Nghe tin cô ba Vân Nguyệt bệnh đám con cháu nhà giàu trong huyện thay nhau ồ ồ ạt ạt chạy đến gửi quà hỏi thăm, người thương thầm Vân Nguyệt thì nhiều lắm...người từ huyện Đồng sang huyện bên vẫn còn người thương, thậm chí có những người nhan sắc nổi trội hơn hẳn người nọ nhưng tâm Vân Nguyệt lại chẳng mảy may lay động.
Thu Cúc chẳng biết đi đâu về, nhìn mặt nó cứ quái quái, nó lẩm bẩm: " Mèn ơi cô ơi đám cậu con trai đấy cứ ở lì trước sảnh ấy, chắc hẳn đợi cô ra xem ấy."
Vân Nguyệt tựa người vào cạnh giường, nghe Thu Cúc nói chuyện.
Thu Cúc luyên thuyên một hồi rồi lại dè dặt hỏi:"Thế cô có ra trước không ạ? "
Vân Nguyệt cười cười đáp: " Có chứ, nhưng ra ngoài luôn, mày theo cô đi làm chuyện đại sự."
Thu Cúc hồ nghi vâng dạ rồi theo sau Vân Nguyệt đi từ cổng sau ra khỏi phủ.
Chủ tớ hai người đi thẳng một mạch ra ngoài con mương nhỏ gần đồng ruộng, nơi đó có bóng cây to che mát cực tốt, Vân Nguyệt đi đến dưới gốc cây thì dừng lại.
Thu Cúc nãy giờ ôm một bụng thắc mắc nhưng không dám hỏi, Vân Nguyệt nhìn bộ dáng nghẹn ứ của Thu Cúc mà buồn cười, tốt bụng giải thích:"Cô mày đang đi tìm chồng đấy."
Thu Cúc nghe Vân Nguyệt nói thế thì ha ha cười đáp:"Mèn ơi cô lại khéo đùa, trai huyện Đồng này mặc sức cô chọn, chứ nói chi mà cô đi tận ra ruộng ra đồng thế này mà kiếm mà tìm hả cô? "
Vân Nguyệt cốc lên trán Thu Cúc một cái nhẹ, cô chỉ ra phía xa xa: " Cô nói thật, mày thấy cậu kia không? Chồng tương lai cô đấy, cô chấm rồi."
Người nọ bán mặt cho đất bán lưng cho trời, dáng người cao lớn, da màu rám nắng, mặt mũi không đẹp xuất sắc nhưng lại đẹp theo kiểu nam tính góc cạnh, được cái là nhìn cậu rất khí phách nghiêm nghị nhưng bình thường cậu lại khá dễ gần, ai nói gì cậu cũng khách sáo đáp lại, dễ gần nhưng không dễ thân...tất cả chỉ dừng lại ở mức đáp lời lịch sự, còn thật ra sâu trong con người cậu thì là người khá lạnh nhạt và hời hợt với thế gian.
Thu Cúc ôm trán, trợn mắt nhìn ra xa. Như nhận ra người nọ, nó hốt hoảng đáp: " Ơ cậu Đức Khiêm con trai thầy Kiệm ạ."
Vân Nguyệt gật đầu nói: " Ờ đúng rồi, lúc trước cha cậu dạy học cho cô, cậu Khiêm cũng hay học cùng thế nên cô mới quen biết cậu..."
Thu Cúc ậm ờ nhớ ra rồi bảo: " Dạ em nhớ rồi, mà tiếc là thầy Kiệm mấy năm trước bệnh mất rồi, thiệt tội nghiệp cậu Khiêm...mới bao lớn mà phải lo toan cuộc sống."
Đức Khiêm từ nhỏ mất mẹ, chỉ sống với cha là thầy Kiệm. Thầy Kiệm là thầy đồ dạy chữ trong huyện có tiếng tâm đức thế nên Bùi Hanh mời thầy dạy riêng cho Vân Nguyên, Vân Nguyệt. Có thể nói là từ khi còn bé thì Vân Nguyệt đã quen biết Đức Khiêm, thế nhưng mà trước giờ cậu chả bao giờ chịu chủ động nói chuyện với Vân Nguyệt cả. Cậu cứ lủi thủi theo cha đến nhà Bùi gia học chữ rồi lại về, không hề để tâm đến tiểu thơ như hoa như ngọc đang ngồi học cùng cậu. Mấy năm trước nghe đâu thầy Kiệm bệnh nặng qua đời, thế là họ Nguyễn chỉ còn có mình cậu Đức Khiêm, thiếu niên mười mấy tuổi ấy nhỏ nhoi bươn chải giữa cuộc đời, còn cô...? Cô ăn sung mặc sướng trong phủ to người hầu kẻ hạ, kể ra thì cô lại thương cậu quá...!
Vân Nguyệt thoát khỏi mớ hồi tưởng, cô ghé vào tai Thu Cúc nói nhỏ.
Thu Cúc trợn to mắt, Vân Nguyệt thấy thế liền thúc giục: " Đi nhanh đi, mày không giúp cô là cô mất chồng đấy."
Thu Cúc đành vâng lời chạy ồ ra ruộng, vừa chạy vừa khóc thút thít.
Đến khi đến gần Đức Khiêm thì mới dừng lại, vừa khóc vừa hỏi: " Cậu Khiêm ơi, cậu nhớ em không ạ? "
Đức Khiêm nghe gọi liền ngẩng đầu nhìn, cậu nhận ra cô gái này...đây là đứa hầu cận của cô ba Bùi gia.
