Mạc Vân Sam xem xong bài viết kia, ngồi ở trên sô pha thật lâu cũng không động đậy.
Không có phẫn nộ, chỉ có ngăn không được đau lòng và áy náy.
Nguyên lai cha của nàng đã từng làm ra nhiều chuyện quá phận như vậy với hồ ly tinh, nguyên lai sau khi nàng xuất ngoại, hồ ly tinh đã phải tự mình trải qua những ngày tháng gian nan như thế.
Nhưng mà bản thân cái gì cũng không biết.
Thời điểm mà hồ ly tinh cần người ở bên chống đỡ nhất, mình lại không ở bên cạnh cậu ấy, còn dậu đổ bìm leo, cho dù là cậu ấy thật sự muốn trả thù đi chăng nữa thì cũng là điều mình nên chịu.
Mạc Vân Sam không khỏi nghĩ đến, nếu bản thân không trở về quấy rầy cuộc sống của hồ ly tinh thì có phải cô sẽ trôi qua tốt hơn chút không?
Nhưng mà trên đời này làm gì có nếu như, giống như không có biện pháp quay trở về mười năm trước thay đổi sự thật bản thân đã rời đi, hiện tại cũng không có biện pháp thay đổi sự thật bản thân lại một lần nữa tiến vào cuộc sống của hồ ly tinh.
Thương Vọng.....
Cái tên này bỗng dưng nhảy lên trong đầu Mạc Vân Sam.
Nàng hồi tưởng lại những lời mà anh ta từng nói, nhất định anh ta biết được rất nhiều tin tức đáng tin cậy hơn.
Mạc Vân Sam vòng một vòng lớn cuối cùng cũng tìm được phương thức liên lạc với Thương Vọng.
Tuy rằng nàng ở thành phố A không có nhiều nhân mạch, nhưng thông qua bạn bè ở nước ngoài, một người hỏi một người, cũng không tính là quá khó.
- ----- "Xin hỏi là vị nào?"
"Thương tiên sinh chào anh, tôi là Mạc Vân Sam, tôi muốn hẹn gặp anh, không biết có tiện hay không?" Mạc Vân Sam nói.
- ---- "Mạc tiểu thư, nhận được điện thoại của cô thật đúng là khiến tôi kinh ngạc! Tìm tôi làm gì? Có phải muốn chất vấn tôi và Ân Như Ly thông đồng nhau bóp chết nhà của cô không?"
Thanh âm bên kia điện thoại hàm chứa trào phúng.
"Trước kia tôi có một ít hiểu lầm, hy vọng có thể gặp anh để biết rõ chuyện năm đó, có thể không?"
Mạc Vân Sam rất bình tĩnh, nàng hiện tại đã sớm không còn là tiểu cô nương mới hơn hai mươi tuổi hay xúc động của trước kia nữa, sẽ không gặp chút việc tương tự liền xoay người chạy trốn.
- ---- "Nếu tự cô đã đưa tới cửa vậy vì sao tôi còn muốn cự tuyệt đây? 7 giờ tối nay tôi có thời gian, Mạc tiểu thư muốn hẹn tôi ở chỗ nào, tôi tôn trọng quyết định của nữ sĩ."
"Chờ tôi đặt chỗ nhà hàng xong sẽ gửi tin nhắn địa chỉ cho Thương tiên sinh."
- ----- "Xin lỗi, chỉ sợ là quan hệ của chúng ta không đến mức để tôi dùng cơm cùng Mạc tiểu thư, nếu Mạc tiểu thư biết đánh tennis chúng ta có thể hẹn nhau ở sân tennis. Phụ cận khu dinh thự Ngung La có một câu lạc bộ tennis không tồi, Mạc tiểu thư cảm thấy sao?"
"Không có vấn đề."
- ----- "Địa chỉ cụ thể tôi sẽ gửi cho cô, rất mong chờ lần gặp mặt này với Mạc tiểu thư."
Điện thoại cắt đứt, Mạc Vân Sam ôm lấy đầu gối, thật lâu cũng không động đậy.
