Chương 1: Vị khách không mời mà tới Trong đêm, ta mơ một giấc mơ vô cùng đẹp đẽ. Trong giấc mơ cho ta gặp được tình yêu đích thực nhưng cũng khiến trái tim ta cảm nhận được nỗi đau đớn. Đau đến nỗi không thể hít thở, khi tỉnh lại chỉ biết vô lực khóc ròng...
***
Khí hậu Hongkong càng lúc càng nóng, cho dù về đêm cũng vẫn cảm thấy vô cùng ngột ngạt. Hôm nay Lạc Tranh không tới văn phòng mà tự nhốt mình trong nhà cả ngày chuẩn bị hồ sơ, xong xuôi hết thảy, nàng mới giật mình nhận ra trời đã tối từ bao giờ.
Căn hộ tại Hongkong này là do nàng cố gắng làm việc, sau vài năm dành dụm mua được. Căn hộ nằm trong một khu chung cư xa hoa của Hongkong, không những địa thế tuyệt đẹp mà còn vô cùng thuận tiện, dưới lầu còn có vườn hoa rất lớn, buổi tối nhìn xuống có thể thấy nhiều gia đình trong khu nhàn nhã tản bộ. Kể từ khi đưa mẹ đi an dưỡng, Lạc Tranh quyết định mua căn hộ này, đây là nơi mà nàng trở về nghỉ ngơi sau những giờ làm việc mệt mỏi.
Tầng thứ 32, Lạc Tranh thực sự thích độ cao này.
Mở điện thoại di động lên mới phát hiện đã có hơn mười tin nhắn thoại lưu lại. Đây là thói quen đặt điện thoại của nàng khi muốn tập trung nghiên cứu hồ sơ. Lạc Tranh biết rõ thói quen này không tốt, làm luật sư thì việc tối thiểu là phải bật điện thoại suốt 24 giờ mỗi ngày. Nhưng mà, nàng thật sự muốn yên tĩnh.
Chưa kịp xem tin, Lạc Tranh đã nghe tiếng chuông cửa vang lên.
"Húc Khiên? Sao anh lại tới đây." Lạc Tranh vừa mở cửa đã thấy Ôn Húc Khiên tay xách túi lớn túi nhỏ đứng đó, không khỏi kinh ngạc lên tiếng, “Đây là...anh muốn làm gì?”
"Nấu cơm đó!" Ôn Húc Khiên cười, đem tất cả túi lớn túi nhỏ xách thẳng vào bếp, bộ dạng vô cùng quen thuộc.
Lạc Tranh nhất thời không có phản ứng, sững người tại chỗ hồi lâu mới bước tới đóng cửa lại, sau đó đi vào bếp, nhìn xem hình dáng bận rộn của Húc Khiên.
"Húc Khiên, thật xin lỗi, em không muốn làm anh mất hứng. Nhưng mà, anh mua nhiều thực phẩm như vậy làm gì? Chả lẽ anh muốn nấu ăn tại đây?”
"Anh cũng không có cách nào. Bên em dụng cụ nhà bếp có vẻ đầy đủ hơn, tuy em không thường nấu ăn lắm.” Húc Khiên cười, quay đầu nhìn nàng, ngay sau đó cầm lấy con cá tươi trong túi định đập...
"Khoan, khoan đã...” Lạc Tranh bị dọa hết hồn, liền vội vàng tiến lên gỡ con cá trong tay anh thả vào bồn nước, đầu óc có chút mơ hồ, “Húc Khiên, sao tự dưng anh lại chạy qua đây nấu cơm? Chúng ta ra ngoài ăn là được rồi, hơn nữa...” nàng nhìn thoáng qua túi đồ ăn chất đầy trên bàn...
"Nhiều đồ ăn như vậy, chỉ có hai chúng ta, làm sao ăn hết đây?”
"Ai nói chỉ có hai chúng ta. Đúng rồi, di động của em liên tục tắt máy, anh đã lưu lại lời nhắn cho em rồi. Xem em ngạc nhiên như vậy, chắc chắn là chưa có đọc tin.” Ôn Húc Khiên vừa cười vừa nói, tay vẫn chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Lạc Tranh bất giác thấy căng thẳng, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu. Một cảm giác bất an đột nhiên xuất hiện khiến nàng rất không thoải mái, giống như điềm báo trước một cơn giông bão...
