Chân cô cảm nhận được mẫn cảm mà run nhẹ lên liên tục rút chân để thoát ra, khẽ nuốt một ngụm nước bọt căng thẳng.
"Tha cho tôi đi"
Bàn tay to lớn trượt lên trên cặp đùi nõn nà của cô, ánh mắt anh đỏ ngầu tính đến thời điểm hiện tại, yết hầu khẽ trượt lên xuống, khoé môi nhếch nhẹ cong lên.
"Xoẹt"
Âu Dương Thiên Kỳ cuồng bạo nắm lấy chiếc váy bó sát mà giật ra, tiếng vải bị rách vang lên chói tai, cô cũng la hét theo.
"Á...Á...Á...."
"..."
"Á...Á...Á..."
Vừa hét cô vừa vùng vẫy, anh ngưng hành động, chỉ mới giật chiếc váy để lộ ra chiếc quần đùi mỏng manh bó sát ở bên trong mà cô đã phản ứng như vậy rồi.
"Tôi vẫn chưa làm gì"
Thấy anh nói vậy cô ngừng la hét nhìn anh. Hai người yên lặng một hồi, hai tay cô đặt tư thế che ngực mình nghĩ đến lần đầu của mình lại bị một người như anh cướp đoại thì không cam lòng, cô mím chặt môi lại đi hỏi một câu ngớ ngẩn.
"Anh bao nhiêu"
"Chiều dài 20, chiều rộng 13"
Gương mặt nhỏ nhắn của cô tối xầm lại đen như đít nồi, cái gì mà chiều dài với chiều rộng, cô chỉ muốn hỏi anh bao nhiêu tuổi thôi mà, không ngờ người đàn ông này lại tự khai ra như vậy.
Nhưng mà khoan đã, kích thước đó cũng khủng khiếp quá nhỉ...!
Đầu óc đen tối của cô bắt đầu liên tưởng tới nhiều hình ảnh, gò má bắt đầu ửng đỏ lên. Nhớ đến câu hỏi của mình cô lại nói.
"Tôi hỏi là anh bao nhiêu tuổi"
"Kĩ năng đầy đủ, đẹp trai có thừa, cực phẩm sáu múi, cơ bắp cuồn cuộn"
Bích Thảo chỉ biết bất lực trước màn quảng cáo về bản thân của anh ta, thôi thì biết rằng mình không thể khai thác thông tin gì từ anh trong lòng cô chỉ muốn chuồn khỏi nơi này, muốn chạy thoát khỏi anh.
Trong lúc người nào đó đang tự luyến vì mình quá hoàn hảo, cô nắm bắt thời cơ lăn lộn một vòng thoát khỏi, đôi chân trần trắng nõn chạm xuống nền gạch lạnh lẽo mà rùng mình, nhưng rồi cô lại không quan tâm đến điều đó mà chỉ nghĩ đến việc chạy thật nhanh đi trước khi không thể.
Chân váy của cô bị anh xé rách mất nên giờ đây chỉ còn chiếc quần xà lỏn mỏng manh, cặp mông bóng nhẵn hiện ra.
Hai chân cô chính thức bước xuống đất, dồn sức lực để chuẩn bị chạy thật nhanh. Hai chân cô đạp liên hồi như đạp xe.
Chạy! Mình phải chạy thật nhanh...Chạy tiếp...
Phạch phạch phạch
Bích Thảo nhìn lại phía sau bất giác đổ mồ hồi hột, thì ra cô thấy anh ngay bên cạnh, một tay vòng qua ôm trọn lấy vòng eo nhỏ nhấc bổng cô lên không trung mặc cho cô vùng vẫy, cả cơ thể cô hướng về phía trước làm động tác chạy.
"Định chạy đi đâu thế..." Anh bình thản nói, cả cơ thể anh đã bị thuốc hành cho không thể chịu nổi thì làm sao có thể để con mồi chạy mất được.
"T...tô...tôi...Á"
"Bộp"
Âu Dương Thiên Kỳ lại một lần nữa ném cô lại giường, cô cảm giác như lưng mình sắp gãy đến nơi rồi, đầu óc choáng váng. Thiên Kỳ vơ lấy hai tay của cô khoá trụ lên đỉnh đầu, tay còn lại gỡ chiếc cavat trên cổ của mình ra đầy kĩ thuật.
"Huhu, tôi xin lỗi mà...tha cho tôi đi"
Bích Thảo cảm thấy thương lượng với anh không được, chạy không xong thì liền đổi thành gương mặt tiểu bạch thỏ đáng thương cầu xin. Thiên Kỳ hung hăng quấn lấy tay cô, tới khi cô cảm thấy có chút đau ở cổ tay thì mới chịu buộc chặt lại.
"Ngoan ngoãn chút đi, tôi lớn tuổi rồi không thích nghe con nít lằng nhằng"
Thiên Kỳ cúi xuống tai cô nói thì thào, chất giọng kích thích đến mê người thao túng cả con tim, cô lại nghĩ đến nếu như bạn cô mà nghe được thì chắc chắn là rụng trứng từ lâu rồi, có khi á...phải xách váy chạy theo ấy chứ.
Từ từ, hồi nãy ánh bảo cô là con nít sao! Nhìn cô giống con nít lắm à.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!