Kỳ thật so với như bây giờ nàng tình nguyện cam chịu những hiểu lầm lúc trước là sự thật, tình nguyện bản thân rời đi rồi hồ ly tinh và Thương Vọng thật sự bởi vì liên hôn mà ở cùng nhau, mặc kệ giữa bọn họ có quan hệ khế ước cũng tốt hay là thật sự nảy sinh tình cảm cũng được, ít nhất hồ ly tinh sẽ không một mình chịu đựng những chuyện đó.
Nàng biết rất rõ tưởng niệm là tư vị gì, nếu hồ ly tinh ở thời điểm thống khổ như vậy còn phải tưởng niệm một người, vậy thì có bao nhiêu vất vả.
Tuổi trẻ, nàng cho rằng yêu một người chính là cậu thuộc về tôi, tôi thuộc về cậu, toàn tâm toàn ý, vĩnh viễn không phản bội nhau. Nhưng hiện tại, nàng chỉ hy vọng người nàng yêu không phải chịu đau khổ, ít nhất không phải bởi vì nàng mà chịu nhiều đau khổ như vậy.
Chuyện mà cha của nàng làm với hồ ly tinh, nàng dùng cả đời này cũng trả không hết.
Nếu sớm một chút biết những chuyện đó, nàng tuyệt đối không thể nhắc tới dũng khí trở về tìm hồ ly tinh, càng không thể lì lợm đeo bám như vậy, cuối cùng lại tiếp tục kéo hồ ly tinh vào bên trong dày vò.
Nguyên lai hồ ly tinh vẫn luôn nói không muốn thương tổn mình, là ý này.
Mạc Vân Sam cắn cánh tay, nỗ lực chịu đựng không rơi nước mắt, nhưng nước mắt vẫn không chịu nghe lời như vậy, một giọt lại biến thành một chuỗi lăn dài trên gò má, nóng bỏng đến nỗi cả gương mặt phát đau.
......
Thương Vọng nhìn thấy Mạc Vân Sam đến, cười khinh miệt: "Tôi không biết nên nói Mạc tiểu thư có dũng khí hay là nói da mặt dày nữa, lần trước ngẫu nhiên gặp nhau thì cô nên biết, tôi phi thường phi thường chán ghét cô."
Mạc Vân Sam câu môi: "Thực xin lỗi, Ân Như Ly dùng bất luận thái độ gì đối xử với tôi đều được, bởi vì tôi nợ cô ấy, nhưng Thương tiên sinh chỉ sợ là không có tư cách này."
Thương Vọng xách vợt tennis đi về trước vài bước, "Nếu không phải Ân Như Ly cảnh cáo tôi, tôi nhất định sẽ không để Mạc tiểu thư sống yên ổn lâu thế này đâu, nhưng lần này là tự cô muốn tìm tôi, vậy cũng không thể trách tôi."
"Tôi muốn biết những chuyện mà cha tôi đã làm với Ân Như Ly, từ đầu chí cuối, hy vọng Thương tiên sinh có thể nói tất cả với tôi." Mạc Vân Sam nói.
"Biết rồi thì sao? Đắc ý Ân Như Ly vì cô chịu đựng nhiều khuất nhục như vậy? Hay là đắc ý mười năm qua cô ấy vẫn như cũ bảo hộ cô, không tiếc cùng tôi quyết liệt cũng không cho tôi lộ ra chút nào việc năm đó cho cô nghe!" Cảm xúc của Thương Vọng kích động, "Cô nói đi là đi, nói trở về là trở về, trở về rồi vì sao còn muốn quấn lấy cô ấy? Hiện tại mới đến đây quan tâm những chuyện đó, không cảm thấy quá muộn rồi sao?!"
"Anh nói cô ấy không cho anh nói với tôi những chuyện đó, có phải không?" Hốc mắt Mạc Vân Sam chậm rãi phiếm hồng, nhưng mà ở trước mặt người không liên quan nàng sẽ không rơi lệ.