"Húc Khiên, anh muốn nói còn có khách? Là ai thế?" Lạc Tranh không biết vì sao tay khẽ run lên, giọng nói cũng trở nên chần chừ.
Ôn Húc Khiên thành thạo đem nguyên liệu nấu ăn phân ra, cũng không quay đầu, lên tiếng, “Là Thương Nghiêu, cậu ấy mới tới Hongkong hôm nay, anh vừa kêu người đi đón về.”
"Ầm!” Nghe tin này, tim Lạc Tranh dường như ngưng đập, cả người sững lại, hai mắt bất giác mở to, đôi môi anh đào cùng vì sững sờ mà cứng lại...
Một cảm giác mơ hồ nhanh chóng lan tỏa trong lòng...
Hồi 3: Đêm mộng mị
Chương 1 - Phần 2: Vị khách không mời mà tới
Ôn Húc Khiên hồi lâu không thấy Lạc Tranh có động tĩnh gì, động tác chuẩn bị đồ ăn bất giác ngưng lại, nghiêng đầu nhìn nàng, “Tranh Tranh, em sao vậy?”
Lạc Tranh ngơ ngác nhìn vẻ mặt đầy quan tâm của Ôn Húc Khiên, dè dặt hỏi, “Anh nói...Thương Nghiêu tiên sinh tới Hongkong. Anh ta...anh ta sẽ không tới nhà của em chứ?”
"Đúng vậy, anh đã kêu lái xe đi đón cậu ấy." Ôn Húc Khiên xoay người nhìn nàng, "Tranh Tranh, anh biết không trực tiếp hỏi xin sự đồng ý của em là không hay, nhưng mà lần này Thương Nghiêu thành tâm muốn cùng chúng ta hợp tác. Cậu ấy nói lần trước đã khiến em hiểu lầm, giờ hợp đồng bên kia đều đã chuẩn bị xong, có lẽ là do lời nói không diễn đạt hết ý tứ khiến em hiểu lầm cậu ấy không có thành ý. Hôm nay, cậu ấy hẹn gặp mặt để thỏa thuận hợp tác.”
Đầu óc Lạc Tranh đã hoàn toàn rối loạn, khẽ vuốt khóe mắt đau nhức, “Cho dù là vậy anh cũng không thể mời anh ta tới chỗ này, đây là nhà em, nơi riêng tư của em. Muốn nói chuyện hợp tác phải bàn ở văn phòng mới đúng.”
"Tranh Tranh, Thương Nghiêu là bạn anh. Trên điện thoại cậu ta rất khẩn khoản muốn ăn những món ăn gia đình. Em cũng biết anh nấu ăn không tệ, sao có thể bạc đãi bạn bè chứ.” Ôn Húc Khiên cười nhìn nàng, “Đêm nay coi như bạn cũ gặp gỡ ôn chuyện, Tranh Tranh, anh biết em luôn có thành kiến với Thương Nghiêu, nhưng lần này người ta mang theo thành ý mà tới, điều này đã nói lên cậu ta vẫn coi anh là bạn.”
Đầu Lạc Tranh càng đau hơn, lúc nãy điều hòa vẫn bật mà nàng còn cảm thấy nóng, còn bây giờ...toàn thân chỉ thấy một cảm giác lạnh lẽo bao phủ.
"Húc Khiên, anh không định để anh ta lại chỗ em đêm nay đấy chứ?”
"Sao có thể thế được?" Ôn Húc Khiên hôn khẽ lên trán nàng, nói, “Khách sạn đã đặt xong xuôi rồi, tối nay chỉ là tới nhà ăn bữa cơm mà thôi. Nếu để cậu ta ở lại nơi này, anh cũng phải chuyển qua đây, anh không muốn nhìn bạn gái xinh đẹp của mình cùng cậu ta cô nam quả nữ ở chung một chỗ.”
Tâm tư Lạc Tranh lúc này mới dịu lại đôi chút. Nếu như chuyện này là thật, nàng tình nguyện tự mình ra khách sạn ở.
"Tranh Tranh, em...không vui phải không?" Ôn Húc Khiên nhạy cảm nhận ra vẻ mặt nàng không được tự nhiên cũng không tình nguyện.
