Chương 8: Nhân chứng
“Sếp, vậy chúng ta…”
Lời của tên cấp dưới còn chưa dứt thì tiếng gõ cửa đã vang lên. Sau khi được sự cho phép, một tên cấp dưới khác bước vào, đến bên cạnh Sherman thấp giọng nói gì đó. Chỉ thấy ánh mắt của Sherman lập tức sáng lên, không nói năng gì liền lập tức đi sang một căn phòng khác.
Căn phòng này trông giống như một phòng thẩm vấn vậy. Nhưng nó cũng thường được dùng để đón tiếp những vị khách bất ngờ ghé thăm hoặc tiếp nhân chứng. Lúc Sherman đẩy cửa bước vào liền thấy trước mặt mình là một người đàn ông Châu Á khá cao lớn, mặc ple giày da, dáng điệu cực kỳ bình thản.
Khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt, trong lòng Sherman thoáng nổi lên chút nghi ngờ nhưng vẫn chìa tay ra… “Tôi là chánh thanh tra Sherman, xin hỏi anh là?”
“Tôi chính là người đã thành lập ra văn phòng luật sư Húc Doanh ở Hongkong - Ôn Húc Khiên.” Ôn Húc Khiên cũng đưa tay bắt lấy bàn tay của Sherman, nhẹ nhàng lên tiếng giới thiệu.
Ôn Húc Khiên?
Sherman nghe thấy cái tên này cũng cảm thấy có chút quen quen nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra là đã nghe thấy cái tên này ở đâu rồi. Sau khi cả hai ngồi xuống, ông ta nhìn về phía Ôn Húc Khiên rồi cất tiếng hỏi.
“Nghe cấp dưới của tôi nói, Ôn tiên sinh có trong tay chứng cứ rất quan trọng có thể chứng minh Louis Thương Nghiêu phạm tội đúng không?”
Ôn Húc Khiên không nói gì, chỉ khẽ cười rồi lấy từ trong chiếc cặp của mình ra một tập tài liệu, chậm rãi đẩy tới trước mặt Sherman.
“Đây là toàn bộ thông tin về nhân chứng có thể tham dự phiên toà. Lời khai của bọn họ có thể chứng minh tất cả.”
Sherman cầm tập tài liệu lên, đọc một lượt từ đầu tới cuối. Khi đọc đến lời khai của một nhân vật khá quan trọng, ông ta liền ngẩng đầu lên hỏi, “Có đúng là đêm hôm đó quản gia biệt thự của công chúa Deneuve đã nhìn thấy Louis Thương Nghiêu tới biệt thự không?”
“Đúng vậy!” Ôn Húc Khiên cười cười.
“Nhưng tại thời điểm chúng tôi tiến hành lấy lời khai của các nhân chứng có mặt tại hiện trường, quản gia không hề nhắc tới chi tiết này.” Sherman giơ tập tài liệu trên tay lên, nghi ngờ nhìn Ôn Húc Khiên.
“Ôn tiên sinh, anh cũng là người hoạt động trong luật giới, chắc hẳn cũng biết rõ một điều, việc ngụy tạo chứng cớ sẽ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc như thế nào chứ?”
“Tôi tự cho rằng mình vẫn chưa có bản lĩnh lớn tới mức có thể gây cản trở tới việc thực thi công lý.” Ôn Húc Khiên nhìn về phía Sherman rồi lại tiếp lời…
“Quản gia không dám nói sự thật về tình huống lúc đó cũng do có nỗi khổ tâm riêng. Nhưng không có nghĩa ông ấy sẽ lừa dối lòng mình mà không phối hợp với phía cảnh sát. Nếu như cảnh sát muốn ông ấy tới làm nhân chứng, ông ấy nhất định sẽ nói ra mọi chuyện mà mình đã chứng kiến. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ đem toàn bộ sự thật mà nói ra, nhất định sẽ phối hợp với bên cảnh sát để giao tội phạm cho luật pháp trừng trị.”
“Ôn tiên sinh muốn ra tòa làm chứng?” Sherman kinh ngạc nhìn hắn.
“Đúng vậy, tôi muốn lên tòa để chỉ ọi người thấy, Louis Thương Nghiêu rốt cuộc là người tàn ác và dã man tới mức nào. Ngoại trừ sự việc lần này, hắn còn rất nhiều thương vụ bí mật mà không thể nói cho ai biết!”
