Lý Quý tặc lưỡi.- Nói vậy, tuy mang tiếng là người chính phái, nhưng Hướng gia….Viên Tam gật gù cười đắc ý.- Hướng gia đã nhúng chàm… cũng có thể nói hiện tại Hướng gia chính là sân sau của Băng Cung cài cắm vào chính phái để âm thầm nắm thông tin cũng như điều khiển thế cục..Chỉ thấy Lý Quý hít một ngụm khí lạnh.- Hướng gia cũng là một cự phú, mắt để ở trên đầu, không ngờ cũng có ngày cúi mình….Chỉ thấy Viên Tam lắc đầu.- Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, một phần cũng nhờ nhi nữ của hữu sứ Đường Tư Tư, tiểu nữ này sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành, khiến Hướng Hiển điên đảo không thôi..Nghe đến đây Lý Quý nhếch mép.- Chứ không phải do trớ chú độc bộ của Băng Cung các ngươi ?.Viên lão sắc mặt trợn tròn, không lâu sau mới định thần.
Cười lớn.- Thì ra ngươi đã biết đến pháp môn này… nhưng pháp hiệu quả nhiều hay ít, cũng phụ thuộc trực tiếp vào người thi triển nữa a.- Tỷ như Tiểu Kê ngươi xấu điên xấu đảo, bộ dạng hệt như thầy tu, chẳng có chút khí độ gì…có sử dụng trớ chú này… có a miêu a cẩu mới bị trúng chiêu a !.Lý Quý cũng biết là Viên Tam trêu chọc, nên cũng chỉ bật cười một tràng...Không lâu sau, hắn mới tò mò.- Viên lão này, tại sao người khác lại bỏ linh thạch cho các tù nhân này ?.Ông ta chỉ mỉm cười, liếc sang Lý Quý.- Cũng chẳng phải vì mấy tên như ngươi ?.Thấy Lý Quý trố mắt khó hiểu.
Ông ta mới chầm chậm nói.- Có người bỏ linh thạch ra để giày vò các tù nhân, cũng có người chỉ muốn thoả mãn thú vui giết chóc, một số khác thì để thoả mãn khoái cảm nhục dục.
Cũng không thiếu người của chính phái mua các tù nhân này để thí nghiệm đan dược, công pháp mới… nói chung rất nhiều người, rất nhiều mục đích khác nhau.
Thậm chí Hướng gia còn tổ chức cá cược các trận chiến một sống một chết để các tu sĩ đến đây cá cược giải trí nữa a.- Chỉ là có một giới hạn, đó là không được đem tù nhân ra khỏi Thượng Vân Ngục..Viên Tam sắc mặt lộ ra tiếc rẻ đầy đê tiện.- Ngươi không biết đó thôi, mỗi một hai tháng, ta đều đến Thượng Vân ngục một chuyến, cũng không thiếu nữ tù nhân xinh đẹp cho ngươi dày vò a ! Chỉ là mỗi lần trở về, túi linh thạch lại xẹp đi nhiều a..Chợt nghĩ đến linh thạch, lão ta chợt nhăn mặt liếc sang Lý Quý khó hiểu.- Một tháng 4 tên Địa Cảnh, cũng tương đương với 200 vạn linh thạch.
Chẳng biết ngươi cùng Tả sứ có giao kèo gì mà Băng Cung lại chịu xuất nhiều vốn liếng như vậy a !.Lý Quý nghe đến đây trợn tròn.- 1 tháng 200 vạn linh thạch ? Con mẹ nó, một năm chẳng phải mất trắng 2 ngàn 400 vạn ?.Viên lão thấy bộ dạng hắn liền bĩu môi.- Ngươi tưởng tu sĩ Địa Cảnh là bó rau củ cải dễ kiếm lắm hay sao ? Cho dù những tên này đều đã bị phán án tử, nhưng chẳng thiếu người bỏ nhiều linh thạch hơn để lấy mạng bọn hắn đâu.- Một tên Địa Cảnh 50 vạn linh thạch chính là Hướng Hiển nể mặt Tả sứ thôi.
