi lại ở đây?''
''Thiếu gia?'' Đổng Cửu Hàm thấy hắn thì cũng sững sờ, vội vàng xông lại, dìu lấy cánh tay hắn đi về hướng nhà: ''Thiếu gia người về rồi! Nhị gia bị người ta bắt cóc rồi! Người mau về xem thử đi!''
''Hả? Vậy! Vậy mau dẫn ta đi đi!'' Dương Cửu Lang giật mình, vội vàng kéo Cửu Hàm chạy về nhà, quanh đi quẩn lại, còn chưa cứu Mạnh ca ra được, chưa tìm được Đại Lâm, Biện nhi lại bị bắt!
Trên đường đi, Đổng Cửu Hàm vừa chạy vừa giải thích chuyện đã xảy ra với hắn, hóa ra là Trương Vân Lôi lại thấy buổi tối Dương Cửu Lang không về ngủ, nên chạy tới Minh Nguyệt Lâu tìm hắn, ở Minh Nguyệt Lâu không thấy bóng dáng hắn đâu, lại tới nhà họ Châu...
Ròng rã cả đêm, Dương Cửu Lang chạy bao xa trong rừng thì Trương Vân Lôi đi bấy nhiêu xa trong thành, đi khắp tất cả các nơi đều không tìm được hắn, Trương Vân Lôi cũng bỏ cuộc, định về nhà, kết quả là mới vừa đến cửa nhà, đối diện đã va phải một người đàn ông bị thương khắp người.
Trương Vân Lôi có đầu óc tốt, còn tưởng là hắn đang tránh truy sát nên mời hắn tới nhà mình tránh một chút, băng bó vết thương, rốt cuộc là người đàn ông kia thấy y chỉ về nhà họ Dương, thoáng chốc trở mặt bắt cóc y, yêu cầu tiền chuộc với người làm của nhà họ Dương.
Đổng Cửu Hàm lấy cớ đi lấy tiền, lúc này mới chạy đi, nghĩ không tìm thấy Dương Cửu Lang vậy thì tới nhà họ Quách tìm Quách Đức Cương nghĩ cách, vừa khéo đi được nửa đường thì gặp Dương Cửu Lang.
Kể xong đầu đuôi câu chuyện, hai người cũng đã chạy tới nhà, vừa vào cửa, trong nội viện đã có lũ lượt các gia đinh đứng vây quanh, trong tay mỗi người đều cầm vũ khí, cầm xẻng, dao phay, gậy, còn có người cầm chổi lông gà, cái này là họ muốn tổ chức thành một đoàn thể cùng nhau xông lên, cao thủ võ lâm cũng phải đổ một ít máu đó, nhưng mà không ai dám xông lên, sợ người đàn ông kia trong cơn nóng giận mà làm Thiếu phu nhân nhà mình bị thương.
Dương Cửu Lang mệt đến thở không ra hơi, gạt gia đinh ra đi vào trong dòng người, chỉ thấy một người đàn ông đang bóp cổ Trương Vân Lôi, gác dao lên yết hầu Trương Vân Lôi, trừng mắt nhìn gia đinh xung quanh.
Trương Vân Lôi hình như là bị dọa sợ, hai tay cố víu lấy tay của người kia, kêu rên với vẻ cầu xin: ''Ta không thấy chuyện bất bình ra tay giúp nữa đâu!''
''Thấy chuyện bất bình ra tay giúp thì vẫn nên, nhưng sau nay phải nhìn người cho rõ một chút.'' Dương Cửu Lang thở hổn hển bước lên mấy bước, Trương Vân Lôi nhìn thấy hắn, lập tức bật cười: ''Cửu Lang!''
Dương Cửu Lang giơ tay về phía y, sau đó vịn đầu gối thở dốc, Trương Vân Lôi thấy hắn như vậy, lúc này y nghiêm mặt, cứng rắn nói: ''Ngươi đi đâu vậy! Ta tìm ngươi cả đêm!''
Dương Cửu Lang chỉ vào tên côn đồ sau lưng y, mệt tim nói: ''Ta cũng tìm hắn cả đêm!''
Tên côn đồ kia thấy Dương Cửu Lang về, lập tức luống cuống, vội vàng kề con dao tới gần Trương Vân Lôi hơn, nhìn chằm chằm vào hắn nói với giọng uy hiếp: ''Đừng tới đây! Nếu không ta sẽ làm thịt hắn!''
Dương Cửu Lang còn chưa dịu bớt, đưa mắt nhìn tên cướp, bực bội nói: ''Huynh đệ, ta nói cho huynh biết hôm nay ta vô cùng thấy phiền, không muốn động đậy một chút nào hết, khuyên huynh mau thả em ấy ra đi! Đi với ta tới nha môn tự thú! Hai ta đều khỏi phải phiền!''
Tên côn đồ kia nghe vậy còn chưa nói gì, Trương Vân Lôi đã quắc mắt trước: ''Dương Cửu Lang thái độ của ngươi là sao vậy! Ý ngươi cứu ta là rất phiền phức à!''
