Thuở ấy huyện Đồng có nhà bá hộ Bùi giàu có nứt vách đổ tường, nhà thì giàu khiếp vía ấy thế mà chỉ có vỏn vẹn hai mụn con, lại còn là con gái nữa ấy chứ, dân ở đây hay đùa vui rằng: " Hỡi ai muốn đống tiền vàng, xin cưới cô nàng con gái Bùi gia."
Nhà bá hộ chỉ có hai người con gái, con gái đầu là cô Nguyên cô gái út là cô Nguyệt, cả hai đều là con ruột của bá hộ Bùi và vợ là bà Mai.
" Chị Nguyên, em Nguyệt vắt kiệt tim ai? "
" Chị Nguyên, em Nguyệt vắt kiệt tim tôi."
Đấy, thế đấy...bước ra chợ mà xem tụi con trai chúng nó hay đùa nhau đáp thoại như thế ấy. Bọn con trai mới lớn hay kể cả đàn ông đã trưởng thành ai cũng không qua nổi sắc đẹp của hai chị em nhà họ Bùi.
" Vân Nguyên, Vân Nguyệt xuất kiệt một phương."
Từ nhỏ cả hai đã là hòn ngọc quý trên tay bá hộ Bùi, nay càng lớn lại càng xinh đẹp hơn người, cửa chính Bùi gia thật sự là sắp bị giẫm nát dưới chân mấy bà mai bà mối.
Năm đó Vân Nguyên mười bảy tuổi gả cho phú hào Trần gia đúng như ý chị, cả hai điều yêu mến nhau từ trước thế nên việc cưới gả cũng thuận buồm xuôi gió.
Còn phần Vân Nguyệt, từ nhỏ đến lớn trong lòng cô đã luôn có bóng hình của một người...năm đó Vân Nguyệt đứng xa xa tiễn người đi mất, mãi lâu sau nghe nói người nọ đã thành quan to. Chỉ tiếc là Vân Nguyệt không đợi được người, lúc nhỏ do sinh non thế nên sức khỏe Vân Nguyệt yếu hơn người bình thường rất nhiều, Vân Nguyệt có bệnh trong người, tâm tư u uất lại càng khiến bệnh tình nghiêm trọng hơn, bá hộ Bùi và bà Mai vợ ông chạy đôn chạy đáo tìm kiếm thầy lang nhưng vẫn không khá khẩm hơn là bao, tận mắt nhìn con gái ngày một càng tiều tụy đi lòng vợ chồng bá hộ Bùi như tro tàn.
Vào một ngày đẹp trời, dân trong huyện Đồng đổ xô ra đường bon chen chật ních cả hai bên đường, hỏi ra mới biết thì ra hôm nay là ngày quan huyện mới về nhậm chức.
Quan mới nghe danh Đức Khiêm, quan ta ngồi trên lưng ngựa dạo một vòng chợ huyện Đồng cho dân nhìn mặt, nghe đồn xưa kia nhà quan khó khăn, cuộc sống cơ hàn chẳng mấy dễ dàng, thế nhưng quan vẫn không ngại khó khăn gian khổ, ban ngày đi cày ruộng xới đất cho địa chủ, ban đêm lại về chong đèn đọc sách.
Quan huyện năm nay hai mươi hai, không vợ không con, tuổi trẻ mà không trăng hoa...thế nên mấy cô gái mới lớn trong huyện cứ nhao nhao hết cả lên đòi gả cho quan.
Đám quan với nhà giàu trong huyện thay nhau đổ xô đi thăm hỏi mua chuộc khắp nơi vì muốn gả con gái mình cho quan huyện.
Cuối cùng chúng cũng mua chuộc được thằng hầu chạy vật trong phòng quan, nghe ý nó bảo thì là quan huyện thật ra đã có người trong lòng, đám tụi nó thường suy đoán rằng quan đang muốn có chức có quyền mới về hỏi cưới con gái người ta.
Thế giờ chức đã về tay vậy quan có định rước dâu không nhỉ?
Ngày Đức Khiêm về nhậm chức tại quê nhà là huyện Đồng, thiếp mời phát ra mời quan lại và bá hộ ở huyện Đồng dự tiệc mừng.
Thiếp mời phát ra rồi chỉ trong chốc lát một thằng hầu chạy thục mạng về bẩm: " Bẩm quan thiếp mời không phát đến phủ bá hộ Bùi được ạ."
