Chương 20 Tính Chuyện Hại Người
Một chiếc ô tô sang trọng vừa mới dừng lại trước
cổng nhà hàng Vicky. Từ trên xe, người tài xế trẻ nhanh
chóng bước xuống, đi vòng ra phía sau để mở cửa.
Dưới sự dìu đỡ của anh, Dương Bưu – phó giám đốc
công ty An Phát – chậm rãi đặt từng chân xuống lòng
đường, chỉnh lại áo vest, kế đó đi vào bên trong. Tối nay,
Dương Bưu gã có hẹn Cao Hồng Thái và Trịnh Kim Chỉ
dùng cơm ở nhà hàng Vicky này. Đọc full tại truyen.one.
“Anh Bưu! Anh đây rồi!” Cao Hồng Thái vừa nhìn thấy
Dương Bưu liền nở một nụ cười thật tươi chào đón.
Gã sốt sắng dẫn Dương Bưu vào phòng.
“Chào anh Bưu”, Trịnh Kim Chỉ cũng đã đứng dậy, cô
hướng Dương Bưu gật đầu, nhiệt tình hỏi han.
Đáp lại, Dương Bưu cũng cười vui vẻ: “Chỗ anh em,
đừng có khách sáo. Nào, ngồi xuống đi”.
Khi tất cả đều đã an vị, lúc này Cao Hồng Thái mới gọi
nhân viên nhà hàng lên, bắt đầu kêu món.
Bên bàn, với đầy đủ các món ngon trên rừng dưới
biển, ba người vừa ăn uống vừa bàn công việc. Nội dung
cũng không nhiều, chủ yếu xoay quanh một dự án khu
vui chơi giải trí. Công ty của Dương Bưu đang tìm đối tác
Xem full dụ dỗ nữ giám đốc. tại truyen.one
muốn giao cho công ty Quang Anh đảm trách.
Tất nhiên Dương Bưu chả tốt đẹp gì khi quyết định
như vậy, đều là vì lợi ích cho bản thân gã thôi. Gã cũng
giống như Cao Hồng Thái và Trịnh Kim Chi, đều tham ô
công quỹ, chiếm dụng tài sản công ty. Ba người sớm đã
quen biết, trước đây cũng từng hợp tác qua rồi. Lần này,
bọn họ muốn làm thêm một mẻ nữa.
Sau khi trình bày qua suy nghĩ của mình, Dương Bưu
hỏi: “Ý anh là như vậy, tụi em thấy sao?”.
Cao Hồng Thái vỗ đùi, đáp ngay: “Dĩ nhiên là bọn em
tán thành. Anh Bưu cứ yên trí, với tình cảnh khó khăn của
Quang Anh hiện giờ, con Nghi nó chắc chắn sẽ đồng ý
hợp tác thôi”.
“Cũng chưa chắc được. Sau vụ lần trước, anh sợ Nghỉ
sẽ cảnh giác”.
“Anh đừng lo”, Cao Hồng Thái xua tay, “Con Nghỉ thế
nào, em biết tỏng. Vụ lần trước nó không nghỉ ngờ gì tụi
mình đâu, chỉ nghĩ đó là sự cố ngoài ý muốn thôi. Lúc này
nó đang rất cần một dự án để vực dậy Quang Anh, chỉ
cần bên công ty anh đánh tiếng qua, em chắc chắn sẽ
thuyết phục được nó ngay trong ngày”.
“Nếu được như thế thì còn gì bằng”.
Dương Bưu cầm chai rót rượu, cùng Cao Hồng Thái
và Trịnh Kim Chỉ nâng li.
Công chuyện bàn xong, Trịnh Kim Chi ngồi uống thêm
một lát thì xin phép đứng dậy ra về trước. Dương Bưu và
Chương 20 Tính Chuyện Hại Người
Cao Hồng Thái cũng không cố giữ, cứ thế để cô tự bắt xe
về nhà.
Còn lại hai người đàn ông, Dương Bưu tỏ vẻ trầm
ngâm, đột nhiên hỏi nhỏ: “Thái, Nghỉ giờ thế nào em?
Vẫn một mình một bóng như vậy hả?”.
Cao Hồng Thái cười tủm tỉm. Gã biết thể nào Dương
Bưu cũng sẽ đề cập. Từ dự án lần trước thì gã đã nhìn ra
rồi. Dương Bưu “có ý” với Lâm Tuệ Nghi.
Phải thôi, gái một con trông mòn con mắt. Lâm Tuệ
Nghỉ xinh đẹp như thế, vóc dáng ngon lành như thế, lại là
kiểu phụ nữ hiền ngoan, thằng đàn ông nào mà chả
muốn. Đối với những kẻ lõi đời giống như Dương Bưu thì
Lâm Tuệ Nghỉ lại càng trở nên hấp dẫn. Ở tuổi U50, trong
cái xã hội kim tiền này, một người phụ nữ tốt như Lâm
Tuệ Nghỉ đâu phải dễ kiếm.