Lạc Tranh ngẩng đầu nhìn anh, "Không phải là không vui, chẳng qua chỉ cảm thấy Thương Nghiêu tiên sinh lần này muốn tới hợp tác, chúng ta phải hết sức tiếp đãi anh ta mới đúng. Bữa tối nay sao có thể tùy tiện như vậy được. Hay là chúng ta tới nhà hàng Italy lần trước, quang cảnh và đồ ăn nơi đó quả thực rất tuyệt.”
"Tranh Tranh, lúc trước anh cũng nghĩ như vậy, nhưng Thương Nghiêu một mực muốn ăn đồ Hongkong chính hiệu khiến anh không nỡ cự tuyệt.” Ôn Húc Khiên nhẹ nhàng nói, “Thực ra yêu cầu của cậu ấy cũng không có quá đáng, nghĩ lại, nếu chúng ta tới một nhà hàng truyền thống sẽ vô cùng phiền toái. Thương Nghiêu dù sao cũng là người có danh vọng, nếu để mấy tạp chí thương mại chụp được sẽ có ảnh hưởng không tốt. Chẳng thà tối nay ở đây, mọi người cùng uống rượu, không phải lo lắng gì, chẳng phải tốt lắm sao?”
"Còn muốn uống rượu?" Lạc Tranh vừa nghe, tóc tai đều muốn dựng lên. Ngay sau đó nàng liền mở cái túi trên bàn, quả nhiên là rượu trắng.
"Có lẽ Thương Nghiêu vốn toàn uống vang đỏ cùng rượu mạnh nên lúc nói chuyện trong điện thoại rất tha thiết muốn nếm thử đặc sản rượu trắng của Hongkong. Cũng tốt, cho cậu ấy nếm thử thứ rượu đặc biệt của chúng ta.” Ôn Húc Khiên nói xong, đem bình rượu đặt sang một bên.
Lạc Tranh cảm thấy đầu óc càng lúc càng choáng váng, nỗi bất an trong lòng càng lúc càng rõ, nàng không nói gì, chỉ gắt gao siết chặt nắm tay… Người đàn ông kia, đến tột cùng là muốn cái gì? Chỉ đơn thuần làm khách thôi sao?
Mới nghĩ tới đó…
"Đinh..." Chuông cửa bỗng dưng vang lên.
Lạc Tranh bất giác kinh hoàng, hai mắt trừng lớn như thể gặp quỷ hiện hình…
Hồi 3: Đêm mộng mị
Chương 1 - Phần 3: Vị khách không mời mà tới
"Nhất định là Thương Nghiêu đến, để anh ra mở cửa." Ôn Húc Khiên nói xong liền đem nguyên liệu trong tay bỏ xuống, đi ra khỏi bếp.
"Húc Khiên…" Lạc Tranh căng thẳng tột độ, vô thức giữ chặt cánh tay Ôn Húc Khiên, sắc mặt nhìn qua có chút kinh hoảng.
Ôn Húc Khiên hơi sững người lại…
"Tranh Tranh, em làm sao vậy?"
Chuông cửa lại một lần nữa vang lên, không khó nhận ra người bên ngoài có tính kiên nhẫn cùng nghị lực vô cùng.
Nhưng mà tiếng chuông này lọt vào tai Lạc Tranh chẳng khác nào tiếng búa đòi mạng, như thể người bên ngoài cửa kia chính là thần chết đáng sợ, khiến nàng cảm thấy kinh hoàng, một nỗi sợ hãi kỳ quái mà nàng không cách nào giải thích…
"Em..." Nàng định nói lại thôi, mấy giây sau, tiếng nói dịu dàng cất lên toát lên sự trấn tĩnh đè nén nỗi sợ hãi đã được tận lực che giấu, “Hay là…chúng ta ra ngoài ăn đi, chỗ của em lộn xộn như vậy, người ngoài nhìn thấy sẽ cười cho.”