Đức Khiêm nghe vậy khẽ đảo mắt, mặt vẫn ung dung hỏi: " Lí do? "
Thằng hầu vừa thở vừa đáp: " Dạ bẩm quan phủ bá hộ Bùi đóng chặt cửa chính, con đi nghe ngóng thì được biết là con gái út của bá hộ Bùi đang bệnh nặng, chỉ e..."
Lời còn chưa nói xong, trước mặt thằng hầu liền xuất hiện bóng dáng quan huyện đứng trước mặt nó, nó run run cuối đầu thật thấp. Trời thần ơi từ lúc nó về hầu quan đến nay, nó chưa bao giờ thấy quan đáng sợ như thế.
Đức Khiêm nổi tiếng ôn nhu, giờ đây mặt mày nhíu chặt đầy giữ tợn hỏi lại: " Có nghe kĩ không?"
Thằng hầu hoang mang, nghe kĩ cái chi? Aaa nó hiểu lời quan hỏi rồi, khổ nổi có ăn chứ không có học sao hiểu lời vàng vắn tắt của quan: "Dạ nghe kĩ ạ, bọn người quanh đó nói rằng cô ba Vân Nguyệt sinh non thế nên sức khoẻ yếu kém, nhưng cũng không đến nỗi. Chẳng hiểu vì sao mấy năm nay cô ba Vân Nguyệt lại càng ngày càng suy yếu, hiện giờ như đèn đã cạn dầu..."
Sức khoẻ Nguyệt yếu cậu biết chứ, nhưng không ngờ mấy năm nay...
Ngày thứ hai sau khi quan huyện nhậm chức, quan sai người đưa sính lễ sang phủ bá hộ Bùi xin cưới cô ba Vân Nguyệt.
Trước đó đã có tin đồn quan huyện có người trong lòng, cho đến bấy giờ tin đồn liền được chứng thực.
Nhận được tin quan về xin cưới, Vân Nguyệt đờ đẫn hồi lâu vẫn chưa tỉnh táo được.
Cô vui quá...nhưng...cô đã là ngọn đèn treo trước gió mất rồi cậu ạ...!
Hôm đó Vân Nguyệt cho người gọi bá hộ Bùi đến nói chuyện: " Cha à, con gái không thể gả...nhưng xin cha hãy mời quan đến gặp con một lần...có được không cha? "
Bá hộ Bùi đỏ mắt nhìn con gái mặt trắng bệch trên giường, giọng ông khàn khàn đáp:"Được...đợi cha nhé! "
Vân Nguyệt mỉm cười gật đầu, giờ đây nói chuyện đôi câu thôi mà cô cũng mệt đến thế, chắc là thời gian cũng chẳng còn nhiều...
Hôm ấy cửa lớn Bùi gia mở toang đón tiếp quan huyện, quan ta bình thường chẳng lộ cảm xúc trên mặt hôm nay lại phá lệ có chút bồn chồn cùng lo lắng.
Bá hộ Bùi đang tiếp đón quan huyện Đức Khiêm tại đại sảnh, bỗng nghe tiếng đám hầu nhốn nháo...tim ông đập chậm hẳn ra...
Một đứa hầu khóc bù lu bù loa chạy tới bẩm:"Bẩm ông cô ba...cô ba..."
Thấy nó cứ ấp úng mãi, Bùi Hanh nóng lòng quát:"Cô ba làm sao còn không nói nhanh cho ông."
Đứa hầu rưng rưng đáp: " Cô ba...cô ba yếu lắm rồi ông ơi...huhu...."
* Choang
Là tiếng rơi vỡ...nhưng là tiếng vỡ của tách trà hay là tiếng vỡ của trái tim...Đức Khiêm chẳng còn phân biệt được nữa!
Đến trước phòng Vân Nguyệt, liền thấy được ai ai cũng khẩn trương buồn bã lặng lẽ khóc tu tu.
Thầy lang vừa thăm khám xong, bước ra nhìn Bùi Hanh lắc đầu.
Cái lắc đầu đầy não nề của thầy lang đã khiến cho cả gian phòng chìm trong nước mắt.
" Bẩm ông cô ba xin ông mạo muội mời quan huyện vào trong...cô có đôi lời muốn nói với quan ạ."
Bùi Hanh đoán chắc cô con gái nhỏ của ông phải lòng quan huyện, lúc nhỏ có lần ông còn bắt gặp nó đứng vụng trộm một xó nhìn cậu thiếu niên đang gặt lúa trên cánh đồng vàng.
