Chương 305: Cô Dâu Cũng Có Thể Thay Đổi
“Đây chẳng phải chính là trai có lòng gái có ý sao” Hoắc Văn cười nói: “Tôi thấy hôm nay mọi người đều có mặt đầy đủ, hay là chúng ta làm một cái lễ đi.”
“Mẹ cũng có ý như vậy.” Bà cụ nhà họ Hoắc quay đầu nói với quản gia: “Đi lấy chiếc vòng tay kia của tôi lại đây.”
Cô con dâu Cổ Ngọc Quỳnh có chút ghen tị hỏi: “Đây là chiếc vòng gia truyền của nhà chúng ta sao?”
“Đúng vậy. Anh Tuấn là người thừa kế của nhà họ Hoắc, chiếc vòng tay này đương nhiên nên truyền cho vợ tương lai của thằng bé rồi” Bà cụ nhà họ Hoắc cười nói.
Khương Tuyết Nhu rũ mắt xuống, đáy mắt hiện lên chút ngạc nhiên.
Ở bên cạnh, hai mẹ con Diệp Minh Ngọc không ngừng hít sâu mấy cái vì kích động.
Rất nhanh, vòng tay được mang tới. Bà cụ nhà họ Hoắc vẫy tay gọi Diệp Minh Ngọc lại gần. Bà cầm lấy tay cô, đang định đeo vòng vào tay thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Mọi người đều quay lại nhìn, Hoắc Anh Tuấn từ bên ngoài bước vào. Anh mặc một bộ đồ tây màu xám, bên trong phối với một chiếc cà vạt tơ tằm.
Cổ tay anh đeo đồng hồ được thiết kế tinh xảo và sang trọng. Cả người anh giống như đang tỏa sáng, vừa ngạo mạn vừa khí chất, thực sự vô cùng nổi bật.
“Mọi người đang làm gì vậy?” Hoắc Anh Tuấn nhìn thấy mọi người đều có mặt trong phòng khách, thậm chí có cả mấy người nhà họ Diệp, thực sự ngạc nhiên. Anh mắt anh dừng ở Khương Tuyết Nhu, bất động mất vài giây, cuối cùng mới quay sang nhìn chiếc vòng ngọc ở trên tay bà cụ nhà họ Hoắc.
Hoắc Văn cười giải thích: “Bà nội cháu đang muốn truyền lại chiếc vòng ngọc gia truyền này cho cháu dâu tương lai”
Hoắc Anh Tuấn khẽ nhướng mày, đôi chân dài sải bước đi tới, duỗi tay lấy chiếc vòng ngọc trong tay bà nội, cẩn thận quan sát.
“Cháu cẩn thận chút, coi chừng làm rơi.” Bà cụ nhà họ Hoắc nhắc nhở.
Hoắc Thiên Hà cười: “Bà ơi, anh Anh Tuấn muốn tự mình đeo vòng cho Minh Ngọc” “Cháu nói phải, việc này thực sự cũng nên để bạn trai làm, sẽ có ý nghĩa hơn” Hoắc Văn trêu chọc.
Diệp Minh Ngọc liền ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ đỏ lên vì thẹn, khẽ cúi đầu xuống.
Khương Tuyết Nhu quay mặt đi, giả vờ cúi đầu chăm chú nhìn di động. Hoắc Anh Tuấn liếc mắt một cái nhìn Diệp Minh Ngọc, đột nhiên nhếch miệng cười rồi đem vòng tay thả lại vào hộp: “Nếu đã là vòng ngọc gia truyền, tốt nhất vẫn nên giữ gìn cẩn thận một chút. Chờ tới ngày cháu kết hôn, lấy ra cũng không muộn. Dù sao thì … cũng không ai biết khi nào cháu kết hôn, hơn nữa … cô dâu có thể thay đổi”.
Âm sắc trầm vang như tiếng đàn cello của anh thực sự không hề dịu dàng, nhưng sau khi anh nói xong, cả căn phòng đều rơi vào trạng thái yên tĩnh đến đáng sợ.
Hai mẹ con Vệ Phương Nghi vốn đang cười tơi, lúc này giống như vừa bị gió lạnh thổi qua, nhất thời đông cứng, rất lâu sau cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Đặc biệt là Diệp Minh Ngọc, hốc mắt đã đỏ lên, nước mắt cứ thế tuôn ra.