Từ khi chuyện đó xảy ra xong, Cẩn Ngọc e ngại đến mức không dám mở miệng nói với Tử Lăng nửa lời gì. Cho đến khoảng nửa đêm, bọn họ đã về đến Kinh Long, ngay trong căn phòng ngủ vừa quen thuộc vừa xa lạ, Tử Lăng vừa đứng cởi cà vạt, vừa hỏi:
“Tôi đã làm chuyện gì khiến em không vui sao?”
“Hả? Làm gì có…” - Cẩn Ngọc phải mất mấy giây đơ người ra rồi mới trả lời được.
Tử Lăng dựa vào âm thanh, dùng gậy đi đến gần chỗ cô, giọng nói có chút ân cần:
“Em còn định giấu tôi? Nếu không có chuyện gì, tại sao từ lúc ở nhà hàng trở về, em lại không nói gì?”
Cẩn Ngọc chớp chớp mắt, cũng không dám nhận định đây rốt cuộc là đang quan tâm hay chất vấn nữa. Bản thân cô cũng không biết nói gì cho trọn. Nghĩ mà xem, người ta đường đường là người thừa kế của tập đoàn Tư Không, là thiếu gia độc nhất, một người đứng trên vạn người, ngày hôm nay lại vì Cẩn Ngọc cô - một người vợ trên danh nghĩa mà tranh cãi với một đám phụ nữ?
Cẩn Ngọc biết lúc ở nhà hàng không có nhiều người nhìn thấy cuộc xung đột đó, nhưng cuộc đời ai lường trước được điều gì? Lỡ như ngủ một đêm dậy, những tin đồn không đúng về Tử Lăng lan truyền khắp trang mạng, ảnh hưởng đến uy tín và danh dự của anh. Lúc đó cô biết lấy gì để bù đắp đây? E rằng cái mạng cỏn con của cô cũng không đổi nổi 1% doanh thu của tập đoàn Tư Không.
“Tôi…”
“Nếu em không chịu nói thật, sau này gặp chuyện như vậy tôi sẽ không giúp em nữa.” - Tử Lăng vờ làm lẫy.
Mặt Cẩn Ngọc xìu xuống, giọng cũng nhỏ đi: “Thật ra nếu anh không giúp tôi… thì sẽ tốt cho anh hơn.”
Tử Lăng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại có chút lâng lâng, là cảm giác của người thiếu thốn tình cảm, nay lại bất chợt cảm nhận được sự quan tâm từ ai đó:
“Em lo cho tôi à?”
“Cũng không hẳn là như vậy, nhưng mà…”
Trong lúc Cẩn Ngọc còn bối rối, Tử Lăng đã ân cần nắm lấy tay cô, ngón cái xoa xoa mu bàn tay trắng nõn:
“Tôi rất cảm kích khi em lo lắng cho tôi như vậy. Nhưng dù sao tôi cũng là chồng em, chút chuyện vặt cũng không thể đứng ra giúp em giải quyết, thì làm sao xem được? Tôi còn không sợ người ngoài nói gì, em sợ sao?”Cẩn Ngọc bối rối nhìn đối phương, trong phút chốc cũng không biết là nên cảm động hay nên nghi ngờ. Cô còn chưa kịp nói mình lo sợ chuyện gì, Tử Lăng đã có thể đoán trúng phóc. Thêm nữa, năm lần bảy lượt anh luôn xoa đầu hay nắm tay cô một cách rất chuẩn xác. Đây là những việc một người mù có thể làm sao?
Tử Lăng cũng khựng lại mấy giây, sau đó nhẹ nhàng đặt tay Cẩn Ngọc lại chỗ cũ, rất nhanh đã đổi đề tài khác để làm lạc hướng đối phương:
“Đúng rồi, tôi nghe nói em tốt nghiệp ngành luật kinh doanh quốc tế?”
“À, phải. Nhưng từ trước đến giờ tôi luôn làm trái ngành…”
“Tốt. Vừa hay trong công ty cũng đang cần gấp một vị trí như vậy. Ngành mai em theo tôi đi làm nhé?”
“Hả?” - Cẩn Ngọc tròn mắt, không dám tin vào những gì mình vừa nghe. Một vị trí làm việc trong công ty của Tử Lăng - công ty mẹ của tập đoàn Tư Không? Chỉ nghe thôi, Cẩn Ngọc còn chưa bao giờ dám mơ tới.
