Chương 437: Nút thắt trong lòng
Trên đường tới bà còn chuẩn bị xong làm sao để đối mặt với Hoắc Anh Tuấn đang tràn đầy sự tức giận, nhưng không nghĩ tới là lại thấy dáng vẻ thanh tĩnh vui vẻ này của anh.
Hai người từ cửa đi vào, nhìn thấy bà cụ Hoắc đang ở trong phòng.
Trên gương mặt Hoắc Anh Tuấn đang nở một nụ cười ôn nhu liền bị dập tắt, đáy mắt toát ra vẻ phòng bị nhàn nhạt và lạnh lùng.
Bà cụ Hoắc trong lòng giống như là bị kim đâm một chút.
“Bà ngoại, bà khỏe chứ ạ” Khương Tuyết Nhu thoải mái lên tiếng chào hỏi, giọng bình tĩnh giống như là hai người cho tới bây giờ chưa từng có phát sinh qua bất kỳ chuyện không vui nào.
Bà cụ Hoắc lãnh đạm liếc cô một cái, không phản ứng.
Hoắc Anh Tuấn sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống: “Nếu như bà tới mà dùng sắc mặt đó đối mặt với vợ tôi, vậy thì bà có thể rời đi.”
“Con… Bà cụ Hoắc thiếu chút nữa bị tức chết: “Bà là bà ngoại của con, con có phải là muốn nhìn thấy bà chết mới vui vẻ phải không.
“Tôi chỉ biết là vết thương lần này là do nhà họ Hoắc đậm trên người tôi, lần này nếu như không có Tuyết Nhu, tôi có thể lại bị các người vô tình nhốt vào bệnh viện tâm thần rồi.”
Khóe miệng Hoắc Anh Tuấn toát ra một giọng cười nhạt mỉa mai: “Nếu như các người thật là còn một chút tình thân đối với tôi, thì xin hãy tôn trọng cô ấy”
Bà cụ Hoắc tâm tình buồn rầu.
Khương Tuyết Nhu thấy vậy lãnh đạm nói: “Bà ngoại, con bây giờ cũng là bởi vì các người, mặt cũng bị hủy đi, vậy người nên giận chắc cũng là con chứ, chẳng lẽ bởi vì thân phận của con không bằng nhà họ Hoắc sao, cho nên bất kể là chịu bao nhiêu khổ cực, chịu bao nhiêu tội đều là đáng đời sao”
Bà cụ Hoắc hả miệng một cái, còn chưa mở miệng, Hoắc Anh Tuấn giành nói: “Từ đầu chỉ cuối đều là do tôi dây dưa với cô ấy, các người không cần phải đem cái suy nghĩ là cô ấy có nhiều tâm kế, thời điểm cô ấy biết tôi căn bản là cũng không biết thân phận của tôi, sau đó tôi cố ý cùng Diệp Minh Ngọc lui tới cũng là muốn kích thích cô ấy”
“Con làm sao có thể đối xử như vậy với Minh Ngọc” Bà cụ Hoắc có chút tức giận “Nếu như bà đã thích cô ta như vậy, vậy thì đi nhận cô ta là cháu gái ruột đi.” Hoắc Anh Tuấn ảnh mắt lãnh đạm.
“Bà còn không phải là bởi vì con, Minh Ngọc là một cô gái tốt….
“Chẳng lẽ Tuyết Nhu thì không phải là một cô gái tốt sao.” Hoắc Anh Tuấn chợt cắt đứt lời bà ấy, giọng ác liệt: “Cả hai đều là con gái của Diệp Gia Thanh, Tuyết Nhu cô ấy đã làm gì sai, đầu thai trở thành ai là việc cô ấy có thể lựa chọn sao, cô ấy từ nhỏ đến lớn không có cảm nhận qua tình thương của bố, thật vất vả mới nhận được bố ruột, lại bị tất cả mọi người xem thường, rõ ràng cô ấy so với Diệp Minh Ngọc đáng thương hơn, mẹ cô ấy bị vứt bỏ, cô ấy mới là người bị hại.” Bà cụ Hoắc lập tức bị nói đến á khẩu không trả lời được.
Mắt thấy bầu không khí ngột ngạt, Khương Tuyết Nhu nói: “Gần trưa rồi, hai người trò chuyện đi, con đi làm thức ăn, bà ngoại, bà ở lại nơi này ăn bữa cơm đi.”
Hoắc Anh Tuấn lãnh đạm nói: “Nếu như bà ở lại chỉ là vì muốn đả kích vợ tôi, vậy thì không cần thiết.” Bà cụ Hoắc trong nháy mắt cảm thấy mất mặt cực kỳ: “Con cho là bà….”
“Hoắc Anh Tuấn, bà ngoại lớn tuổi rồi, tới đây một chuyến cũng không dễ dàng, anh biết điều mà im miệng đi.Khương Tuyết Nhu mắng Hoắc Anh Tuấn một câu, cũng thay bà cụ thu lại một ít mặt mũi.