“Thương vụ bí mật?” Sherman vừa nghe xong, tinh thần có vẻ phấn chấn hơn hẳn. Điều khiến ông ta cảm thấy thú vị nhất đó là chỉ cần dựa vào điểm này cũng có thể đưa Louis Thương Nghiêu vào chỗ chết. “Rốt cuộc hắn ta có bí mật gì mà không để cho ai biết?”
“Có liên quan tới những chứng cứ này. Tôi sẽ báo cáo việc này với bên công tố. Tất nhiên, tôi cũng hy vọng phía cảnh sát có thể bảo vệ sự an toàn của nhân chứng cũng như người thân của họ tránh mọi sự nguy hiểm.” Ôn Húc Khiên nhẹ nhàng lên tiếng.
Dường như Sherman cảm thấy Ôn Húc Khiên vẫn có điều gì đó đang giấu diếm, khẽ nhíu mày, “Về việc này, xin Ôn tiên sinh hãy yên tâm. Nếu như những lời anh nói là sự thật, phía cảnh sát chúng tôi sẽ cử người bảo vệ anh được an toàn. Còn về những chứng cứ mà anh cung cấp cho chúng tôi, phía cảnh sát sẽ tiến hành điều tra để xác minh tính chân thực. Một khi những chứng cứ này là thật, cảnh sát sẽ tiến hành khởi tố Louis Thương Nghiêu ngay lập tức.”
“Được, vậy tôi chờ tin tức tốt lành của cảnh sát các ông.” Ôn Húc Khiên đứng dậy, bắt tay Sherman một lần nữa.
***
Mấy ngày sau, phía cảnh sát liền tiến hành khởi tố Louis Thương Nghiêu với tội danh cố ý giết người. Với chứng cứ được phía cảnh sát trình lên, văn phòng công tố viên trưởng liền tiến hành lập hồ sơ vụ án, giao cho công tố viên chuẩn bị mọi việc để tiến hành mở phiên toà.
Sau khi nhận được thông báo từ phía toà án, từ tận đáy lòng Lạc Tranh cũng thầm hiểu rằng đây là chuyện sớm muộn. Chỉ cần giá cổ phiếu của tập đoàn có thể ổn định, còn về cơ bản những vấn đề khác không cần quá quan tâm. Duy chỉ có một điều là mọi hoạt động của Louis Thương Nghiêu đều bị giám sát. Tuy nhiên, hắn cũng khá nghe lời nàng, mọi việc đều theo đúng trình tự của phát luật mà thực hiện.
Đối với việc lần này Louis Thương Nghiêu “ngoan ngoãn” nghe lời, Lạc Tranh thực sự rất cảm động. Bởi xét theo tính cách của hắn mà nói thì hắn sẽ chẳng ngồi chờ tới ngày cảnh sát tiến hành khởi tố mình như thế này. Có lẽ, mọi chuyện đã sớm được giải quyết, nhưng chắc hẳn cách thức cùng thủ đoạn sẽ vô cùng tàn nhẫn.
Khi mọi việc đã được tiến hành theo trình tự tố tụng thì Louis Thương Nghiêu cũng không thể dễ dàng làm những chuyện phạm pháp được nữa bởi vì khi sự việc đã được đưa ra toà, nó sẽ khiến nhiều người chú ý hơn.
Hôm nay, Lạc Tranh tới hoàn tất thủ tục để chính thức trở thành luật sư biện hộ cho Louis Thương Nghiêu tại tòa. Sau khi trình các tài liệu và thực hiện các thủ tục cần thiết, Lạc Tranh bước ra khỏi toà án liền nhìn thấy Kỳ Ưng Diêm. Dường như anh ta cũng vừa hoàn tất các thủ tục của mình và đang dặn dò trợ lý một vài vấn đề gì đó.
Lạc Tranh nhìn thoáng qua tập tài liệu, sau đó hít sâu một hơi…
“Ưng Diêm…” Nàng đi lên phía trước, lên tiếng gọi anh ta…
Kỳ Ưng Diêm quay đầu lại nhìn Lạc Tranh, cười khẽ sau đó quay sang dặn dò thêm trợ lý vài câu rồi bước lại phía nàng.
“Lạc Tranh, cô thử nói xem, hiện tại chúng ta là bạn hay là thù đây?”
