Chương 487
Quả nhiên….
Trong lòng Khương Tuyết Nhu đã có câu trả lời càng xác định. Ngược lại là Hoắc Anh Tuấn sắc mặt rất khó nhìn: “Đồ ngốc, đưa cái loại người đó vào trong núi sâu xa xôi cũng có thể để cho cô ta chạy trốn được.”
Ngôn Minh Hạo não nề nói: “Nghe nói thời điểm anh ta đưa cô ta đi, thì có một chiếc xe hơi đến đem Khương Kiều Nhân đón đi.” “Chẳng lẽ Khương Kiều Nhân còn có đồng bọn hay sao, tra, đi tra cho tôi chiếc xe đó như thế nào.” Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng ra lệnh. “Được.” Ngôn Minh Hạo dừng một chút, không nhịn được hỏi: “Thiếu phu nhân, cô đêm qua đột nhiên thái độ mãnh liệt bảo tôi đi thăm dò Khương Kiều Nhân, cô có phải là đã ý thức được cái gì hay không?”
Hoắc Anh Tuấn cũng nghi ngờ nhìn chằm chằm Khương Tuyết Nhu “Bây giờ chưa thể nói cho các người.”
Khương Tuyết Nhu thu về ánh mắt, nếu nói cho các người biết Ninh Nhạc Tuyền có thể là Khương Kiều Nhân, Hoắc Anh Tuấn đoán chắc sẽ hoàn toàn không tin, nói không chừng sẽ còn trách mình vì đối phó với Ninh Nhạc Tuyền không chừa thủ đoạn nào. “Nói cho anh biết, anh không thích cảm giác em có chuyện mà giấu anh” Hoắc Anh Tuấn bá đạo nắm lấy bả vai cô.
Khương Tuyết Nhu nói: “Vậy anh làm sao không suy nghĩ một chút anh gạt tôi đem Ninh Nhạc Tuyền để bên người là mùi vị gì.”
Hoắc Anh Tuấn: “…”
Lại nữa, sợ nhất là cô nói chuyện này. “Ăn mì đi, ăn trước đi không cần nói đâu.” Hoắc Anh Tuấn cũng không dám hỏi nhiều nữa, sợ tự thiêu chính mình.
Khương Tuyết Nhu hừ một tiếng, vừa vặn cũng không muốn vì anh làm cho tâm tình của mình không tốt.
Chẳng qua là mới vừa ăn một miếng, Khương đại tiểu thư lại lần nữa lên cơn: “Hoắc Anh Tuấn, hủ muối đâu.” “Ở chỗ này ở chỗ này” Hoắc Anh Tuấn mặt đầy lấy lòng đi lên đưa muối.
Ngôn Minh Hạo ở một bên nhìn trong lòng không ngừng chắc lưỡi hít hà, hoàn toàn không nghĩ tới Cậu cả cao cao tại thượng hôm nay lại biến thành cái dáng vẻ chân chó này.
Thậm chí ngay cả tên trên zalo cũng đổi thành “Anh Tuấn thật lòng thích em”loại tên ngứa ngáy này, làm cho toàn bộ tập đoàn trên dưới bây giờ cũng hoài nghi Cậu cả bị trộm điện thoại.
Cho nên là đàn ông, ngàn vạn lần chớ giả bộ, nếu không sẽ có thời điểm mất hết mặt mũi. “Đúng rồi, Ngôn Minh Hạo, cậu không phải nói ngày hôm qua có phần hợp đồng cung ứng muốn tôi ký tên hay sao, có mang tới không” Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên nói.
Ngôn Minh Hạo sững sốt một chút: “Cậu cả, phần văn kiện kia anh ngày hôm qua đã ký liền rồi mà, quên rồi sao?”
Hoắc Anh Tuấn chân mày khóa chặt một cái, sầu tư một lúc, đầu lại đau, lần này đau đến mặt mũi cũng trắng bệch. “Cậu cả, hay là chúng ta đi bệnh viện đi, anh sáng hôm nay chưa vô nước biển. Ngôn Minh Hạo nói xong khẩn cầu nhìn về phía Khương Tuyết Nhu: “Thiếu phu nhân, cô có thể đưa Cậu cả đi có được không.” “Xe của tôi hư rồi, mới vừa ngồi taxi tới, thiếu phu nhân, Cậu cả gần đây mỗi ngày đều phải vô nước biển, không đi không được.” Khương Tuyết Nhu không nói, đây hoàn toàn là có chuẩn bị.
Nhưng mà Hoắc Anh Tuấn làm sao biết bệnh nghiêm trọng như vậy. “Chờ tôi ăn xong rồi đi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!