Chương 26
“Ừ, đây là bản vẽ của tôi. Anh nhìn một chút xem có chỗ nào cần thay đổi không?” Khương Tuyết Nhu mang máy tính xách tay qua, mở mô hình mình đã cực khổ làm lên.
Hoắc Anh Tuấn nhìn sang chỉ cảm thấy trước mắt hiện lên một màu xanh đen huyền bí, thoạt nhìn như xuyên qua một đường hầm không gian, thời gian, xung quanh là ngôi sao lộng lẫy.
Khương Tuyết Nhu giới thiệu với anh: “Đây là “Mắt Mệnh Mộng” mà tôi đã thiết kế. Anh có nghĩ rằng ngôi sao vô tận này trông giống như một đôi mắt không? Tôi nghĩ vũ trụ là trọng tâm của mọi thứ mà chúng ta muốn khám phá trong tương lai. Bên này là “Thế Giới Bốn Chiều”. Đây thế giới được tạo thành từ cấu trúc kiểu Escher.”
Hoắc Anh Tuấn đang nghe cô giải thích hùng hồn, ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rất ngac nhiên.
Kiểu sáng tạo ham học hỏi này rất phù hợp với cách trang trí của Hội trường trung tâm văn hóa Khoa học và Công nghệ.
Trước đây anh đã đánh giá thấp cô, anh không cho rằng một đứa con gái được nuông chiều lại có thể hiểu nhiều về thiết kế như vậy, nhưng bây giờ biểu hiện của cô đã hoàn toàn vượt quá mong đợi của anh.
Thậm chí còn tốt hơn những nhà thiết kế tên tuổi mà anh đã từng tiếp xúc trước đây.
Người phụ nữ này, trong lĩnh vực thiết kế, cô rất có năng lực.
Tài năng này khiến lúc cô làm việc trông có sức hấp dẫn hơn rất nhiều. “Anh thấy thế nào?”
Sau khi Khương Tuyết Nhu nghiêm túc nói xong thì dùng một đôi mắt to rung động nhìn chăm chăm anh, ánh hào quang sáng ngời trong đó dường như nói: “Mau khen tôi một chút, mau khen tôi đi.” “Có thể chấp nhận được.” Hoắc Anh Tuấn giả bộ như không thấy, tiếc chữ như vàng nói. Khương Tuyết Nhu cong môi, cái gì mà có thể chấp nhận được chứ, rõ ràng là rất tốt: “Vậy anh nói tôi có thể nắm chắc không?” “Đừng kiêu ngạo tự mãn, núi cao còn núi cao hơn.” Hoắc Anh Tuấn dội gáo nước lạnh.
Không nhận được lời khen ngợi, người nào đó chán nản, có chút không muốn trò chuyện tiếp. “Tôi chắc chắn có thể ”
Khương Tuyết Nhu nắm tay lại, gật đầu, quay đầu lại, tóc đuôi ngựa lắc lắc kiêu ngạo.
Cô không để ý, phía sau trong mắt Hoắc Anh Tuấn lóe lên một tia cười khẽ.
Ngày hôm sau, Khương Tuyết Nhu đem bản thiết kế đưa cho Tổng giám đốc Dương xem, Tổng giám đốc Dương hết lời khen ngợi, ngay lập tức chọn Khương Tuyết Nhu.
Sau khi Mạnh Thần Hải đỏ mặt tía tai, anh ta cúi đầu xuống để người khác không nhìn vẻ vặn vẹo trên khuôn mặt mình. Vào ngày đấu thầu, Khương Tuyết Nhu vội vã đến Viện Kiến trúc. Đến nơi, vừa đỗ xe đã thấy Khương Kiều Nhân dẫn đầu từ xe thương vụ bước xuống. Cô thót tim một cái, nhìn thấy những gương mặt quen thuộc trong đám người kia, trong lòng đặc biệt khó chịu.
Những người đó đã từng theo chân cô làm việc, nhưng bây giờ lại khom lưng đi theo Khương Kiều Nhân, thậm chí còn nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường, cười trên sự đau khổ của người khác.
Hồ, đây không phải là nhà thiết kế Khương của chúng ta sao? Sao thế, cô cũng đã cút đi nghỉ việc rồi, sao lại còn đi tham gia buổi đấu thầu này? Cô có đủ tư cách không?” Lạc Hồng Giang trơ tráo không cười đùa cợt. “Lần này tôi đại diện cho công ty tới đây làm việc.