Ôn Húc Khiên nhìn chung quanh căn phòng… thảm trải sàn sạch sẽ, sofa được kê rất sáng tạo, ngay cả gối tựa trên sofa cũng được xếp đặt tinh xảo, các đồ trang trí trên bàn trà cũng vô cùng hài hoà…
Ôn Húc Khiên cười khẽ, đưa tay trấn an Lạc Tranh, “Tranh Tranh, yên tâm đi. Thương Nghiêu ở ngoài đời là người rất dễ gần, mặc dù trong công việc có phần hơi quá nghiêm túc.”
Húc Khiên hiểu lầm ý tứ cùng vẻ mặt của nàng, còn tưởng rằng nàng chỉ đơn thuần không thích người lạ tiến vào nhà mình mà thôi.
Lạc Tranh nghe vậy, chỉ đành buông bàn tay đang nắm chặt cánh tay anh, nhìn theo bóng anh đi về phía cửa chính.
Cửa, từ từ mở ra...
Một gương mặt quen thuộc in vào trong đáy mắt Lạc Tranh.
Gương mặt đẹp vô cùng cương nghị, từng đường nét mang theo đầy đủ mị lực hấp dẫn, còn có…khoé môi toát lên nét cuồng nịnh cùng đôi mắt sâu thẳm khiến nàng chỉ muốn trốn thật xa…
Không thể khinh thường người đàn ông này, giờ hắn đang đường hoàng đứng trước cửa nhà nàng.
Ôn Húc Khiên đầy nhiệt tình đón hắn vào, mà Lạc Tranh lại vô thức lui về sau một bước!
Nàng có thể cảm nhận hơi thở mạnh mẽ đến từ người đàn ông kia, tuy đứng cách xa trong phòng khách nhưng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng… Loại khí thế cuồng dã không giống người thường mà mang theo sức hút vô cùng lớn, khiến nàng thật không biết phải làm sao để đối mặt.
Thương Nghiêu bước vào, còn mang theo một chai vang đỏ được sản xuất tại Pháp, sau khi cùng Ôn Húc Khiên trò chuyện vài câu, ánh mắt đã rất tự nhiên dừng lại trên người Lạc Tranh.
Lạc Tranh rõ ràng nhìn thấy trong mắt hắn chợt lóe lên tia giảo hoạt cùng hứng thú, giống như một tay thợ săn rốt cục lại bắt được con mồi vừa sổng mất…
"Không ngờ nhà của Lạc luật sư lại ấm áp như vậy. Trước đây, tôi vẫn nghĩ nhà của những phụ nữ mạnh mẽ sẽ rất lạnh lẽo cứng ngắc.” Tiếng nói quen thuộc lại hướng về nàng, thuần khiết như hương vị rượu vang.
Lạc Tranh âm thầm hít một hơi, trạng thái khẩn trương cùng tinh thần chuẩn bị nghênh chiến lại trở lại trong đầu óc nàng. Qua mấy ngày tiếp xúc tại Paris, nàng đã sớm nhận ra trong lời nói của người đàn ông này luôn ẩn chứa một điều gì đó, chỉ cần bất cẩn một chút thôi sẽ lập tức sa vào bẫy của hắn.
Ánh mắt nàng khẽ dừng lại trên người hắn, tuy hôm nay hắn không mặc âu phục lạnh lẽo thường thấy nhưng cũng vô cùng tề chỉnh. Quần tây ôm lấy đôi chân dài rắn chắc, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng nhưng cũng không khó để nhận ra quần áo đều là đồ được may đo vô cùng tinh xảo, khiến dáng người cao lớn ưng nhã của hắn được phô bày hết thảy.
Không thể không thừa nhận, người đàn ông này thật đúng là rồng giữa đám người, nhưng đáng tiếc…lại là một con rồng tà ác.
Lạc Tranh bước nhẹ lên trước, đôi môi anh đào hơi hé mở, mỉm cười lịch sự, hướng về hắn đưa tay ra…
"Thương Nghiêu tiên sinh, chào mừng ngài đến Hongkong." Chương 2: Từng bước tới gần Hai bàn tay nắm lấy nhau, bàn tay đàn ông mạnh mẽ bao lấy bàn tay mềm mại, nhỏ xinh của người con gái bé nhỏ xinh đẹp, làn da ngăm tương phải với làn da trắng muốt, nhìn vào có cảm giác kích thích thị giác rất mãnh liệt.