Đức Khiêm đứng cạnh giường nhìn người con gái hắn ngày nhớ đêm mong, trong lòng từng cơn đau quặn thắt, nó cứ đau âm ỉ kéo dài theo hắn suốt một đời...
Vân Nguyệt thoi thóp nghe tiếng bước chân tới gần khẽ mở mắt, dù đã sức cùng lực kiệt nhưng bên môi cô vẫn luôn mỉm cười.
Cả hai kẻ đứng người nằm cứ thế nhìn nhau, khoảnh khắc ấy nhưng ngưng động được thời gian, sóng ngầm trong mắt cả hai cuồn cuộn chậm rãi phun trào.
Thầm mến nhau một đời, hối hận vì bỏ lỡ nhau một kiếp!
" Chúc mừng cậu Khiêm giờ đã là quan huyện..."
" Cậu Khiêm tài năng hơn người...lại là người ôn nhu lễ độ, tương lai chắc chắn tiền đồ rộng mở...em chúc cậu đạt được ước nguyện..." Vân Nguyệt thều thào nói ra những lời mà năm đó cô chỉ dám lí nhí nói thầm trong miệng, nay cuối cùng cô cũng thẳng thốt nói ra được những lời chúc may mắn mà năm xưa cô chẳng dám nói cho cậu nghe.
Cổ họng Đức Khiêm nghèn nghẹn, mãi lâu mới thốt lên được: " Tôi đã đạt được ước nguyện làm quan, nay tôi trấn giữ bảo vệ dân chúng cả huyện...nhưng tôi lại chẳng có Nguyệt, không có em thì làm quan cũng trở nên vô nghĩa...Tôi ngày cày đất đêm đọc sách viết chữ chỉ mong có được danh phận xứng tầm với em...Nguyệt là con nhà bá hộ giàu có tôi sao dám tơ tưởng đến, ngày ngày cố gắng chỉ mong có được địa vị để rước em về làm vợ."
Vân Nguyệt nghe vậy đỏ mắt, thì ra cậu cũng thương cô. Nay còn được chút hơi tàn, nghe được những lời đến mơ cô cũng chẳng dám...Cảm xúc vỡ oà, nước mắt cứ thế ầng ậc trào ra...
Dòng nước mắt âm ấm được một đôi tay có phần chai sạn nhẹ nhàng vuốt ve lau đi, Đức Khiêm ngồi bên giường giúp Vân Nguyệt lau nước mắt.
Vân Nguyệt những ngày trước đã nói chuyện với cha má và cô hai Vân Nguyên cả rồi, đến nay người cuối cùng cô gặp để trăng trối là cậu, Vân Nguyệt mỉm cười dịu dàng: " Số em bạc mệnh không sống được lâu, nay đã là ngọn đèn treo trước gió, không thể về làm vợ cậu được, cậu sau này cưới vợ sinh con đừng nghĩ đến em nữa. Nay em còn chút hơi tàn...nghe được lòng cậu cũng thương em thế là đã đủ mãn nguyện rồi, cậu hứa với em sống cho tốt nhé...kiếp sau em sẽ tìm cậu và bắt cậu về làm chồng em, kiếp này không duyên không phận...đành hẹn kiếp sau...cậu nhé...!"
Nói rồi mi mắt nặng trĩu đang dần khép lại, Đức Khiêm đỏ mắt gấp đến độ tay chân run rẩy. Cậu nghe được giọng mình lạc hẳn đi: " Đừng bỏ tôi...Nguyệt à..."
Nghe tiếng động bên trong phòng, tiếng bước chân dồn dập chạy vào, Bùi Hanh, bà Mai và Vân Nguyên khóc sướt mướt nhưng chẳng ai đến gần, bởi họ biết Vân Nguyệt muốn ở cùng người mà nó thương đến phút cuối cùng...!
Người trong lòng lạnh dần đi, Đức Khiêm lần đầu tiên khóc nấc lên như một đứa trẻ bị bỏ rơi. Cậu thì thầm bên tai Vân Nguyệt rằng: " Được, tôi đợi em...kiếp sau em phải đến dụ dỗ tôi về làm chồng đấy nhá."
Vân Nguyệt nghe được lời ấy, cô mỉm cười mãn nguyện trút hơi thở cuối cùng.