"Đúng vậy, cô ấy không cho tôi nói với cô, nhưng con người tôi trời sinh đã không giấu được chuyện gì, cho dù là cô ấy không nhìn người bạn là tôi nữa, tôi cũng không muốn nhìn thấy cô ấy một lần lại một lần bị cô tra tấn. Nếu còn chút lương tâm thì cách xa cô ấy một chút, càng xa càng tốt!" Thương Vọng kéo ra khoảng cách với Mạc Vân Sam, đứng ở sau đường phát bóng.
Đây là một cái sân mặt cắt, trước mặt hai người là một bức tường.
Thương Vọng lấy ra một quả bóng ném lên không trung, vung vợt thật mạnh, bóng dội vào tường bắn ngược trở về, xông thẳng về phía Mạc vân Sam.
Mạc Vân Sam lập tức vung vợt đánh lại, đánh bóng bật ngược đến trước mặt Thương Vọng.
Nàng nhận được một quả bóng, Thương Vọng liền nói cho nàng nghe một chút, lại nhận được một trái thì lại biết nhiều hơn một chút nữa.
Mạc Vân Sam cắn răng, không cam lòng yếu thế, mặc dù rất nhanh đã thoát lực nhưng cũng không kêu dừng lại.
Cuối cùng, Thương Vọng thật sự nhìn không được nữa, dùng vợt ngăn trở bóng, thu về trong tay.
Đôi môi Mạc Vân Sam trắng bệch, đầy mặt mồ hôi, nhưng biểu tình vẫn kiêu căng như cũ.
"Những thứ nên nói tôi đều nói cho cô cả rồi," Thương Vọng nhìn chằm chằm Mạc Vân Sam một lúc lâu, "Nếu cô còn yêu cô ấy, hy vọng cô có thể giữ chặt cô ấy. Cô ấy thực sự rất cô độc."
Nói xong, đem vớt đặt lên vai, lưu lại một bóng lưng.
Mạc Vân Sam lùi về sau vài bước, lưng chống lên tường, chậm rãi trượt ngồi xuống đất.
Nàng không kinh ngạc tại sao Thương Vọng lại đột nhiên thay đổi thái độ. Nàng có thể cảm nhận được, người này là thiệt tình tương đãi với Ân Như Ly.
Có thể bị người khác để ý đến, vậy mấy năm nay hồ ly tinh hẳn là thật sự rất cô độc, thế cho nên ngay cả sức để che dấu cũng không có.
Ở thời điểm mà mình không biết, nơi mà mình không hay, một mình chấp nhận những cô độc đó.
Nhưng mà hồ ly tinh muốn mình giữ chặt cậu ấy sao? Nếu như thật sự muốn thì đã không một lần lại một lần đẩy ra?
Nhưng nếu thật sự không muốn, vậy một lần lại một lần giãy giụa là ý gì chứ?
Mười năm đều lẻ loi một mình, lại là vì cái gì đây?
.........
Mạc Vân Sam nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại không có cách nào đi vào giấc ngủ.
Trong đầu nàng cứ luôn hồi tưởng lại biểu hiện trong khoảng thời gian này của Ân Như Ly, mặc dù lời nói có thể giả vờ, làm chuyện gì cũng có thể làm bộ, nhưng những ánh mắt ôn nhu lơ đãng toát ra đó, những cái quan tâm yêu thương đó, tất cả đều có thể giả vờ sao?
Thương Vọng nói hồ ly tinh không muốn để nàng biết những chuyện mà cha đã làm, kỳ thật ngay từ đầu hồ ly tinh đã không muốn thương tổn nàng.
Nếu không phải nàng lì lợm đeo bám, hồ ly tinh vốn dĩ cũng không muốn trả thù nàng.
Hết thảy căn bản hoàn toàn không giống lời hồ ly tinh nói.
Thời điểm nói những lời đó, hồ ly tinh có đau lòng không?
Đại não Mạc Vân Sam là một mảnh hỗn loạn, không biết nên đối mặt với hồ ly tinh như thế nào, đối mặt với quan hệ của các nàng như thế nào.