Mà nói chỉ Dương Bưu, ngay đến Cao Hồng Thái gã
đây còn khao khát nữa là. Gã đã thèm muốn Lâm Tuệ
Nghỉ từ lâu rồi, chỉ tiếc đối phương quá đứng đắn, chẳng
cho gã một chút cơ hội nào để tiếp cận.
Gã nghĩ một chút rồi nói: “Sao? Anh phải lòng con
Nghỉ rồi hả?”.
Dương Bưu cười: “Gái một con trông mòn con mắt,
Nghỉ mê người như thế, thằng đàn ông nào lại chả muốn
hả em”.
“Thế anh muốn một đêm hay là muốn cả đời?”, Cao
Hồng Thái lại hỏi.
Chương 20 Tính Chuyện Hại Người
Dương Bưu chép miệng, bảo: “Vợ con anh còn đó, cả
đời làm sao mà được. Cho dù anh muốn thì Nghỉ cũng
đâu có chịu. Ứm, một đêm thôi là anh thỏa mãn rồi”.
Gã hạ giọng thêm một chút: “Thái, việc này… em coi
giúp được anh không?”.
“Chuyện này…”
“Em yên tâm, chỉ cần em sắp xếp được, anh chắc
chắn sẽ không để em phải chịu thiệt đâu”.
Cao Hồng Thái cầm lên li rượu, uống một hơi cạn
sạch. Gã sửa lại cặp kính trắng, chầm chậm nói ra: “Mình
là chỗ anh em, đàn ông với nhau nên em cũng hiểu.
Chẳng giấu gì anh, đối với con Nghi em cũng nhòm ngó
lâu rồi. Cái cơ thể ngọt nước đó, chậc… được ôm ấp một
đêm thôi cũng sướng như tiên”.
Dương Bưu không những không thấy phản cảm mà
còn phấn khởi hơn. “Phải phải, ai mà chả muốn. Vậy em
661…
“Ừm… em có ý thế này, anh xem”, Cao Hồng Thái đề
xuất, “Hiện tại Quang Anh đang gặp khó khăn, sắp tới
bàn chuyện hợp tác sao anh không đưa ra ưu đãi nhiều
một chút cho con Nghị, rồi đặt thêm điều kiện kia với
nó?”
Dương Bưu thoáng ngẫm, lắc đầu: “Anh sợ không
được em à. Em cũng biết đấy, tính Nghi… nó rất đứng
đắn”.
Cặp mắt đã có dấu hiệu già nua liếc về phía cửa, Cao
Chương 20 Tính Chuyện Hại Người
Hồng Thái tỏ ra thận trọng: “Anh Bưu, hay là mình…”
“Chỗ anh em, có gì em cứ nói, đừng ngại”.
Cao Hồng Thái gật đầu, nói rõ ra: “Lúc hẹn con Nghỉ
bàn bạc hợp đồng, trước anh cứ thử gợi ý chuyện kia,
nếu nó chịu thì tốt, còn bằng như không chịu… Anh Thái,
rượu mời nó đã không uống thì cho nó uống rượu phạt.
Chỗ em có sẵn ít thuốc, một hai giọt thôi là nó sẽ chẳng
còn biết trời trăng mây gió gì nữa”.
“Như thế… liệu có ổn?”.
Ngó thấy Dương Bưu không phản đối, Cao Hồng Thái
càng bạo dạn hơn: “Sẽ không sao đâu anh. Tính con
Nghỉ thế nào, em biết. Cho dù nhận thức được đi nữa thì
nó cũng cam chịu thôi, chẳng dám làm to chuyện lên
đâu. Còn nếu anh vẫn lo, lúc hành sự anh hãy quay phim,
chụp hình lại hết, rồi lấy ra dọa nó. Với cái kiểu đàn bà
hiền ngoan như nó, em dám cá nó rất sợ bị phát tán
những thứ kia. Mình cứ đem con gái nó ra mà uy hiếp,
khẳng định nó phải câm miệng thôi”.
“Nghe em nói cũng có lí”, Dương Bưu gật gù.
Gã đặt cánh tay thô to của mình lên vai Cao Hồng
Thái, vỗ vỗ: “Thái, vậy anh giao cho em sắp xếp. Yên
tâm, anh em mình có phúc thì cùng hưởng. Con Nghi, em
muốn chơi thế nào mình sẽ chơi thế đó”.
“Dạ, anh cứ để em lo liệu”.
Một âm mưu đã được vạch ra với nạn nhân bị nhắm
đến không ai khác ngoài Lâm Tuệ Nghỉ. Ở trong mắt
Chương 20 Tính Chuyện Hại Người
Dương Bưu và Cao Hồng Thái, cô chính là một con mồi
ngon có thể dễ dàng săn bắt. Lần này, bọn họ chẳng
những sẽ lấy tiền của cô mà còn muốn chiếm đoạt thân
thể cô – điều họ sớm khao khát mà chưa làm được.