Có lẽ bởi nỗi nghi ngờ trong lòng vẫn luôn thường trực, Lạc Tranh chỉ cảm thấy hắn không chút hảo ý dùng sức nắm chặt bàn tay nàng…
Vừa muốn rút về tay, đã thấy Thương Nghiêu kéo tay nàng lại, nhẹ nhàng nâng bàn tay nhỏ bẻ lên, vô cùng tao nhã nghiêng người đặt một nụ hôn lên mu bàn tay…
Tâm tư Lạc Tranh theo nụ hôn hắn hạ xuống đập loạn lên, nhưng nàng cũng không như những cô gái khác hoảng sợ rút tay về mà hết sức bình tĩnh đón nhận. Đây thực ra là hành động hết sức bình thường khi đàn ông Pháp giao tiếp với phái nữ, tuy nàng biết rõ, hành động này của hắn là có chủ ý.
"Mấy ngày không gặp, Lạc luật sư càng ngày càng đẹp." Ánh mắt Thương Nghiêu vô cùng lớn mật dán lên thân hình đang mặc trang phục thoải mái ở nhà của Lạc Tranh, đáy mắt hắn phảng phất tia u tối mờ mịt. Giờ khắc này, ở Lạc Tranh không còn vẻ sắc bén thường thấy trong công việc mà thay vào đó là vẻ thanh nhã cùng khí chất kiều mị của người con gái. Thấy đáy mắt nàng ánh lên tia cảnh giác, Thương Nghiêu hơi nhếch môi cười, quay sang nhìn Ôn Húc Khiên ở bên cạnh…
"Húc Khiên, cậu cần phải giám sát chặt chẽ cô bạn gái xinh đẹp này mới được.”
"Ha ha…" Ôn Húc Khiên cười sang sảng, "Thương Nghiêu, cậu vẫn thích nói đùa như vậy, nào, đừng khách khí, mau ngồi xuống.”
Thương Nghiêu nở nụ cười đầy ý vị sâu xa, bước vào phòng khách ngồi xuống sofa, không có chút câu nệ giữ ý.
Hai chân Lạc Tranh như bị chôn chặt tại chỗ, từ khi người đàn ông này bước vào cửa, lòng của nàng như thể bay bổng giữa không trung, giống như vừa rồi, lời nói cùng vẻ mặt vô cùng khó đoán của hắn khiến nàng bất giác toát mồ hôi lạnh.
"Tranh Tranh, thay anh tiếp Thương Nghiêu một chút, đồ ăn sẽ xong ngay bây giờ." Ôn Húc Khiên kéo Lạc Tranh qua, vừa cười vừa nói.
Thương Nghiêu bộ dạng lười biếng dựa vào sofa, chân trái vắt lên chân phải, vô cùng tao nhã, từng đường nét của khuôn mặt vô cùng hài hoà nhưng nhìn kỹ không khó để nhận ra trong đó ẩn chứa một nét tà mị.
Hắn giống như một con báo đen đang ung dung tự tại, tuy rất tĩnh lặng nhưng lại khiến người ta không dám khinh thường.
Da đầu Lạc Tranh căng lên, cố gắng nở nụ cười tự nhiên, kéo tay Ôn Húc Khiên, “Húc Khiên, bếp là nơi dành cho phụ nữ, hay anh cứ ở đây nói chuyện với Thương Nghiêu tiên sinh cho thoải mải, để em xuống bếp cho.”
Nàng cũng không biết mình đang trốn tránh cái gì, tóm lại, nếu để nàng đơn độc ở cùng một chỗ với người đàn ông này, nàng sẽ thấy không được tự nhiên.
Ôn Húc Khiên lại không nghĩ được nhiều như vậy, anh từ nhỏ đã mang bản tính thuần hậu, nghe những lời này của Lạc Tranh, khẽ vỗ lên bàn tay nhỏ bé của nàng, “Em chẳng mấy khi vào bếp, anh sợ em sẽ bị dầu làm bỏng mất.”
Nói đến đây, anh nhìn về phía Thương Nghiêu, ôm lấy Lạc Tranh, "Đừng thấy Tranh Tranh bình thường trên toà rất uy phong mà lầm, vừa đến phòng bếp cô ấy sẽ lập tức biến thành trẻ nhỏ, để cô ấy vào bếp một hồi nhất định sẽ có chuyện.”
