Chương 452: Cãi vã trong hôn nhân
Hai người mới chắc chắn tình cảm chưa được bao lâu.
Anh đã có thể vì anh em và Nhạc Hạ Tuyền mà khó khăn với mình.
Đó là chưa tới một hai năm đầu.
Cô theo bản năng sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình một cái, nơi đó lại không có bóng loáng, xinh đẹp như trước.
Hoắc Anh Tuấn thật sẽ một mực yêu cô sao.
Cô đột nhiên hoài nghi sâu đậm.
Khương Tuyết Nhu xoay người đứng lên quay về thư phòng.
Không bao lâu, bên ngoài nghe được âm thanh xe rời đi, đoán chừng là Nhạc Hạ Tuyền rời đi.
Cô không đi ra ngoài.
Cho đến mười một giờ đêm, cửa bị dùng sức đẩy ra, Hoắc Anh Tuấn đi tới, khuôn mặt cất giấu khó chịu nhưng không thể nhịn được nữa: “Khương Tuyết Nhu, em nháo đủ chưa, bây giờ cũng đã mấy giờ rồi, còn không trở về phòng ngủ, nếu như em bất mãn Nhạc Hạ Tuyền, cô ấy đã đi rồi”.
“Anh đi ngủ trước đi, em còn có chút công việc chưa làm xong” Khương Tuyết Nhu nhìn anh một cái liền dời ánh mắt sang chỗ khác, bởi vì không nhịn được việc anh vì người đàn bà khác mà bày ra sắc mặt này để đối với mình.
“Em tự có chừng mực. Sự nhẫn nại của anh là có giới hạn”
Hoắc Anh Tuấn đem cô từ trên ghế kéo dậy, giọng thật khó nghe: “Em không cần phải bày ra cái bộ dáng bị anh bỏ rơi này nữa.”
“Chớ dùng bàn tay anh vừa mới nắm tay người đàn bà khác đụng vào tôi” Khương Tuyết Nhu theo bản năng đem tay mình rút ra.
Hoắc Anh Tuấn trong nháy mắt bị chọc giận: “Tôi nắm tay cái gì, tay cô ấy bị thương, tôi để cho dì Tần đi băng bó một chút cho cô ấy, chẳng lẽ là em ghen phải không, có phải sau này trên đường nhìn thấy phụ nữ xảy ra tai nạn giao thông thì tôi đều không thể cứu hay không”
Khương Tuyết Nhu cố nén sự tức giận hốc mắt châm chọc: “Cậu cả thật đúng là lấy giúp người làm niềm vui hay bình thường cũng không thấy anh đối với Kiều Vỹ hay Ngôn Minh Hạo quan tâm như vậy”
“Tôi là đang thấy em bất chấp lý lẽ, có phải tôi gần đây đối với em quá tốt hay không?”
Hoắc Anh Tuấn buông tay cô ra: “Nếu em thích ngủ trong thư phòng như vậy thì cứ việc ngủ đi, rồi tĩnh tâm suy nghĩ lại một chút, có thể ghen, nhưng cũng có giới hạn”
Anh nói xong, mặt lạnh lùng đập cửa rời đi.
Khương Tuyết Nhu lẳng lặng ngồi ở trên ghế, dòng nước mắt chảy xuống cũng không ai phát hiện.
Cả buổi tối, cô cũng chưa từng rời đi.
Hoắc Anh Tuấn một mình ở trên giường lăn qua lộn lại, không ngủ được.
Từ sau khi Nhạc Hạ Tuyền chăm sóc anh, anh đã rất lâu rồi không bị mất ngủ như vậy.
Cả buổi tối chỉ ngủ một giờ, không nghỉ ngơi tốt nên buổi sáng gương mặt tuấn tú cũng trở nên phiền muộn.