Chương 674: Về nhà sống đi
“Minh Ngọc, đỡ bố quỳ xuống” Diệp Diều Đông kiên trì nói.
Dù sao cũng do chính mình sinh ra, rốt cuộc trong lòng bà cụ Diệp không chịu nổi nữa: “Chân của con đã tàn phế rồi, còn quỳ cái gì nữa, mau đứng lên”.
“Đúng vậy, chân của con đã tàn phế rồi” Diệp Diêu Đông vùi đầu khóc rống lên: “Từ khi sinh ra, bởi vì con là một người què cụt mà rất nhiều người đều coi thường con, con vừa biết ơn lại vừa ghen tị với anh cả, con thích Vệ Phương Nghi, nhưng cô ta coi thường con, con không oán cũng không hận vì cô ta mà trả giá, con cho rằng có được tập đoàn Diệp Thị, cô ta sẽ thích con, con sai rồi, bây giờ con mới hiểu cách làm người của cô ta, bố mẹ, anh cả, em sai rồi”.
Vành mắt bà cụ Diệp đỏ hoe, không đành lòng nói: “Đều tại mẹ không tốt, mẹ không nên sinh con ra mà, để con sống trong sự đau khổ và tự ti như vậy?”
“Bố mẹ, hai người có trách con cũng không sao, con chỉ mong bố mẹ đừng ghét Minh Ngọc” Diệp Diêu Đông ngẩng đầu van xin: “Minh Ngọc vô tội, cả đời con chưa kết hôn, chỉ có một người con gái là con bé, dù sao con bé cũng là cháu gái ruột thịt của bố mẹ”
“Ông nội bà nội, con sai rồi. mấy ngày qua ông bà càng ngày càng xa lánh con, con buồn lắm, người quên trước đây từng thương yêu con nhiều thế nào rồi sao?” Diệp Minh Ngọc cũng lập tức quỳ xuống bên cạnh Diệp Diêu Đông, cô ra ngửa đầu, tóc xõa ra sau, lộ ra gương mặt bị đánh sưng lên.
“Chuyện gì thế này?” Ông cụ Diệp trầm giọng nói.
Diệp Minh Ngọc cắn môi nghẹn ngào, Diệp Diêu Đông khổ sở nói: “Là Sở Văn Khiêm đánh ụ”
“Thằng khốn” Ông cụ Diệp nổi giận đùng đùng: “Người nhà họ Sở cũng quá hung hăng, để ta đến gặp ông nội của Sở Văn Khiêm, khi nhà họ Diệp chúng ta ở Kinh đô hiển hách một phương, nhà họ Sở của ông ta thì tính là cái thứ gì chứ?”
“Không cần đầu, ông nội, tuổi tác của ông cũng đã cao rồi đừng vì cháu mà ra mặt, cháu không muốn vì cháu mà khiến ông tức giận, nhà họ Sở đã xưa không bằng nay, Văn Khiêm nói trước đây muốn cưới con là vì cho rằng con… là con gái của bác cả, anh ta chỉ đơn thuần nhìn trúng nhà họ Diệp” Diệp Minh Ngọc cười khổ nói.
“Đều tại bổ vô dụng, cậu ta không phải chướng mắt con mà là bổ, bởi vì bố là kẻ què, không có cách nào làm chỗ dựa cho con” Diệp Diêu Đông vỗ vào mu bàn tay của cô ta vừa bất lực vừa đau khổ nói.
“Được rồi, đừng nói nữa” Bà cụ Diệp không nghe nỗi nữa: “Nếu Vệ Phương Nghi đã vào tù, chuyện này đã qua thì cứ để nó qua đi, Diêu Đông, con cũng đừng đứng sống bên ngoài nữa, về nhà cũ đi, sau này làm người cho tốt, cùng anh cả con, vì nhà họ Diệp rạng rỡ tổ tông.”
“Con thực sự có thể sao?” Diệp Diêu Đông dè dặt nhìn Diệp Gia Thành đang nằm trên giường bệnh: “Bố, hay là quên đi, con không muốn anh lại hiểu lầm con”
Đôi môi mỏng của Diệp Gia Thành hơi nhúc nhích, Diệp Minh Ngọc đã nói: “Bố, bố cứ nghe lời ông nội, con thường xuyên ở nhà họ Sở, nhìn bố không có ai chăm sóc như vậy sao con có thể yên tâm, ngộ nhỡ ngã xuống đấy thì phải làm sao, người làm dù sao cũng không phải người thân trong nhà”.
“Trở về đi” Bà cụ Diệp nghe vậy càng thêm lo lắng: “Hôm nay cứ chuyển về nhà”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!