"Húc Khiên..."
Thương Nghiêu nở nụ cười vô cùng thoải mái, "Lạc luật sư, xem ra em chỉ có thể ở đây trò chuyện cùng tôi, bếp núc cứ giao cho Húc Khiên đi, tài nấu nướng của cậu ta tôi đã từng được lĩnh giáo, không tệ chút nào.”
"Yên tâm, hôm nay sẽ cho cậu nhớ lại chút hương vị năm xưa." Ôn Húc Khiên nghe nhắc đến chuyện xưa, bộ dạng vô cùng hào hứng.
"Húc Khiên, em..." Tim Lạc Tranh như thắt lại.
"Tranh Tranh, em cứ ngoan ngoãn ngồi chờ đồ ăn ngon là được, anh cũng không để em hun khói mù mịt phòng bếp đâu.”
Ôn Húc Khiên nói xong, cúi xuống đặt lên trán nàng một nụ hôn, cười cười, xoay người trở lại phòng bếp.
Cửa phòng bếp đóng lại, ngăn cách hết thảy mùi khói dầu cùng âm thanh nấu nướng…
Hồi 3: Đêm mộng mị
Chương 2 - Phần 2: Từng bước tới gần
Phòng khách cực kỳ yên tĩnh, trong không khí dường như lan toả một chút ái muội mập mờ cùng hơi thở có phần lúng túng.
Lạc Tranh chỉ cảm thấy đầy áp lực, loại áp lực nặng nề chưa từng có. Cho dù nàng không nhìn hắn, cũng biết hắn đang đang quan sát mình bằng một loại ánh mắt gần như là trêu tức cùng rình rập.
Một hồi lâu sau, nàng tiến lên, cố làm ra vẻ trấn định, thản nhiên nói, "Thật ngại, vì không biết Thương Nghiêu tiên sinh sẽ đến nên tôi không có chuẩn bị, trong nhà chỉ có bạch trà, không biết Thương Nghiêu tiên sinh có muốn uống hay không?”
"Có chứ." Tiếng nói trầm thấp đầy mê hoặc của Thương Nghiêu vang lên.
"Xin chờ một chút!" Lạc Tranh âm thầm hít sâu một hơi, bắt đầu bận rộn chuẩn bị trà cho hắn. Thành thực mà nói, nàng không có thói quen tiếp khách ở nhà nên nhất thời bạch trà để ở đâu cũng không nhớ ra, những chỗ ở phòng khách có thể để trà cơ hồ đều bị lật tung lên.
"Thương Nghiêu tiên sinh, thật xấu hổ, xin anh ở phòng khách chờ một chút." Nàng nhớ rõ phòng ngủ nằm giữa phòng ăn và phòng khách nhất định có để bạch trà.
"Không cần phải vội." Thương Nghiêu vẻ mặt vẫn nhàn nhã như trước, nhìn nàng đẩy cửa bước vào phòng ngủ…
Đáy mắt đen thẫm phản chiếu lên bóng lưng xinh đẹp của nàng….
Bóng lưng của nàng rất đẹp, nhất là khi mặc quần áo thoải mái ở nhà, từng đường cong mềm mại mà tròn trịa, dáng người tha thướt, đẹp tựa Dao Trì tiên nữ…
Khoé miệng người đàn ông bất giác hiện lên nét cười đầy vẻ chòng ghẹo.
***
Đáng chết, nàng rõ ràng nhớ là bạch trà để ở đây, làm sao lại tìm không thấy?
Lạc Tranh bất đắc dĩ khẽ thở dài một hơi, bởi chưa từng tiếp khách ở nhà nên hôm nay nàng có phần luống cuống chân tay. Còn đang mải suy nghĩ nên dùng cái gì để tiếp đãi người đàn ông kia cho thích hợp…
"Phòng ngủ của Lạc luật sư nhìn qua thật là ấm áp." Tiếng nói quen thuộc đầy tà mị từ phía sau nàng vang lên, giờ khắc này thanh âm của hắn càng thêm vài phần mập mờ cùng hơi thở mạnh mẽ đầy ái muội.