Khương Tuyết Nhu lạnh lùng phản bác: “Mặc dù anh cười, nhưng thực lực của tôi các người biết rõ ràng mà nhỉ?” “Thực lực?”
Lạc Hồng Giang cười cợt: “Cô có thực lực gì? Không phải là do Tổng giám đốc của chúng tôi cho cô chỗ dựa sao? Rời Khải Phong rồi thì cô là cái thá gì chứ.” “Anh họ, đừng nói như vậy. Dù sao em ấy cũng là em gái của chúng ta.”
Khương Kiều Nhân nói với giọng điệu giễu cợt: “Tuyết Nhu, hôm nay em đại diện cho công ty trang trí nào? Vậy chúng ta có thể trở thành đối thủ của nhau.” “Người thiết kế của Khải Phong là chị sao?” Khương Tuyết Nhu hoàn toàn không nói nên lời.
Khương Thái Vũ dung túng Khương Kiều Nhân đến mức thực sự giao dự án này cho cô ta.
Một người chỉ học thiết kế chưa đầy nửa năm như Khương Kiều Nhân có thể có bản lĩnh gì? “Đúng thế, tất cả đều do chị thiết kế”
Khương Kiều Nhân nhìn cô cười đầy ẩn ý, trong tiềm thức Khương Tuyết Nhu cảm thấy có gì đó kỳ lạ. “Nhân phẩm của chị tôi không tin tưởng Khương Tuyết Nhu hừ lạnh, chủ yếu là để lầm.” được tay súng giúp đỡ. “Tuyết Nhu, chị biết em ghen tỵ với chị vì chị có thể ở bên Thanh Minh, nhưng em đừng có bêu xấu chị lúc này.” Khương Kiều Nhân mặc đầy vẻ uất ức.
Lạc Hồng Giang tức giận nói: “Khương Tuyết Nhu, cô thực sự quá ác độc.” “Các người có bị bệnh không?” Khương Tuyết Nhu lười tranh giành với bọn họ, quay đầu rời đi. “Dừng lại, cô phải xin lỗi Kiều Nhân rồi mới được đi.” Lạc Hồng Giang hét lên từ phía sau. “Quên đi, em ấy không cố ý.” Khương Kiều Nhân cố gắng khuyên nhủ
Khương Tuyết Nhu nhanh chóng tăng tốc độ. Cô đã bị thứ khốn nạn hai mặt Khương Kiều Nhân này chọc điên lên rồi.
Diễn kịch giỏi như vậy sao không vào showbiz đi, tự dưng đi làm nhà thiết kế làm gì, lộn chỗ rồi.
Sau khi lên tầng hai, cô hội họp với Tổng giám đốc Dương và những người khác.
Tổng giám đốc Dương đã bốc thăm rồi: “Thứ tự đấu thầu của chúng ta lát nữa năm sau Khải Phong.
Khương Tuyết Nhu nhíu mày, sao có thể trùng hợp như vậy, nhưng dù sao cô cũng không nghĩ nhiều, cô hoàn toàn tin tưởng vào thực lực của bản thân.
Ngay sau đó, cuộc đấu thầu bắt đầu.
Người đầu tiên lên sân khấu là một nhóm tập trung vào chuỗi công nghiệp trang trí nội thất gia đình lên sân khấu để trình diễn các tác phẩm của họ.
Khương Tuyết Nhu chú ý thấy người tổ chức là hội trưởng Tiêu bên kia chỉ gật đầu, cũng không ngạc nhiên hay mừng rỡ gì nhiều.
Sau đó, lại đến công ty trang sức Thiên Mộc, bản vẽ thiết kế đều tốt, nhưng rõ ràng là không có nhiều ấn tượng.
Ngay sau đó Khương Kiều Nhân đại diện
Khải Phong đã bước lên sân khấu. Cô ta mặc một bộ đồ màu nâu mềm mại nhưng năng động. Trong số các nhà thiết kế lên sân khấu hôm nay, cô ta là người trẻ nhất.
Những người có mặt lúc đầu lộ ra vẻ khinh thường, nhưng khi tác phẩm của cô ta được trưng bày, tất cả mọi người đều sững sò.
Khương Tuyết Nhu kinh ngạc đứng lên, đây không phải là tác phẩm mà cô đã dày công nghiên cứu suốt nửa tháng sao?