Hứa Đình ngỡ ngàng xoay mặt lại, đưa ngón tay chạm lên khóe môi, bỗng thấy máu tươi đã ứa ra từ đó. Anh ta kinh ngạc nhìn lại, chỉ một cô gái với một cú đấm đã có thể khiến anh ta “đổ máu”?
Hứa Đình giận dữ quát lớn: “Viên Cẩn Ngọc! Cô nghĩ cô đang làm gì vậy?”
Cẩn Ngọc không những không sợ, còn tiến lại gần khiến đối phương e dè lùi lại một bước.
“Vậy anh đang làm gì? Yêu nhau tám năm, không lẽ anh còn giả vờ không biết Giai Giai bị ám ảnh chuyện này sao?”
Trong quá khứ, Vũ Di Giai suýt chút nữa đã bị người ta cưỡng hiếp. Chuyện đó đeo bám và ám ảnh tâm trí cô mười mấy năm trời. Hôm nay Hứa Đình không những có ý làm chuyện này, mà còn gượng ép trói tay Di Giai lại, không phải hắn đã quá sai rồi sao? Đó là còn chưa tính đến chuyện, Hứa Đình lại là chồng sắp cưới của Viên Tiểu Hoa.
“Vậy thì sao? Tôi là người yêu của Giai Giai. Chúng tôi làm gì với nhau, không đến lượt cô quan tâm đâu!”
Cẩn Ngọc nhếch môi cười khẩy: “Có thật là không liên quan không? Hay để tôi nói luôn một thể về mối quan hệ này nhé? Tôi và Giai Giai là bạn thân, anh lại dám mặc kệ cảm xúc của cô ấy làm điều cô ấy không muốn, chính là đã đụng chạm trực tiếp đến tôi. Nhưng chuyện này thì cũng nhỏ thôi, chuyện lớn hơn là… không phải anh và Tiểu Hoa sắp lấy nhau sao? Trong trường hợp này, tôi nên xem anh là người bạn trai đã phản bội bạn thân mình để theo tình mới, hay xem anh là anh rể tương lai đang gian giếu bên ngoài?”
“Cô… cô đã biết mọi chuyện?”
“Vậy anh tự nhận rồi nhé? Kẻ khốn nạn như anh, tốt nhất là nên mau chóng cút khỏi cuộc đời Giai Giai đi!” - Cẩn Ngọc trừng mắt cảnh cáo.
Hứa Đình đương nhiên là một gã đàn ông vô cùng đê tiện, nhưng hèn chứ không nhát. Trước mặt một cô gái nhỏ bé như Cẩn Ngọc, không cẩn thận bị đánh một cái thì có sao? So về sức khỏe hay gia thế, chỗ nào cô cũng thua xa hắn ta hết, thì có vấn đề gì khiến hắn phải sợ?
Hứa Đình nhếch mép cười khinh, thẳng tay đẩy mạnh vào vai khiến Cẩn Ngọc ngã xuống sàn, còn cười hăm hở:
“Viên Cẩn Ngọc, có phải cô đã đánh giá quá cao khả năng của mình rồi không? Đừng nghĩ có một gương mặt đẹp thì thích nói gì cũng được. Hứa Đình này, trước nay chưa từng bị ai sỉ nhục như vậy đâu. Cô, tốt nhất là nên biết tự lượng sức mình!”Cẩn Ngọc dù bị đau vẫn cắn răng chịu đựng, tự mình đứng dậy, từ ý chí đến gương mặt đều không hề có chút khuất phục nào:
“Hứa Đình khốn khiếp! Anh còn xứng đáng nhận nhiều hơn một lời sỉ nhục!”
“Con đàn bà này!”
Hứa Đình tức giận giơ cao tay, chuẩn bị tát Cẩn Ngọc một cái thì đột nhiên có một lực tay khác đã ngăn anh ta lại. Anh ta liếc mắt nhìn sang, giật mình khi thấy một người đàn ông cao lớn đeo mặt nạ đang chặn tay mình lại.
Người đeo mặt nạ liếc đôi mắt lạnh lùng khiến Hứa Đình có mấy phần dè chừng. Không chỉ vậy, người đó còn mạnh miệng hâm dọa:
“Nhà báo đang đứng rất nhiều ở sảnh. Nếu không muốn lớn chuyện từ mau cút đi!”
Hứa Đình vờ gật gật đầu, tự mình rút tay lại, không nói không rằng mà lùi về sao, lấy áo sơ mi và có ý rời khỏi phòng. Cẩn Ngọc chưa rõ người đàn ông này từ đâu xuất hiện, chỉ nhìn anh ta một cái rồi liền đặt sự quan tâm lên Di Giai nằm ở kia đã ngất xỉu từ lúc nào.
Cô định đi đến đó, nhưng còn chưa kịp phản xạ thì đã nghe thấy hai tiếng “cẩn thận!”. Không những vậy,cô còn cảm nhận được người đàn ông đeo mặt nạ ôm chặt lấy mình từ đằng sau, phía sau còn có tiếng va đập khiến thứ gì đó bị vỡ.
Cẩn Ngọc hoảng hồn quay đầu lại, thấy dưới sàn toàn là mảnh vỡ của bình hoa, nhưng không phải là do vô ý khiến bình rơi xuống đất, mà chính Hứa Đình đã cố ý làm ra chuyện này.
Cẩn Ngọc vội đỡ lấy người đeo mặt nạ, tay cô sờ đầu người đó, phát hiện máu tươi đang chảy ra rất nhiều. Tay Cẩn Ngọc dính đầy máu, phẫn nộ nhìn Hứa Đình, nhưng anh ta vẫn thản nhiên:
“Lần này xem như là cảnh cáo. Nếu còn lần sau, cô sẽ không được may mắn như vậy đâu!”
Nói xong, đối phương toang bỏ đi. Cẩn Ngọc cũng không còn tâm trí để ý đến hắn. Cô vội gỡ mặt nạ của người vừa che chở cho mình, giọng run run:
“Anh gì ơi…”
Câu nói còn chưa thành, Cẩn Ngọc đã bàng hoàng khi nhìn thấy gương mặt phía sau lớp mặt nạ. Cô thở gấp, không tin vào mắt mình:
“Anh…”
Vừa lúc này, những vệ sĩ được Tử Lăng dặn dò từ trước cũng đã đến nơi. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bọn họ nhanh nhạy gọi ngay cho xe cứu thương.
Trong bệnh viện, Cẩn Ngọc chạy xe theo đẩy bệnh nhân, tay và quần áo dính đầy máu, cũng không nỡ buông tay người đang nằm trên đó. Cô bù lu bù loa, nước mắt ròng ròng:
“Anh… anh à…”“Không sao…”
Âm thanh cuối cùng Cẩn Ngọc nghe được là hai tiếng “không sao” vô cùng nhạt nhòa. Cô ngồi phịch xuống ghế, trong đầu không ngừng vang lên âm thanh của bình hoa khi đập vào đầu người, kèm theo đó là tiếng còi hú không ngớt của xe cứu thương.