Thiên Kỳ bế Bích Thảo một đoạn cuối cùng thì đến chỗ chiếc xe hơi của anh đang đậu sẵn, anh nhanh chóng mở cửa xe đặt cô ngồi lại chỗ ghế phụ nhẹ nhàng như một thứ bảo vật dễ vỡ.
Anh vòng lại ngồi ở ghế lái xe bên cạnh cô.
Bích Thảo sau khi gặp tình huống như hồi nãy thì cô mới có chút gì đấy cảnh giác với anh, cô chỉ biết là anh ta là bạn thân của chú Ba mình nhưng không hề biết rõ thân phận của hắn.
Cô đang ngồi chờ anh khởi động xe chuẩn bị đi thì khó hiểu mà nhíu mày lại, không có bất cứ sự cảnh báo trước nào anh cuồng bạo kéo chiếc quần dài của cô.
Xoẹt
Ống chân quần nhanh chóng đã bị xé toạc không chút thương tiếc lộ ra vùng vết thương ở đầu gối, da thịt bị xây xước tới chảy máu.
"Chú làm cái gì vậy!"
Vừa đau vừa sợ hãi Bích Thảo liền co chân của mình lên để tránh hành động của anh.
"Yên lặng"
"Này..."
Âu Dương Thiên kỳ đánh ánh mắt sắc bén của mình lườm cô một cái rồi lại ân cần cúi xuống kiểm tra vết thương cho cô.
Anh lôi từ bên trong xe ra một hộp dụng cụ y tế, bông băng và nước sát trùng.
Bích Thảo nhìn lại tủ đựng đồ nghĩ có vẻ như chiếc hộp y tế này cũng đã để ở đây rất lâu hoặc có thể là được anh sử dụng thường xuyên nên mới đem theo để trong xe như vậy.
Một bên chân quần của cô thoáng chốc đã bị anh xé cao lên đến đùi lộ ra vùng da trắng nõn, nhìn dọc xuống đầu gối là một mảng vết thương lớn chạy dài.
"Ngầu nhỉ, đua xe nữa cơ đấy"
Thiên Kỳ gằn giọng nói những lời trách móc như mình là ba của cô vậy.
Tên đáng ghét này nghĩ mình là ba của mình thật chắc.
Dù sao chú Ba cũng là là bạn của hắn, cô dám chắc rằng anh sẽ không làm gì được cô nên cũng đôi phần táo bạo trả lời.
"Đương nhiên rồi...."
"Để tôi xử lý vết thương cho em"
"Tôi không sao!"
Thiên kỳ chấm thuốc sát trùng vào vết thương của cô, cơn đau dữ dội ập đến khiến cô khóc không ra nước mắt. Một đại tiểu thư lá ngọc cành vàng lần đầu tiên bị thương khiến cho cô gái không thích ứng được mà hét toáng lên.
Bích Thảo mím chặt môi của mình trên trán đã xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng từ khi nào.
Đau...xót...
Đó là những gì mà bây giờ cô cảm nhận được.
Thiên kỳ ngước mặt lên nhìn cô gái nhỏ với vẻ lo lắng.
"Sẽ đau một chút, em chịu khó nhé...Nhanh thôi"
Bích Thảo không nói gì vì biết bản thân đang bị thương như vậy có để yên cũng không được đành phải mặc kệ cho người đàn ông kia xử lý vết thương.
Thiên Kỳ thấy Bích Thảo ngoan ngoãn ngồi yên cho anh làm việc thì khóe môi anh cong lên cười nhẹ với cô, rồi anh lại cúi xuống nhẹ nhàng bôi thuốc, mỗi lần thuốc sát trùng được chấm tới là mỗi lần chân của cô giật nảy lên vì xót.
Thiên kỳ cũng căng thẳng không kém khi nhìn cô đau đớn như vậy.
Cuối cùng thì cũng xử lý được vết thương ở vùng chân. Thiên Kỳ lấy bông băng dán lại cho cô.
Bích Thảo thở phào nhẹ nhõm, cứ ngỡ như đã xong thì ai mà ngờ được tên đáng ghét nào đó lại bắt đầu tiến tới. Anh kéo khóa cổ áo của cô xuống giữa khe ngực để lộ ra hai quả bồng đào bên trong.
"Biến thái, anh làm cái gì vậy"
Thiên Kỳ kéo vai áo của cô lệch sang một bên để lộ ra vùng xương quai xanh và vùng cổ trắng ngần không thì vết, máu đỏ chảy ướt đẫm vai áo. Nhìn thấy vết thương trên vai cô có vẻ nghiêm trọng hơn vết thương hồi nãy thì ánh mắt anh sót xa.
"Như thế nào mà còn nói không sao?"
Thiên kỳ vừa nhìn vào vết thương anh vừa liếc sang nơi đấy đà nhất, lâu lâu yết hầu của anh lại trượt lên xuống nuốt một ngụm nước bọt nhẹ nhàng.
Gương mặt của cô gái nhỏ đột nhiên đỏ hết cả lên rồi ngoảnh sang chỗ khác lấn tránh ánh mắt của anh.
"Thông minh bao nhiêu thì bây giờ lại ngốc nghếch bấy nhiêu"
"Chú nói ai ngốc" Cô tức giận.
"Một cô bé....thích lừa tình" Giọng nói của anh như ngân dài.
"..."
Thiên kỳ đưa tay chấm thuốc xuống vết thương ở vai cho cô, lúc này vì đau quá nên hai tay cô với lấy bấu chặt vào tay áo của anh.
"Á...đau..."
Bờ vai nhỏ run bần bật, cô gái nào đó khi ở trường mạnh mẽ bao nhiêu thì bây giờ lại yếu đuối bấy nhiêu. Bích Thảo vì cơn đau mà nước mắt trực trào ra khóe mi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!