Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đứa Em Trai Tôi Là Kẻ Cuồng Chiếm Hữu (FULL)

Lúc mọi chuyện vỡ lẽ, hắn còn ở lại với Dương Hàn Cơ, nói với anh ta việc gì đó. Còn tôi thì hắn bảo đi trước, rất nhiều câu hỏi tôi chưa kịp nhận câu trả lời nữa.

Điều khiến tôi băn khoăn là sao lúc đấy Dương Hàn Cơ lại mạo hiểm như vậy cơ chứ, anh ta có thể tiếp cận tôi từ từ cơ mà hay điều gì công kích anh ta.

Tôi nghĩ Hàn Cơ là một tên khôn ngoan và mưu mô chắc chắn phải bị dính cái gì đó. Hay có liên quan đến hắn không, cũng có thể.

"Đừng đứng lì mặt ở đấy" Nói rồi hắn ta tiện tay bế sốc người tôi lên, vác như một món đồ

Duma nó, giữa ban ngày ban mặt mà làm như thế, hắn không xấu hổ nhưng tôi lại là người xấu hổ, bộ quen tay chắc. Nói gì thì nói, hắn làm điều này hơi bị nhiều lần rồi đấy, chắc mai mốt trước khi đi ra ngoài là phải bôi kem chống nhục mới được.

Hắn khoan thai đi men trên con đường phố, xung quanh, mọi vật về tối cũng dần thưa thớt hẳn, chỉ còn lơ thơ vài bóng đen trên con đường mà thôi.

Bầu trời xanh như bị nhuốm một màu xám, càng về sau nó càng đen lại. Dưới con phố Huyết Tâm, những ánh đèn vàng lung linh được thắp lên như một ngọn lửa đỏ rực rỡ, rung rinh trong màn đêm, bao trọn cả sự yên tĩnh.

Các cửa hàng như hai đường thẳng song song, nối đuôi nhau trải dài tít xuống nơi có ánh nắng yếu ớt.

Đôi mắt của tôi bị thu hút bởi những cảnh vật đó, từ khi lên đại học đây là lần đầu tiên tôi được đi ban đêm như vậy. Một vẻ đẹp nguy nga nhưng lại vắng lặng, khác hẳn với ban ngày.

"Ơ mẹ ơi, cô ấy bị làm sao vậy ạ" Một đứa bé tầm 7 tuổi đi cùng với mẹ mình, giơ ngón tay chỉ về phía tôi

...

Cả người tôi hoá đã, rồi vỡ vỗ răng rắc thành trăm mảnh.

Tình cảnh ngượng ngùng vừa nãy là gì vậy.

Hự, tôi đau đớn đến phải ôm tim mình. Ôi không, giờ làm sao để hết nhục bây giờ. Hay ta giả vờ viêm dạ dày mãn tính hoặc đột quỵ ngất xỉu tại chỗ nhỉ.

Đã thế còn bị gọi là cô nữa, chắc giờ già mất rồi, đây có lẽ là cảm giác đau đớn nhất. Ngày xưa hay gọi người khác lung tung như thế mà có hiểu được đâu huhu...

Người mẹ bận bịu cầm túi đồ trong tay, thấy con gái mình nói như vậy, thì quay sang nhìn. Ánh mặt của người mẹ đó dần trở nên ái ngại, vội cúi đầu xin lỗi nhanh rồi dắt con mình rời đi nhanh chóng.

Quặc quặc!

Hắn vẫn thản nhiên không để ý xung quanh, riêng chỉ còn tôi muốn tìm cái quần nào đó mà đội vào thôi chứ mặt mũi gì tầm này nữa.

"Mau, thả tôi xuống"

"..."

"Nhanh! Bộ dây thần kinh xấu hổ bị đứt rồi à"

Hắn lần này không im lặng nữa, trực tiếp lên tiếng

"Không biết, phải đi khám mới rõ"

Cạn ngôn luôn rồi, hắn thật là quái đảng cơ mà. Thôi, nhịn nào, tịnh tâm tịnh tâm.

Lúc đi qua cửa hàng cà phê chúng tôi nói chuyện ban nãy, tôi va phải ánh mắt của chị ta đang nhìn tôi. Song Hạ...hình như có gì đó đang tính toán hiểm sâu thì phải, loại người như cô ta đặc biệt không hề đơn giản.