Lạc Tranh không cười, vẻ mặt cũng trở nên cực kỳ nghiêm túc, “Hôm nay, sau khi tới văn phòng công tố viên trưởng, tôi mới biết được anh chính là công tố viên của vụ án này.”
“Đúng vậy, tôi cũng mới vừa nhận được thông báo.” Kỳ Ưng Diêm cũng không giấu diếm.
“Anh có tin Thương Nghiêu giết người hay không?” Lạc Tranh không nén nổi tò mò, lên tiếng hỏi.
Kỳ Ưng Diêm không trả lời câu hỏi, chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng rồi nhìn về phía Lạc Tranh. “Cô hy vọng tôi sẽ trả lời như thế nào đây?”
“Ưng Diêm, anh đã từng làm cố vấn pháp luật cho tập đoàn WORLD, chắc hẳn phải biết rõ Thương Nghiêu là người thế nào. Tôi chỉ muốn nghe một câu trả lời chân thành của anh thôi.”
Lạc Tranh nhìn Kỳ Ưng Diêm với ánh mắt hết sức nghiêm túc.
“Anh ta ấy à…” Kỳ Ưng Diêm khẽ thở dài, “Giết người, phóng hỏa, không chuyện nào là anh ta không dám làm. Louis Thương Nghiêu chính là vua, nếu chuyện anh ta cho là sai thì chính là sai. Thậm chí còn không từ bất kỳ thủ đoạn nào để đạt được mục đích.”
Sắc mặt Lạc Tranh không khỏi có chút biến đổi.
“Nhưng…” Kỳ Ưng Diêm đột nhiên thay đổi thái độ, khẽ cười. “Với tư cách là bạn của Thương Nghiêu, tôi tin lần này anh ta vô tội. Anh ta tuyệt đối không thể giết công chúa Deneuve được. Nhưng với tư cách là một công tố viên, mọi lời nói của tôi sẽ dựa trên chứng cứ nên sẽ không dễ dàng để đưa ra quyết định.
Tuy nhiên cô yên tâm, làm luật sư đều phải biết tuân thủ cam kết về việc giữ bí mật cho thân chủ của mình. Đối với tất cả những mối quan hệ của Thương Nghiêu trước kia, bởi vì trong lúc làm luật sư đại diện tôi đã cam kết việc giữ bí mật, nên sẽ không đưa ra bất kỳ ý kiến phản bác nào gây ảnh hưởng tới anh ta cả.”
“Anh hoàn toàn có thể không làm công tố viên cho vụ án này!” Lạc Tranh thực sự có chút không hiểu quyết định của Kỳ Ưng Diêm.
“Đúng vậy, trên thực tế tôi có thể từ chối vụ này, nhưng…” Sắc mặt Kỳ Ưng Diêm lại khôi phục lại vẻ nghiêm túc như trước. “Chính vì tôi tin tưởng Thương Nghiêu không làm những chuyện đó, nên mới càng muốn đứng ra làm công tố viên của vụ án này. Tôi muốn dùng những bằng chứng xác thực để chứng minh Thương Nghiêu là vô tội. Tóm lại, mục đích của tôi và cô đều như nhau mà thôi.”
Lạc Tranh có chút sững sờ, ánh mắt chợt sáng lên như hiểu ra mọi chuyện, lập tức cất tiếng hỏi, “Hóa ra anh cũng cảm thấy vụ án này có vấn đề, cho nên mới tiếp nhận để làm sáng tỏ mọi chuyện đúng không?”
“Đúng vậy, cô và tôi đều đã xem qua tài liệu vụ án rồi. Tại sao đột nhiên lại có nhiều nhân chứng như vậy. Hơn nữa, vật chứng cũng đều được xác nhận, điều này làm tôi hoàn toàn không hiểu, thậm chí còn có chút nghi vấn, đằng sau vụ án này hẳn có vấn đề gì đó. Cho nên tôi nhất định phải tiếp nhận vụ án này. Để những người khác làm công tố viên tôi đều không yên tâm chút nào.” Kỳ Ưng Diêm lên tiếng với ngữ điệu cực kỳ chân thành, không hề có chút ý đùa cợt nào trong đó.