Đáng thương cho Lâm Tuệ Nghi vẫn chưa hề hay biết
chút chỉ, tới tận giờ phút này vẫn tin tưởng Cao Hồng
Thái và Trịnh Kim Chi, giao chức vụ quan trọng trong
công ty cho họ nắm giữ.
Trước âm mưu hiểm độc của lũ người tham lam, hèn
hạ ấy, liệu cô có thể bình an thoát ra khỏi nanh vuốt sói
lang?
Lâm Tuệ Nghỉ không biết. Cô quá đơn thuần. Hiện
giờ, trong đầu cô cũng chả có khoảng trống để mà nghĩ
ngợi những thứ sâu xa, tối nghĩa. Đêm qua, bây giờ, đầu
óc cô vẫn còn bị Lý Cảnh Hào ám ảnh. Cú ngã cầu thang
kia, nó cứ chập chờn trong tâm trí.
“Đúng là cái đồ xấu xa” trước gương, Lâm Tuệ Nghi
lầm bầm. Sau vụ việc đáng xấu hổ hôm qua thì cô đã lại
có thêm lí do để “ghét” Lý Cảnh Hào hơn rồi.
Đúng vậy, anh ta chưa bao giờ dễ ưa với cô cả. Cô
thậm chí bắt đầu cảm thấy hoài nghi về quyết định tuyển
dụng của mình.
“Lát nữa lên công ty, nếu anh ta mà còn dám nhắc lại
chuyện đó…”.
Reng reng…!
Tiếng chuông điện thoại reo lên làm cắt ngang dòng
Chương 20 Tính Chuyện Hại Người
suy nghĩ của Lâm Tuệ Nghi.
Cô nhanh chân chạy lại giường, đem điện thoại cầm
lên.
“Lý Cảnh Hào”.
Nhìn thấy tên người gọi, chân mày Lâm Tuệ Nghi liền
nhíu lại. Vốn cô không muốn nghe, nhưng rồi cũng miễn
cưỡng bắt máy.
“A lô”, cô cố tỏ ra thật bình tĩnh.
“Giám đốc, tôi có việc cần nói”.
“Việc gì?”
“À, là thế này…”
Cuộc gọi kết thúc, Lâm Tuệ Nghỉ buông điện thoại
xuống, thở phào một hơi. Vừa rồi Lý Cảnh Hào gọi điện
xin cô cho nghỉ một hôm, có lẽ do mệt. Trước đó anh ta
đã thức trắng ba đêm liền kia mà.
Như thế cũng tốt. Lý Cảnh Hào nghỉ thì cô sẽ đỡ khó
xử hơn. Thực lòng, nếu bây giờ lên công ty và chạm mặt
anh ta, cô không chắc mình có thể giữ được bình tĩnh.
Thở ra một hơi, Lâm Tuệ Nghi đứng dậy, mở cửa
bước ra khỏi phòng.
Buổi tối hôm ấy Cao Hồng Thái lại đặt một phòng
riêng tại nhà hàng Vicky. Tuy nhiên lần này lại không có
Trịnh Kim Chỉ đi cùng, mà người khách gã mời cũng
chẳng phải Dương Bưu. So với Dương Bưu người này trẻ
Chương 20 Tính Chuyện Hại Người
hơn nhiều. Anh ta họ Lý, tên Cảnh Hào.
Mặc dù luôn mạnh miệng chê bai, tỏ ra khinh thị,
song trong thâm tâm mình, Cao Hồng Thái vẫn có chút lo
ngại về cái anh chàng trợ lí riêng này của Lâm Tuệ Nghi.
Để cho chắc, gã nghĩ cần mời anh ta một bữa, chỉ ra một
khoản để “bôi trơn” quan hệ.
Nhìn người đàn ông điển trai, phong độ vừa mới đi
vào, gã tươi cười đón tiếp: “Cậu Lý, tôi còn tưởng cậu sẽ
không tới chứ! Nào nào! Ngồi xuống đây! Ngồi xuống
đây!”
Đối với sự nhiệt tình của Cao Hồng Thái gã, Lý Cảnh
Hào thầm cười khinh trong bụng. Dẫu vậy, để tròn vai
diễn, anh vẫn bày ra bộ mặt niềm nở mà đáp lại.
“Anh Thái nói gì vậy? Anh đã mời tôi, Lý Cảnh Hào tôi
sao có thể không tới được?”.
“Cậu chịu tới là tôi vui rồi”.
Sau vài câu xã giao, Cao Hồng Thái bắt đầu dò hỏi:
“Cậu Lý, tôi nghe nói trước đây cậu đã làm cho công ty
Sina và công ty xây dựng Phúc Kiến phải không?”.
“Đúng là trước đây tôi đã từng làm cho hai công ty
này”.