Nàng chỉ biết bản thân vô luận thế nào cũng nên bồi thường cho hồ ly tinh, vì chuyện mười năm trước rời đi, vì chuyện mà cha đã làm, vì tự chủ trương trở về làm đảo loạn cuộc sống của hồ ly tinh.
......
Ân Như Ly đặt ly nước lên tủ đầu giường, từ trong ngăn kéo lấy lọ thuốc ngủ, đổ ra hai viên cùng nước nuốt xuống.
Đang muốn lên giường thì chuông cửa vang len.
Đã là mười một giờ đêm rồi, có ai lại đến giờ này?
Cô mở camera ở cửa lên, bên dưới ánh đèn tối tăm là khuôn mặt quen thuộc.
Ân Như Ly tắt màn hình đi, không để ý đến.
Nhưng chuông cửa vẫn không ngừng vang lên.
Cô lạnh mặt mở cửa: "Đêm khuya còn đến đây, có chuyện gì?"
"Tới xin lỗi cậu." Thần sắc Mạc Vân Sam trịnh trọng, "Vì tất cả những chuyện đó xin lỗi cậu."
"Nếu thứ Mạc tiểu thư nói đến là bài viết kia vậy thì không cần để ý đến, hiện tại có một ít truyền thông vì muốn thu hút sự chú ý của độc giả mà bịa ra một số chuyện khoa trương. Cái gì mà gút mắt yêu hận, nghe thấy hệt như phim truyền hình lúc tám giờ tối, thực buồn cười." Ân Như Ly nói, "Tôi đã chuẩn bị nghỉ ngơi rồi, Mạc tiểu thư gặp lại sau."
"Nếu cậu muốn tôi đừng để ý đến những cái đó, vậy bản thân tại sao lại để ý đến? Cậu cảm thấy một lần lại một lần đẩy tôi ra xa thì tôi sẽ biết khó mà lui sao?" Mạc Vân Sam tươi cười chua xót, "Cậu cứ một lần lại một lần đẩy tôi ra như vậy sẽ chỉ khiến tôi không ngừng dừng lại việc yêu cậu."
Ân Như Ly cười nhạt, "Logic của Mạc tiểu thư quả nhiên là không giống với người thường, cô cảm thấy dùng ngôn từ tổn thương cô càng nhiều thì chính là yêu cô càng sâu sao, rốt cuộc là cô quá tự luyến hay là lời tôi nói không đủ rõ ràng?"
"Tôi không có biện pháp làm lơ sự thật chuyện cha tôi đã thương tổn cậu, tôi mặc kệ dùng biện pháp gì cũng muốn đền bù cho cậu, nếu không sẽ áy náy cả đời, cậu biết rất rõ tôi sẽ làm như vậy, cho nên mới trăm phương nghìn kế đẩy tôi ra xa có phải không?" Mạc Vân Sam thẳng tắp nhìn chằm chằm Ân Như Ly, "Cậu lợi dụng tôi dốc lên giá cổ phiếu của Mạc thị, cậu nói với tôi những lời đó, thời điểm rất gần với bài viết được đăng lên lại xuất hiện, cậu chỉ là không muốn tôi áy náy, có phải hay không?"
"Sức tưởng tượng của Mạc tiểu thư thật sự quá phong phú." Ân Như Ly đến gần một bước, "Tôi không biết bản thân ở trong mắt cô thần thông quảng đại như vậy, bố trí trước nhiều thứ như vậy, tôi cũng không biết bản thân ở trong mắt cô lại vĩ đại như vậy, làm hết thảy những thứ đó cũng chỉ vì giảm bớt cảm giác áy náy của cô?"
Ánh mắt của cô dừng lại trên mặt Mạc Vân Sam đánh giá một lát, "Có phải có chút buồn cười không?"