Lạc Tranh cũng đã xem qua tài liệu vụ án. Hai ngày trước đó, phía cảnh sát vẫn chưa tìm được nhân chứng cùng chứng cứ xác thực. Thế mà chỉ trong một thời gian ngắn, tình thế đã hoàn toàn đảo ngược. Không biết ở đâu ra một đám nhân chứng như kiểu “nấm mọc sau mưa” xuất hiện. Nhân chứng thì không thiếu, vật chứng cũng đầy đủ. Tất cả tình huống này quả thực Lạc Tranh không hề ngờ tới.
“Ưng Diêm, anh thấy những chứng cứ này thế nào?” Lạc Tranh suy nghĩ một chút rồi lên tiếng hỏi Kỳ Ưng Diêm.
“Trước mắt thì tôi vẫn chưa có ý kiến, mà một số lời khai của nhân chứng cũng đã được đệ trình lên tòa án rồi. Hiện giờ vẫn chưa tìm được bất kỳ sơ hở nào, Lạc Tranh…” Kỳ Ưng Diêm vẫn chăm chú nhìn Lạc Tranh, vầng trán của anh ta toát lên sự nghiêm túc cùng tập trung khác hẳn với vẻ đùa cợt hàng ngày. “Cô hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt, vụ án này quả thực không dễ dàng đối phó chút nào đâu.”
“Tôi biết chứ. Khi nhìn thấy tên anh trên danh sách tại văn phòng công tố tôi đã biết vụ này không dễ dàng gì rồi. Nhưng Ưng Diêm, anh cũng hiểu rằng chúng ta không phải là cảnh sát, không thể tiếp xúc với nhân chứng một cách tùy tiện được. Lần này, bất luận phải dùng bất kỳ phương thức nào tôi cũng phải tra ra chân tướng sự việc. Cảnh sát đã không còn tin tưởng Thương Nghiêu nữa, để chứng minh anh ấy vô tội chỉ có thể dựa vào tôi mà thôi.”
Lạc Tranh hít sâu một hơi, đôi mắt trong veo tản ra tia sáng cực kỳ kiên định lan toả đến cả hai hàng lông mày thanh tú của nàng. Dáng vẻ của nàng lúc này thực khiến người khác phải cảm thấy kính sợ.
Kỳ Ưng Diêm sau khi nghe xong khẽ nhíu mày. “Lạc Tranh, cô không thể liều lĩnh như thế được. Nếu như trong lúc cô tiếp xúc với nhân chứng bên nguyên, có người tố cáo cô tội gây trở ngại cho việc thực thi công lý thì sẽ phiền đó.”
Lạc Tranh nhẹ nhàng nhếch môi, hờ hững lên tiếng. “Chỉ sợ, có một số người chưa cần tôi chủ động tới tìm gặp cũng đã tự tìm tới mà thôi.”
“Lạc Tranh?” Kỳ Ưng Diêm thực không hiểu nàng đang nói gì.
Lạc Tranh khẽ cười, không giải thích thêm bất kỳ điều gì, chỉ hít sâu một hơi nói tiếp. “Ưng Diêm, tóm lại, trên pháp đình, nhất định tôi sẽ không nhường anh đâu.”
“Được!” Kỳ Ưng Diêm thấy tinh thần chiến đấu của Lạc Tranh đang vô cùng khí thế, tâm trạng cũng cảm thấy khá hơn. “Từ trước tới nay tôi cũng chưa từng thua kiện bao giờ. Nếu như lần này cô phá vỡ thành tích đó, tôi cũng tình nguyện mà tâm phục khẩu phục.”
Lạc Tranh bị lời nói của Kỳ Ưng Diêm chọc cười, lên tiếng chế nhạo, “Ưng Diêm, cuộc sống này vốn rất công bằng. Lần trước anh đã đánh bại thành tích bất bại của tôi, lần này tôi sẽ hoàn trả cho anh đầy đủ.”
“Được, tôi hy vọng cô sẽ tận dụng tốt cơ hội này. Nhưng cô cũng biết, ở trên pháp đình tôi là người luôn luôn nói chuyện bằng chứng cứ. Tôi nhất định sẽ không nhượng bộ hay mềm lòng với cô đâu.” Kỳ Ưng Diêm cũng thể hiện thái độ cương quyết.