''Không có! Đâu có!'' Dương Cửu Lang vội vàng xua tay, cười lấy lòng giải thích với y: ''Chuyện nói ra rất dài dòng, lát nữa chúng ta trò chuyện tiếp, được không?''
''Ngươi đó! Ngươi còn cười được nữa! Mạng của ta ngàn cân treo sợi tóc rồi đây này! Ngươi còn cười được!'' Trương Vân Lôi giãy dụa muốn đánh hắn, điều này lại chọc giận tên côn đồ, lúc này hắn rống lên: ''Ngoan ngoãn chút đi!''
''Được được được, ta sai rồi ta sai rồi! Em đừng lộn xộn!'' Dương Cửu Lang vội vàng chắp tay với Trương Vân Lôi, vẫn không quên trấn an tên côn đồ kia: ''Tính tình em ấy là vậy đó, ngươi cẩn thận con dao của ngươi chút được không?''
Tên cướp lười nghe hắn nói lải nhải, hung ác trừng Dương Cửu Lang, nói ra điều kiện: ''Đưa cho ta một trăm vạn lượng! Nếu không ta làm thịt hắn!''
Lại là cái giá trên trời này! Đây chính là cái mà chúng gọi là giá trên trời! Chẳng lẽ trong đầu bọn chúng ngoại trừ trăm vạn ra thì không có ngàn vạn, trăm triệu hay một tỷ, chục tỷ, trăm tỷ hay sao vậy?
Đúng thật là! Một chút cảm giác căng thẳng kiếm tiền chuộc người thôi cũng không để có hắn có được nữa!
''Một trăm vạn lượng đúng không? Được thôi!''
Dương Cửu Lang cười khinh miệt, móc ra năm ngàn vạn lượng ngân phiếu còn lại trong ngực ra, đếm ra vốn ngàn vạn lượng, quơ quơ với hắn ta, sau đó khí khái vỗ chín trăm vạn lượng còn lại lên ngực hắn ta.
''Nè! Ngài nhìn cho kỹ nha, ta sợ một trăm vạn lượng đó không đủ cho ngài tiêu, cho ngài thêm gấp 40 lần nữa đó, ta tặng kèm thêm chín trăm vạn lượng lộ phí, đủ thành ý chưa? Ngài trả người lại cho ta đi?''
''Dương Cửu Lang! Ngươi điên rồi à!'' Trương Vân Lôi thấy cả đống tiền như vậy, lập tức không chịu đựng được, lại giãy dụa muốn đánh hắn, tên côn đồ kia vội đè Trương Vân Lôi xuống, thật sự không tin là Dương Cửu Lang lại dễ nói chuyện như vậy, cau mày nói: ''Ngươi đùa ta! Có tin ta làm thịt hắn không!''
Dương Cửu Lang tặc lưỡi: ''Ngươi sao mà không biết tốt xấu gì hết vậy chứ? Ta cho ngươi tiền ngươi còn không chịu!''
''Một trăm vạn lượng tiền mặt! Và một chiếc xe! Lập tức giao ra đây cho ta!'' Tên côn đồ đó đưa ra yêu cầu lần nữa.
Dương Cửu Lang thở dài bất đắc dĩ: ''Được được được, ta làm theo lời ngươi, ngươi sẽ thả người đúng không?''
''Không được!'' Tên côn đồ kia quá kiêng dè hắn, lúc này lại kề dao đến gần Trương Vân Lôi hơn chút: ''Ta muốn dẫn hắn đi cùng! Ra khỏi thành mới thả người!''
''Ngươi nói cái gì?''
Đột nhiên Dương Cửu Lang lạnh mặt, dáng vẻ đó làm tên côn đồ giật nảy mình, ngay cả Trương Vân Lôi và các gia đinh cũng không khỏi nuốt nước bọt, Dương Cửu Lang hít sâu, hoàn toàn mất hết sự tốt tính vừa rồi, hung ác trừng mắt nhìn tên côn đồ, gằn từng chữ.
''Tiền, ngươi lấy, xe, ngươi lấy, người, để lại cho ta! Ta lặp lại một lần cuối, hôm nay ta thấy vô cùng phiền, không muốn động một chút nào hết!''
Thấy thái độ của hắn thay đổi lớn, tên côn đồ lập tức tin vừa rồi đều là nói láo, lúc này kéo lấy Trương Vân Lôi lùi lại phía sau mấy bước, lưỡi dao suýt chút nữa đã cứa vào cổ Trương Vân Lôi: ''Làm theo lời ta bảo đi!''
Trương Vân Lôi sợ hãi hét lên, Dương Cửu Lang vốn muốn chừa cho hắn một mạng để giao cho nha môn, nhưng bây giờ hắn đã thật sự nổi giận, nghiến chặt răng, hỏi Trương Vân Lôi: ''Biện nhi, em tin ta không?''