Hơn nữa, con mắt đó...lại gián chặt lên người hắn, chính tỏ người cô ta muốn nhắm đến lại là Tống Vương Nhật. Khi hai mắt nhìn nhau, trong sâu thẳm con ngươi đó lại là một màu đen, như cơn lốc xoáy vô tình trỗi dậy. Cả hai chúng tôi đều im lặng hẳn đi, Song Hạ đinh ninh ngồi một chỗ trong góc quán. Ánh sáng từ những chùm đèn led vàng nhẹ lướt qua khuôn mặt xinh đẹp đó, chiếc trâm cài tóc xinh xinh được gắn trên đỉnh đầu cũng đung đưa rất có duyên. Vẻ đẹp kiều diễm không thể che đậy được của cô gái tuổi đôi mươi đang tràn đầy sức sống. Khiến bao chàng trai đi qua đểu ngoảnh lại, vô tình gieo rắc bao nhiêu tương tư.

Đúng là đẹp như này chỉ có thể là yêu quái mà thôi. Để lại mối hận thù trong lòng Dương Hàn Cơ thì không phải là việc đơn giản.

Mà lại trông dáng vẻ của cô ta với hắn như biết nhau rồi thì không không tầm thường. Chớ đâu mọi việc phức tạp lại đổ lên đầu tôi thì ăn khối.

"Đói không?" Trong lúc mải suy nghĩ thì hắn đã nhẹ nhàng quay sang chỗ tôi, hỏi đúng câu không thể nào ngắn hơn.

Hai hàng lông mi cong như cánh bướm khép hờ xuống, mái tóc đen cũng theo đó bồng bền  bay trong gió.

Một số sợi tóc vô tình chạm nhẹ vô làn da trắng hồng đó của hắn khiến khuôn mặt càng trở nên nổi bật hơn. Ôi không...một vẻ đẹp không góc chết.

Hắn đưa mắt nhìn lên tôi, đợi chờ câu hỏi. Tôi như một người thoát khỏi cơn mê, vội ho nhẹ cái xua đi bầu không khí vô tình ngưng động đó.

"Tức nhiên là k..."

Chưa kịp nói vỏn vẹn hết câu thì đột nhiên cái bụng phản chủ đúng lúc kêu rói lên. Khiến tôi nhục part 2, haizz ôi con sông quê mà. Thôi thì ăn thì vẫn ăn vậy. Tôi vội giải thích

"Thì...khờ ông không sắc có"

Hắn cười nhẹ rồi bất giác xoa đầu tôi

"Ngu thật!"

K...khoan...liệu có tin được không. Hắn xoa đầu tôi ư?

Mặt tôi kinh ngạc tới nỗi như vừa thấy Tôn Ngộ Không bước ra ngoài đời thật. Tay tôi ôm chỗ vừa nãy hắn xoa, còn tự méo má mình xem đây là mơ hay thật nữa.

Hắn cũng chợt nhận ra hành động hơi bất thường so với mọi ngày của mình, liền vội quay đi chỗ khác, vội đổi chủ đề:

"Ăn quán nào thì chọn đi"

Đứng trước câu nói không chủ ngữ của hắn, tôi đành thở dài.

***

"Ăn ở nơi này sao" Hắn đứng trước cửa xe hàng rong bên lề đường, mặt không hiển thị cảm xúc.

Lòng tôi bồn chồn, thấp thỏm. Giọt mồ hôi to đùng như hạt thóc chảy dọc xuống sống lưng  khiến gáy của tôi hơi run lên.

Hắn ghét chỗ bình dân này sao. Rốt cuộc hắn đang có ý gì nhỉ.

Khác với vẻ mặt sợ hãi của tôi, hắn bình thản ngồi vào chiếc ghế bên cạnh. Trước sự ngỡ ngàng, hắn lôi cuốn menu ở trong góc bên phải ra.

Ủa? Vậy là hắn không tỏ thái độ rồi.

May quá, tôi thở vào nhẹ nhõm như bớt được gánh nặng.

Sạp hàng bên lề đường cũng như bao quán khác, chỗ ngồi của khách được nối cùng với quán, tạo cho họ được cảm giác ấm cúng vô cùng.

Dưới tấm bạc được che, hắn nhẹ nhàng gọi tôi

"Vào đi"

Thấy thế tôi mỉm cười, rồi chạy vội vào.

Thật không ngờ, người đã quen ăn sơn hào hải vị, tinh hoa phú quý như hắn lại chịu ăn đồ ở đây. Nhưng dù sao, cũng phải cảm ơn hắn.

Tôi nhẹ nhàng vuốt tấm bản ra rồi nhìn với ông chủ

"Chú cho cháu hai bát bún như cũ được không ạ"

Người chủ sạp hàng đó là một người đàn ông trung niên, có làn da ngăm đen, thật thà. Tôi đã ăn ở đây cả chục lần rồi nên biến thành khác quen lúc nào không hay. Chú thấy tôi thì cũng mỉm cười vui vẻ trả lời

"Oke cháu yêu, ơ mà..." Chú ấy đột ngột dừng lại chuyển ánh nhìn sang hắn, hai mắt chớp chớp liên tục "Đây là bạn trai cháu à!"
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!