Giá cả thực sự phải cao hơn gấp đôi đấy..Nghe vậy Lý Quý như chìm vào suy tư, cũng không có trả lời.Cả hai vẫn đang rảo bước thì Lý Quý ánh mắt chợt loé khựng người lại.Chỉ thấy cơ thể hắn có chút run rẩy.
Viên Tam thấy vậy thì nhăn mặt khó hiểu.- Chuyện gì vậy ?..- Sao… sao… sao không có ai ?Dứt lời, Lý Quý đầy lo lắng, phóng như bay về phía căn nhà gỗ của Hồng Nhược Lan.........Lý Quý, là muội Nhược Lan đây.Thứ lỗi cho muội vì đi mà không chút báo trước, chỉ để lại phong thư này.Huynh cũng chớ lo lắng, ta lần này là trở về Mãn Hoang giới.Cũng chẳng phải hai mẹ con ta đi một mình mà còn có cả thân phụ Hồng Cự.Ta vốn dĩ muốn ở lại nơi này, tận hưởng cuộc sống yên bình ở đây càng lâu càng tốt, thỉnh thoảng huynh đến thăm muội đã vô cùng mãn nguyện rồi.
Nhưng những giây phút này rồi đến lúc sẽ kết thúc, sẽ đến ngày chúng ta trở về Mãn Hoang giới, không thể tránh được một trường chém giết.
Cũng sẽ đến lúc, tu vi của huynh sẽ vượt qua muội, Nhược Lan ta cũng sẽ trở thành gánh nặng của huynh.Muội… không muốn như vậy chút nào.Lần này trở về, có thân phụ bên cạnh, muội sẽ dốc sức tu luyện.
Gây dựng thế lực của mình, giúp đỡ huynh một tay.Nếu huynh muốn tìm muội, hãy giữ lấy ngọc bội này đi đến chân núi Miễu Âm.Thu phong từThu phong thanh,Thu nguyệt minh.Lạc diệp tụ hoàn tán,Hàn nha thê phục kinh.Tương tư, tương kiến tri hà nhật?Thử thì thử dạ nan vi tình…( Tạm Dịch:Gió thu thanh,Trăng thu sáng.Lá rụng lúc tụ lúc tán,Quạ lạnh đang đậu bỗng rùng mình.Nhớ nhau không biết ngày nào gặp?Lúc gặp lại đêm ấy chan chứa tình.
)Huynh cũng đừng quên… Kiều Nhi cũng vô cùng mong nhớ huynh"*.....Đặt phong thư trên bàn xuống, Lý Quý thở dài, khuôn mặt không biết nghĩ gì.
Viên Tam thấy bộ dạng của hắn cũng hiểu ý, ra bên ngoài để hắn không gian riêng.Không lâu sau.Lý Quý mới cầm lấy ngọc bội lên xem, chỉ thấy bên trên là một miếng ngọc tròn dẹp, trắng như tuyết, ở giữa chỉ khắc một chữ Hồng.Hắn hít một hơi thật sâu, tay cầm chặt lấy ngọc bội này.
Sau đó mới cho vào nhẫn trữ vật của mình.Tiếp đến mới mở hộp gỗ nhỏ nằm bên cạnh ra.
Chỉ thấy bên trong có không biết bao nhiêu trữ giới chỉ mà hắn rất quen mắt.
Đây cũng là các giới chỉ chứa đầy linh thạch mà mười năm qua hắn đưa cho Hồng Nhược Lan.Tất nhiên hắn cũng biết là nàng ta cố tình để lại cho Lý Quý hắn, sau này trở về Mãn Hoang, cũng không thiếu thốn linh thạch.Khuôn mặt Lý Quý như đăm chiêu..“ Nhược Lan à… sao nàng lại…”“ Thôi bỏ đi… trở về cùng Hồng Cự… dù sao vẫn tốt hơn ở đây nhiều lần…”“Ta cũng có thể thoải mái hành sự… không cố kị an nguy của mẹ con nàng nữa…”“Nhược Lan à… ta sẽ sớm trở về tìm nàng….”.“Còn cả Liễu Thanh, tỷ tỷ, Tuyết Nhi, Đan Hiểu… ta sẽ sớm trở về thôi !”..Nhất thời, Lý Quý đứng choàng dậy.