''Ta tin, ta tin!'' Trương Vân Lôi gật đầu liên tục, liếc mắt nhìn tên cướp, lại nói với vẻ mặt như đưa đám: ''Hay là ngươi cứ đưa tiền cho hắn đi, ta, ta thấy cổ đã bị cứa đứt rồi!''
Vừa nói ra câu này, Dương Cửu Lang lại rít vào một hơi, sợ sẽ dọa Biện nhi sợ, hắn cố nén cơn giận, nhếch môi với y: ''Vậy em nghe lời ta, nhắm mắt lại.''
Tuy là Trương Vân Lôi nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, giây phút y nhắm mắt lại, đột nhiên Dương Cửu Lang cấp tốc thu nụ cười lại, cướp lấy con dao phay trong tay gia đinh bên cạnh, ném về tên côn đồ kia, chỉ trong một cái chớp mắt, dao phay đã chém thẳng vào mặt hắn ta, tên côn đồ kia cũng không kịp phản ứng mà đã chết ngay tại chỗ!
Trương Vân Lôi còn đang ngoan ngoãn nhắm mắt, đột nhiên nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng gầm trầm thấp, ngay sau đó cảm giác được mấy giọt chất lỏng ấm áp văng lên mặt, cổ tay bị trói buộc cũng nới lỏng một chút.
Trương Vân Lôi ngạc nhiên mở mắt ra, phát hiện tên đại ca kia đã buông y ra, đang định quay đầu nhìn kết quả, đột nhiên một bàn tay che kín ánh mắt y, kéo y vào lòng.
''Được rồi, không sao nữa rồi.''
Dương Cửu Lang dịu dàng nói, đề phòng y muốn quay đầu nhìn, một tay vòng lấy eo cậu, một tay nhấn sau gáy cậu, bao chặt cậu trong ngực mình, sau đó liếc nhìn cái xác chết không nhắm mắt kia, hơi nhíu mày.
Một loạt động tĩnh thế này Trương Vân Lôi không cần nhìn cũng có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì, nghe thấy tiếng tim đập dồn dập truyền đến từ lồng ngực trái của Dương Cửu Lang, y cũng hiểu Cửu Lang làm vậy là vì sợ để mình nhìn thấy hắn giết người sau này sẽ sợ hắn.
Chậc! Nói đi nói lại, người này đúng là không tin mình gì hết!
Đột nhiên Trương Vân Lôi giận không có chỗ trút, bỗng gỡ bàn tay hắn đang đè gáy mình ra, xô hắn ra, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, kiên quyết nói: ''Ta không sợ! Ngươi biến thành bộ dạng gì ta cũng không sợ!''
Dương Cửu Lang không đề phòng, chạy cả đêm mệt mỏi, suýt chút đã bị y đẩy ngã, lảo đảo một chút mới đứng vững, sau khi nghe cậu nói vậy thì lại bối rối, chớp mắt mấy cái với vẻ cực kỳ vô tội.
''Eh...Không phải ta lo em sẽ sợ ta, chỉ là...''
''Chỉ là cái gì mà chỉ là!''
Trương Vân Lôi không đợi hắn nói hết, thở phì phò chỉ vào hắn, lại mắng cho một trận: ''Ngươi không tin vào tình cảm của ta đối với ngươi, lần này cũng vậy, cái kết quả bói mạng đáng chết kia cũng vậy, ngươi thật sự cho rằng bây giờ ta còn ở lại nhà ngươi là vì ở đây chơi vui à!''
Lời tỏ tình hơi kỳ lạ này vẫn rất đâm vào tim, Dương Cửu Lang nhướng mày mỉm cười, lau đi vết máu dính trên mặt y, đột nhiên lại đỡ lấy vai y, xoay y lại, chỉ vào tên côn đồ chết không nhắm mắt dưới đất, cười xấu xa nói: ''Chỉ là...Em mà thấy thì tối ngủ có gặp ác mộng không?''
''Hít!''
Quả nhiên, chỉ là nhìn lướt qua thôi, Trương Vân Lôi lập tức nhắm mắt, hít vào một hơi lạnh, vội vã quay người chui vào ngực Dương Cửu Lang, gấp gáp che hai mắt lại, kêu thảm thiết: ''Xong rồi! Tiêu rồi! Đêm nay chắc chắn là ta sẽ mơ thấy hắn!''
''Đáng đời, ai bảo em cứ nhất định phải nhìn!'' Dương Cửu Lang thấy hết sức buồn cười, thấy hình như y thật sự rất sợ, hắn lại vội vàng vỗ lưng dỗ y: ''Được rồi, được rồi, em sợ thì ôm ta ngủ, nếu em mơ thấy ác mộng, ta sẽ chui vào giấc mơ của em đánh hắn!''
''Ngươi làm như ta là Quách Kỳ Lân vậy!'' Trương Vân Lôi nhìn hắn với vẻ ghét bỏ, liếc nhìn cái xác của tên côn đồ sau lưng, toàn thân lại khẽ run rẩy, tựa đầu lên cổ Dương Cửu Lang, không dám đi ra ngoài nữa.