Thấy người nọ nhìn mình, Thu Cúc liền nhanh nhảu nói tiếp: " Dạ em mạo muội làm phiền cậu Khiêm đây ạ, chuyện là cô ba nhà em mới vừa nãy bị té trật chân...giờ cô về không được...cậu lại xem giúp cô em chút được không? "
Đức Khiêm mặt vẫn bình thường, nhìn theo hướng tay Thu Cúc chỉ, ở đó cậu thấy thấp thoáng bóng người nhỏ nhắn đang ngồi nhăn nhó ôm chân...chắc vì đau nhỉ?
Đức Khiêm do dự nhìn xuống tay chân mình, tay lấm chân bùn thế này thì đi đến chỉ khiến người ta chán ghét thôi?
Thu Cúc sợ Đức Khiêm không đồng ý, liền bù lu bù loa sướt mướt kể: " Lạy cậu giúp cô em với ạ, cô trốn ông bà đi dạo...không may trượt ngã...chuyện này mà để ông bà biết được thì ông bà mắng cô em chết cậu ạ, thế nên em không thể về phủ gọi người đến nâng cô về được đâu cậu ơi...cậu nể tình cô em quen biết với cậu từ thuở lên ba mà thương tình giúp cô ba nhà em với cậu."
Đức Khiêm nhìn ra xa, thấy người nọ nhìn cậu bằng ánh mắt cầu mong đáng thương, Đức Khiêm rời mắt đáp: " Ờ để tôi rửa tay rồi đến."
Thu Cúc mừng rỡ nháy mắt với Vân Nguyệt, chủ tớ hai người nháy qua nháy lại muốn rớt lông mi.
Đức Khiêm càng ngày càng đến gần, tim Vân Nguyệt cũng đập thình thịch thình thịch muốn tọt ra ngoài. Mắt không tự giác long lanh hơn bình thường, miệng cũng không tự chủ được mà cong lên. Khiếp cái kiếp mê trai đầu thai cũng chả hết cô ba ạ!
Thu Cúc thấy cô nhà nó sắp nhào tới con trai nhà người ta nên nó liền lên tiếng: " E hèm...cô ba ơi em mời cậu Đức Khiêm đến giúp mình ạ."
Vân Nguyệt giật mình tỉnh táo lại, cô e thẹn cười cười nhìn Đức Khiêm nói: " Làm phiền cậu quá, mong cậu thông cảm giúp em."
Đức Khiêm không dám nhìn thẳng vào Vân Nguyệt, cậu đáp: " Không phiền, thế cô ba muốn tôi giúp gì cho cô? "
Vân Nguyệt nhìn sang Thu Cúc, Thu Cúc nhanh miệng đáp lời: " Chân cô em bị trật, em với cậu không phải thầy lang không thể nắn lại được. Thế nên...cậu...cõng cô em về phủ...được không ạ? "
Vân Nguyệt làm bộ e thẹn đỏ mặt, quay sang nơi khác, làm bộ thế thôi chứ thật ra cô khoái gần chết đây này.
Đức Khiêm nhíu mày suy tư nói: " E là không thích hợp, cô ba thân thể ngọc ngà tôi sao dám cõng cô được."
Vân Nguyệt nghe thế liền giật nảy, tay phải len lén véo vào đùi thật mạnh, thế là nước mắt lưng tròng nhìn cậu Khiêm nói: " Nếu cậu đã không chịu giúp thì đành để em cho Thu Cúc về phủ gọi người, chỉ e cha mẹ biết được em lén đi chơi...đến lúc đó em bị mắng cũng đành...chỉ khổ nổi đám trai trong huyện cứ nhao nhao ở trước phủ, em mà cho người về báo là thế nào đám ấy cũng tranh nhau ra mà ẩm mà bồng em về, sau lại sang nhà đòi cưới cho mà xem..."
Chuyện nam nữ đụng chạm giờ đây cũng chẳng thoáng hơn là bao, thời này mà ẩm mà bồng con gái người ta ngoài đường ngoài xá để nhiều người thấy thì y như rằng phải chịu trách nhiệm.
Vân Nguyệt như miếng mồi ngon đang bị người ta lăm le muốn đóp thế nên cô mới lợi dụng việc này để tiếp cận Đức Khiêm.
Đức Khiêm con nhà gia giáo lại phận nghèo hèn chẳng dám mơ xa, chẳng dám mộng tưởng đến cô ba huyện Đồng lừng danh này. Thế nhưng nếu cậu không giúp, vậy thì những người có ý đồ không tốt chắc chắn sẽ lợi dụng thời cơ này để đòi chịu trách nhiệm rồi sang ép hỏi cưới cô?
Đang chìm trong suy nghĩ, bỗng cậu nghe tiếng nấc nghẹn của ai đó. Đức Khiêm nhìn người trước mặt nghẹn ngào khóc, cậu nhắm mắt hít sâu một hơi rồi chậm rãi đưa ra quyết định: " Cô đừng khóc nữa, tôi giúp cô là được."
Vân Nguyệt nghe thế thì lau nước mắt, mừng rỡ đáp: " Thật sao? Thế thì tốt quá, em cảm ơn cậu."
Đức Khiêm xoay người, tấm lưng vững chãi đón lấy thân hình mềm mại của Vân Nguyệt. Hai tay cô vòng ra trước ôm cổ cậu, mặt ghé sát gần tai, Đức Khiêm mơ màng nghe được hơi thở thơm tho của người trên lưng, cậu hơi mất tự nhiên quay mặt sang hướng khác.