Hít một hơi thật sâu.
Tiến ra bên ngoài.- Viên lão à… xuất phát thôi !.....Qua nửa ngày phi hành không ngừng nghỉ.Rốt cuộc lúc này Lý Quý cùng Viên Tam mới đến được rìa dải lụa xám nằm ở phía đông.
Trước mặt cả hai là một toán lính của Tống gia, ai nấy tu vi đều không dưới Địa Cảnh, toàn bộ đều mang bạch y huyết đái.Viên Tam dường như đã có kinh nghiệm, không chút lo lắng tiến đến phía trước.
Lý Quý thấy vậy cũng đi theo ở sau.Toán lính của Tống gia thấy y phục của Viên Tam và Lý Quý dường như cũng nhận ra là người của Vạn Nhẫn Trang.
Khi thấy người đến là Viên Tam, một tên đứng giữa còn chắp tay tiếu ý.- Thì ra là Viên lão, à phải gọi là Viên tổng quản mới đúng a !.Nghe vậy, Viên Tam khuôn mặt già nua chỉ bật cười.- Ngay cả ngươi cũng trêu chọc cái thân già này.
À… lần này ta cùng vị luyện khí sư này đến Hướng gia làm sinh ý, các vị có thể tạo điều kiện một chút được không a ?.Đối diện, tên lính kia chắp tay khách khí.- Hiện tại Tống gia đã phong toả tất cả các lối đi nối liền với dải lụa này, người khác thì không được …tuy nhiên Viên Lão.......!thì lại khác a !..Dứt lời tên lính kia còn nháy nháy mắt mấy cái.Viên Tam cũng biết Tống gia dù quản lý nơi này, nhưng luôn tạo điều kiện cho người của Vạn Nhẫn trang, chưa từng gây khó dễ, nhưng ông ta cũng rất biết điều.
Đi đến dúi vào tay tên lính kia một vật gì đó.Lý Quý đảo mắt đã nhận ra, tất nhiên chính là trữ giới chỉ, còn bên trong chứa bao nhiêu linh thạch thì hắn cũng không tò mò lắm.Vừa cầm trữ giới chỉ đến tay, đám lính liền tách ra hai bên, chừa một lối đi ở giữa.
Viên Tam cùng Lý Quý chắp tay khách khí đi qua.Đằng sau chính là một cây cầu dài tít tắp, mây mù lượn lờ đã che mất điểm cuối, nên cũng không thấy điểm bên kia là gì.
Đây cũng là cây cầu nối liền giữa dải lụa xám và một trong ba dải lụa trắng.Cây cầu này làm bằng kim loại, có chút đơn sơ.
Bề ngang vừa đủ một người đi.
Còn thấy đang đung đưa qua lại trong gió.Viên Tam đi trước, ngoái ra sau thấy Lý Quý có chút tò mò liền nói.- Trên tất cả các dải lụa ở Thất Thải giới này, xung quanh đều bố trí trận pháp cấm chế không thể phi hành, cây cầu này chính là lối đi duy nhất.- Còn chờ gì nữa… đi thôi !.Dứt lời, ông ta hai tay giữ lên hai thành cầu, chậm rãi bước tới.
Lý Quý thấy vậy cũng làm theo tương tự.
Cây cầu vô cùng thô sơ, không có gì che chắn nhiều nên bước đi phía trên, Lý Quý nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng đại dương xa tít tắp cuồng bạo bên dưới.Đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy cảnh tượng này rõ ràng như vậy, bên dưới một màu xanh biếc, có vô số xoáy nước khổng lồ như một chiếc phễu hút tất cả mọi thứ chảy vào.Thậm chí Lý Quý còn thấy một đầu chương ngư khổng lồ dài mấy trăm trượng sơ ý bị xoáy nước cuốn vào, đang ra sức giãy dụa liên hồi.
Nhưng rất nhanh sau đó liền kiệt sức liền bị hút vào mất tăm không thấy bóng dáng đâu, nhất thời khiến hắn tặc lưỡi không thôi.(*Chương ngư: Bạch tuột).