"Ai bảo anh vào đây?" Lạc Tranh hoàn toàn không ngờ tới người đàn ông này lại dám bước vào phòng ngủ của nàng, bị doạ tới mức mở to hai mắt, quay lại nhìn chỉ thấy hắn đang nở nụ cười tà hệt ma quỷ.
Thương Nghiêu nở nụ cười, toát lên vẻ tà mị không hề che dấu, "Tôi là khách tới thăm nhà Lạc luật sư, đi thăm xung quanh một chút cũng đâu có gì quá đáng.” Vừa nói hắn vừa bước về phía bức tường treo đầy khung ảnh trước mặt, hưng phấn ngắm nhìn ảnh nàng. Nơi đó là ảnh của Lạc Tranh từ nhỏ tới lớn, từ lúc bắt đầu đi học tới khi trở thành luật sư, thật giống như một cuốn tiểu sử bằng hình ảnh vậy.
Cầm lấy một khung hình, khoé môi hắn hơi cong lên vô cùng đẹp mắt. Trong khung là hình nàng mặc một chiếc váy ngắn không tay màu trắng, tóc dài xoã ngang vai, bộ dáng vô cùng xinh đẹp.
"Cho dù là khách, cũng không thể đảo khách thành chủ, tự tiện làm lộn xộn đồ của người khác như vậy.” Lạc Tranh tiến lên, đoạt lại khung ảnh trong tay hắn, treo lại về chỗ cũ.
Đây là tấm hình nàng chụp khi vừa tốt nghiệp đại học, trên mặt vẫn còn nét trẻ con vô cùng hồn nhiên trong sáng.
Mà nay, nàng đã trở thành luật sư bách chiến bách thắng, ánh mắt không hề thanh thuần.
"Lạc luật sư lúc không mặc trang phục công sở trông càng hấp dẫn đến chết người.” Thương Nghiêu nhìn theo Lạc Tranh treo lại khung ảnh, bóng lưng xinh đẹp của nàng hệt như cây anh túc, toả ra mị lực hút hồn, tiếng nói trầm thấp toát lên vẻ tán thưởng, thân hình cao lớn dần dần tiến lại gần nàng…
Lạc Tranh không cần quay đầu lại cũng có thể cảm nhận được hơi thở mãnh liệt của người đàn ông phía sau đang hướng thẳng đến nàng, khiến nàng hít thở khó nhọc…
Ngay khi thân hình cao lớn của hắn áp sát sau lưng nàng, Lạc Tranh vội quay đầu lại, lách người tránh đi, nở nụ cười lễ độ, “Thương Nghiêu tiên sinh, trà đã tìm được rồi, chúng ta đến phòng khách…”
Không đợi nàng nói hết lời, chỉ thấy Thương Nghiêu duỗi cánh tay ra, một sức lực mạnh mẽ siết lấy cái eo nhỏ của nàng, ngay sau đó, hắn thuận thế đem thân thể mềm mại của nàng kéo lại gần, cứ như vậy cả người dán vào ngực hắn…
Hồi 3: Đêm mộng mị
Chương 2 - Phần 3: Từng bước tới gần
Tim Lạc Tranh như muốn nhảy lên tận cổ, nhưng nàng không có hoảng sợ la hét như những người phụ nữ khác, chỉ là mở to hai mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đang ghì chặt nàng vào tường, không thể tin nổi tình cảm đang tràn ngập trên gương mặt hắn…
"Thương Nghiêu tiên sinh, anh thế này để Húc Khiên nhìn thấy sẽ rất không hay.” Nàng cố gắng dùng giọng bình tĩnh nhất để che dấu sự bất an trong lòng.
"Vì sao lại trốn tránh tôi?" Thương Nghiêu không trả lời nàng mà lại dứt khoát đặt ra câu hỏi vô cùng lớn mật.
Lạc Tranh ngẩng phắt đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đen cuồng dã của hắn, nàng cùng hắn quá thân cận khiến nàng có thể cảm nhận rõ tiếng tim đập mãnh liệt cùng cuồng dã của hắn, mà không hiểu sao trái tim nàng cũng đập nhanh hơn.
"Tôi đâu cần phải trốn tránh, Thương Nghiêu tiên sinh, anh đã hiểu lầm rồi." Nàng né tránh đưa mắt nhìn sang bên, hơi nhíu mày cười nói.
