Chương 2072
Cũng không biết trải qua bao lâu, cô có cảm giác được Tống Dung Đức chậm rãi tới gần, một tay chậm rãi cởi cúc áo ngủ của cô.
Tim cô đập nhanh hơn.
Dường như biết anh ta sẽ làm những gì.
Theo bản năng thì nghĩ muốn đá anh nhưng cơn đau đớn và xấu hổ đấu tranh một hồi thì cơn đau vẫn chiếm ưu thế.
Cuối cùng, liền thuận theo anh, nhưng trái tim thì dao động mạnh, thân thể cũng khác thường.
Tống Dung Đức khẽ ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn lông mi run lên bần bật.
Cô ấy tỉnh rồi sao?
Tỉnh dậy nhưng không đẩy mình ra?
Trong đầu anh nảy sinh ra một ý nghĩ, một ý nghĩ mà trong đầu Tống Dung Đức chưa từng có nghĩ đến.
Anh hít một hơi thật sâu, rướn người và hôn lên môi cô.
Tim Lâm Minh Kiều đập thình thịch.
Ý gì đây?
Anh chàng này lợi dụng lúc cô đang ngủ say mà hôn.
Cô phải làm sao bây giờ, thức dậy hay vẫn tiếp tục giả vờ ngủ.
Thấy anh tiến một tấc lại muốn một thước, Lâm Minh Kiều đành bất lực mở mắt ra, cô giả vờ thức giấc nghiến răng nghiến lợi đánh anh, “Tống Dung Đức, nửa đêm rồi anh phát điên rồi sao.”
“Bà xã, đừng cãi nhau.” Tống Dung Đức nắm lấy hai cổ tay cô, mũi anh đờ đẫn, “Tôi biết em chưa ngủ, vừa rồi em còn thức…”
“Bùm”
Lâm Minh Kiều chỉ cảm thấy đại não bùng nổ vì xấu hổ.
“Tôi không có, tôi không biết anh đang nói cái gì.”
“Nói một đằng làm một nẻo,” Tống Dung Đức nhìn thấy cô bị nói trúng tim đen mà còn cố hết sức phủ nhận, trong lòng không khỏi ngứa ngáy, “Em không thể lợi dụng tôi xong liền đẩy tôi ra, tôi muốn được bù đắp.”
“Bỏ…”