Mạc Vân Sam cũng tiến về trước một bước, bước vào trong nhà, "Trước kia chính là như vậy, thời điểm tôi tiến về trước một bước, cậu sẽ che đi chín mươi chín bước tiếp theo. Làm sao mà cậu biết được chúng ta cùng nhau thẳng thắng so với không thẳng thắn càng tốt hơn? Làm sao mà cậu lại biết được tôi muốn được cậu che chở, cậu có biết tôi cũng muốn che chở cho cậu thật tốt hay không, che chở để cậu không chịu bất luận thương tổn gì. Cậu có biết tôi nhìn thấy cậu như vậy có bao nhiêu đau lòng hay không?"
Ân Như Ly cười nhạt: "Cô như vậy, so với bị người bán đi còn muốn giúp đối phương kiếm tiền có gì khác nhau? Có phải cô cảm thấy tôi rõ ràng tra tấn cô mới gọi là trả thù không? Nếu là như thế này, vậy chứng minh tôi tra tấn cô vẫn còn chưa đủ."
"Tôi thà rằng cậu tra tấn tôi, tôi thà rằng cậu đem toàn bộ những oán khí mấy năm nay phát tiết ở trên người tôi cũng không muốn cậu tra tấn bản thân mình như vậy! Cậu có dám nhìn vào mắt tôi ở tại một khắc này nói rằng cậu không yêu tôi không? Hay là cậu dám nói cậu thật sự muốn để tôi đi thật xa đừng tiếp tục đến quấy rầy cậu nữa?" Mạc Vân Sam nắm lấy cổ tay Ân Như Ly, đẩy tay áo lên.
"Nếu là như thế này, vậy những thứ này là gì?"
Trên cánh tay Ân Như Ly ẩn hiện mấy dấu răng.
"Trước kia cậu đã như vậy, thời điểm muốn nhịn xuống nước mắt sẽ cắn cánh tay của mình. Cậu không muốn để người khác nhìn thấy cậu yếu ớt, nhưng mà tôi nhìn thấy cậu giả vờ kiên cường như vậy, trái tim của tôi cũng sẽ đau, so với việc nhìn thấy cậu khóc còn muốn đau hơn!"
Thật lâu sau, Mạc Vân Sam mới lộ ra một nụ cười chua xót, "Cho dù là tôi ở cái tuổi hơn hai mươi kia cũng chưa bao giờ tin rằng cậu sẽ làm chuyện gì thương tổn tôi, nếu cậu thật sự muốn tôi trải qua không tốt, chỉ cần sớm chút đem hết những chuyện đó nói cho tôi biết là được rồi, tôi liền căn bản không có bất luận tâm tư gì đi tranh cái danh ảnh hậu đó nữa, tôi chỉ biết gấp không chờ nổi muốn đền bù những thương tổn mà cậu đã chịu đựng vì tôi. Mặc kệ cậu muốn tôi làm gì tôi cũng không chút do dự đi làm, cho dù cậu muốn tôi nhảy vào hố lửa tôi cũng sẽ không chớp mắt lập tức nhảy vào."
"Thời gian không còn sớm, Mạc tiểu thư mời về cho." Ân Như Ly tránh thoát tay của Mạc Vân Sam.
Mạc Vân Sam xoay người đóng cửa lại, đưa lưng về phía Ân Như Ly, lặng im hồi lâu.
"Ân Như Ly, chúng ta đã không còn nhỏ nữa, cậu có thể đừng dùng phương thức lừa gạt trẻ nhỏ như vậy đối với tôi không, để tôi nhìn miệng vết thương của cậu khó đến như vậy sao? Tôi biết cậu trách tôi mười năm trước không tin tưởng cậu, tôi hiện tại so với bất luận thời điểm nào đều tin tưởng cậu hơn tất cả, cậu vì sao lại không thể tin tôi một lần chứ?" Thời điểm nói những lời này vẫn như cũ không xoay người lại.
Ân Như Ly mở miệng: "Nếu cha của cô cả đời này cũng không tỉnh lại, vậy rốt cuộc là cô nợ tôi hay là tôi nợ cô?"
- ----------
Editor:Lỗi sai thì nhắc mình nhé (ʃƪ˘ﻬ˘)