Trong lòng Lạc Tranh lúc này vô cùng lo lắng, nếu như Húc Khiên bước vào…nhưng mà nàng biết rõ người đàn ông này sẽ không có buông tha nàng dễ dàng như vậy.
"Hiểu lầm?" Hắn cúi xuống, tiếng cười nhẹ bật ra từ yết hầu, hai tay giữ chặt eo nàng, không chút kiêng kỵ tỉ mỉ hôn lên làn da non mịn nơi gáy, gặm nhấm vành tai nhỏ xinh, ngón trỏ thon dài lướt nhẹ trên bờ môi căng mọng, thơm mát chứa đầy mật ngọt của nàng, “Đêm đó, tôi ở khách sạn chờ em cả đêm, cô gái to gan, em phải biết rằng, tôi chưa từng có đủ nhẫn nại để chờ một người phụ nữ.”
"Nói như vậy, tôi đã phá vỡ nguyên tắc của Thương Nghiêu tiên sinh rồi." Lạc Tranh nhẹ nhàng nói.
"Đúng, em đã buộc tôi phải phá lệ." Thương Nghiêu khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, ánh mắt đen sâu thẳm phát ra tia mê đắm, thân hình cao lớn đem nàng hoàn toàn bao phủ, “Tôi không nghĩ sẽ có người con gái dám không nghe lời tôi.”
Lạc Tranh mỉm cười, hơi nghiêng đầu tránh đi bàn tay không an phận của hắn, “Theo tôi được biết, Thương Nghiêu tiên sinh đến Hongkong lần này là vì chuyện hợp tác? Tôi nghĩ, loại tư thế này của chúng ta không thích hợp để bàn chuyện hợp tác cho lắm.”
Nàng không muốn nhớ tới chuyện ngày hôm đó, vốn cho là hắn sẽ có thành ý, không nghĩ tới hôm nay hắn đến để lôi chuyện cũ ra.
"Bàn chuyện hợp tác chỉ là một phần, bên cạnh đó còn có một mục đích khác, mục đích đó mới là quan trọng nhất.” Thương Nghiêu chăm chú quan sát gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng, thấy ánh mắt nàng loé lên chút khó chịu, nhẹ nhàng nói.
"Mục đích gì?"
"Là em." Thương Nghiêu thẳng thắn thừa nhận.
Lạc Tranh chỉ cảm thấy tóc tai như muốn dựng lên, quay đầu nhìn hắn, đôi mắt ngập tràn cảnh giác, toàn thân cũng trở nên dè chừng.
"Em có biết rằng…tôi nhung nhớ vẻ đẹp của em, vẻ đẹp như vầng trăng lạnh len lỏi vào tâm trí…” Hắn cúi đầu xuống, đôi môi mỏng phả ra hơi thở thơm mát, quét qua đôi môi anh đào của nàng.
Lạc Tranh muốn tránh không được, nàng không thể không thừa nhận người đàn ông này thực là một cao thủ tán tỉnh, một câu khen ngợi rất đơn giản từ miệng hắn phát ra lại trở nên vô cùng mơ mộng.
"Thương Nghiêu tiên sinh quá khen, nhưng xin anh đừng quên, Húc Khiên vẫn luôn coi anh là bạn, anh làm vậy thật sự khiến người ta khó chấp nhận.”
"Tôi nói rồi, tôi chỉ muốn em một đêm." Ngón tay thon dài của Thương Nghiêu khẽ mơn man gương mặt nhỏ nhắn của nàng, đầu ngón tay khẽ tách bờ môi, trêu chọc chiếc lưỡi nhỏ bên trong, ánh mắt trở nên u tối….
"Chẳng lẽ, muốn em cùng tôi một đêm khó đến vậy sao?"
"Nếu như Thương Nghiêu tiên sinh lần này định mượn chuyện hợp tác để nói mấy lời kia, thực tiếc, tôi không có hứng thú.”
Lạc Tranh cất giọng lạnh lùng, bên môi vẫn tràn ngập mùi hoắc hương thơm mát thuộc về riêng hắn, triền miên bao vây.
"Tôi sẽ không vì chuyện hợp tác mà thoả hiệp bất cứ điều gì, cũng tuyệt đối không vì thế mà phản bội Húc Khiên.”