Lạc Tranh khẽ cười, gật đầu. Nàng biết rõ, đây chính là công việc và thái độ làm việc của một luật sư chuyên nghiệp - Công tư phân minh. Người luật sư chuyên nghiệp sẽ không vì tình cảm riêng tư mà làm ảnh hưởng tới vụ án cũng như sẽ không dùng cảm tính mà phân tích mọi chuyện. Việc làm của luật sư rất đơn giản, dựa vào những chứng cứ xác thực có được mà tranh thủ tối đa, mang lại quyền lợi cho chính đương sự của mình.
Mặc dù Louis Thương Nghiêu bị buộc tội, nhưng vì thân phận cùng địa vị của hắn khá đặc biệt nên tạm thời không bị giam giữ. Tuy nhiên mọi hành động của hắn cũng bị hạn chế một cách nghiêm ngặt.
Chính vì thế, đương nhiên Lạc Tranh sẽ trở thành nhân vật chủ chốt. Nhưng Louis Thương Nghiêu cũng không chịu ngồi yên mà không làm gì, hắn đã cử rất nhiều thuộc hạ tới hỗ trợ cho Lạc Tranh, giúp đỡ nàng một tay.
Vào thời điểm mà Deneuve bị sát hại, Lạc Tranh cũng có hỏi qua Louis Thương Nghiêu, mong muốn hắn cung cấp những bằng chứng có thể chứng minh hắn không có mặt tại biệt thự, chẳng hạn như nhân chứng hoặc đoạn video nào đó.
Nhưng, có thể vì hắn luôn hành động một mình, xung quanh lại không có ai cho nên không thể cung cấp cho nàng những chứng cứ ngoại phạm được.
Sự việc này làm cho Lạc Tranh cảm thấy rất khó giải quyết. Bởi vì, ngộ nhỡ không tìm ra bằng chứng chứng minh Louis Thương Nghiêu đã ở nơi khác vào đêm xảy ra án mạng thì lúc ra toà hắn sẽ gặp phải bất lợi rất lớn.
Vì vậy, Lạc Tranh cũng chỉ có thể cử người của Louis Thương Nghiêu đi khắp nơi để hỏi thăm xem đêm đó có ai chứng kiến sự việc hay không mà thôi. Mà hành động này đương nhiên phải thực hiện một cách bí mật. Là luật sư nàng hiểu rõ, công việc cũng như nhiệm vụ của mình là dựa vào chứng cứ mà đưa ra những lời biện hộ trên tòa.
Việc điều tra chứng cứ của Thương Nghiêu là việc của phía cảnh sát. Một khi nàng bị phát hiện có can dự vào chuyện này, thì sẽ bị cho là vượt quyền và không tuân theo trình tự làm việc thông thường của một luật sư, cũng chính là hành động gây trở ngại cho việc thực thi công lý.
Nhưng vì Louis Thương Nghiêu, Lạc Tranh buộc phải làm điều này. Cảnh sát đã không còn tin tưởng được nữa, nàng không thể ngồi chờ chết được.
Hôm nay, Lạc Tranh cho triệu tập toàn bộ các luật sư của tập đoàn lại. Mục đích chính là tạm thời phân công cho hai luật sư có tiếng chịu trách nhiệm về các công việc pháp vụ bên ngoài tập đoàn. Tất cả các luật sư còn lại đều dồn hết sức lực cho vụ án này trên tòa.
Vi Như đã chuẩn bị tất cả các tài liệu có liên quan tới vụ án, phát cho từng người một. Lạc Tranh nhìn mọi người, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Chắc các vị cũng biết, gần đây tập đoàn đã xảy ra chuyện gì. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ thành lập đoàn luật sư của tập đoàn mà các vị chính là thành viên của đoàn luật sư đó. Mọi người hãy xem qua tài liệu đang cầm trên tay, đó chính là lời khai của những người có liên quan cùng với lời biện hộ phía đối phương đưa ra. Những ngày sắp tới, mọi người sẽ phải vất vả một chút, cố gắng tìm ra các vấn đề mấu chốt có lợi để tiến hành biện hộ trên toà. Chúng ta nhất định phải cùng nhau hợp sức thắng vụ kiện này.”
Tất cả luật sư có mặt đều gật đầu đồng ý. Bọn họ đương nhiên hiểu rằng, muốn thắng được vụ án lớn này thì việc thành lập đoàn luật sư là thực sự cần thiết. Mọi người cần phải hợp trí, hợp lực vào thì mới có thể đi tới thắng lợi cuối cùng.