Nhưng rất nhanh, Cẩn Ngọc đã tỉnh táo trở lại. Cô cuốn cuồn nhìn tới nhìn lui đống đồ đạc mình chưa kịp dọn dẹp hết:
“Vậy… anh có thể cho tôi thêm một ngày để chuẩn bị hồ sơ xin việc không? Lúc dọn về đây tôi không mang theo, có lẽ ngày mai tôi có thể về nhà để lấy thêm giấy tờ…”
Tử Lăng cười mỉm: “Không cần. Tôi đã nhờ Dương Thần chuẩn bị mọi thứ rồi, quần áo công sở, tôi cũng đã đặt sẵn. Sáng ngày mai em chỉ cần chuẩn bị một tinh thần thật tốt rồi đi cùng tôi là được.”
Cẩn Ngọc đỏ mặt ngượng ngùng, chỉ ngoan ngoãn gật đầu chứ không nói thêm gì nữa. Trên đời này thật sự có người đàn ông ôn nhu như vậy sao? Tử Lăng chính là minh chứng sống cho cô thấy một người đàn ông vượt xa mức tử tế và trách nhiệm là như thế nào.
—-------------
Nửa đêm, ở quán rượu truyền thống trong nội thành Kinh Long. Tư Không Tử Lăng ngồi uống rượu, đối diện là chủ quán, cũng là bạn thân nhất của anh - Mạn Tường.
Mạn Tường vừa rót đầy ly rượu của mình, vừa hỏi bằng giọng giễu cợt: “Thế nào? Thiếu gia Tư Không lại buồn bực chuyện gì mà phải đến đây uống rượu lúc nửa đêm, lại còn đuổi hết khách của tôi vậy?”
“Không hẳn là buồn bực, chỉ là tôi đang thấy bất an.” - Tử Lăng nói bằng giọng trầm mặc.
Mạn Tường nốc một hơi hết sạch ly rượu, chau mày thắc mắc: “Bất an chuyện gì? Không lẽ cô vợ nhỏ của cậu… không an toàn?”Tử Lăng lắc đầu: “Không phải, cô ấy không phải người của bọn họ, cô ấy cùng lắm cũng chỉ là một cô gái có mấy điểm trùng với hoàn cảnh của tôi. Chỉ là…”
Mạn Tường ngửi được mùi nguy hiểm, hai tay anh khoanh lại đặt lên bàn, gương mặt điển trai vui tính giờ lại rất nghiêm túc:
“Cậu sợ bọn họ sẽ làm gì đó tổn hại đến cô ấy? Dù sao thì, cô gái đó… tôi cũng có cảm giác không phải là người dễ bị ức hiếp. Thời buổi này không tìm được mấy người mạnh mẽ như vậy đâu.” - Mạn Tường vừa nói vừa nhớ đến bộ dạng lái mô tô ngầu đét của Cẩn Ngọc.
Tử Lăng vẫn tiếp tục cho dòng rượu chảy vào cổ họng, biểu cảm gương mặt phảng phất nét u sầu:
“Mạnh mẽ thì thế nào? Đến cả tôi, đôi mắt này… không lẽ cậu còn không hiểu? Dù có là hôn nhân trên danh nghĩa, tôi cũng không muốn Cẩn Ngọc phải vì tôi mà chịu bất cứ tổn thương nào. Nên dù thế nào, tôi cũng phải bảo vệ cô ấy thật tốt.”
“Vậy nên cậu mới cố gắng để cô ấy bên mình? Như vậy có ổn không?”
Tử Lăng thở dài: “Tôi cũng không rõ nữa, nhưng vẫn tốt hơn việc để cô ấy một mình. Làm sao tôi có thể đảm bảo lũ cáo già đó sẽ không cài người vào dinh thự để làm chuyện xấu xa gì đó?” . Truyện Đoản Văn
Mạn Tường gật đầu đồng tình. Xem ra trải qua biết bao nhiêu biến cố, Tử Lăng cũng đã thật sự biết cách suy nghĩ chu toàn rồi. Mạn Tường tiếp tục rót thêm một ly, trong đầu đột nhiên lại nảy ra ý nghĩ không tệ:
“Ừ nhỉ? Nếu cậu cảm thấy lo lắng, sao không dạy cô ấy bắn súng đi? Như cách tôi từng dạy cho cậu?”